TA NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM HẮC NGUYỆT QUANG CỦA TÊN HÔN QUÂN NÀY


Vi Oanh: "Hửm?"
Cung Bối Nô mím môi, cúi đầu siết chặt chiếc khăn thêu đôi uyên ương.
Từ nhỏ, nàng ta đã không được như tỷ tỷ, thêu thùa sẽ đâm vào tay, học thuộc thì chóng quên, ngoại trừ cái mặt đẹp đẽ hơn một chút thì cái gì cũng tệ.
Mỹ nhân dần mím môi, nhìn Vi Oanh một cách đầy oán hận: "Không đi có được không?"
Vốn dĩ nàng ta phải cực kỳ ghét Đoạn Vi Oanh, nhưng cái người này không ghét đôi uyên ương mà nàng ta thêu, còn khen nàng ta, còn bảo bọn họ là bằng hữu.
Cái từ bằng hữu này, đối với Cung đại tiểu thư quá mức xa lạ, xa lạ đến mức mỗi lần nghe thấy cơ thể đều khe khẽ run rẩy, trong tai như có luồng lửa nóng bỏng xuyên vào, cháy lan đến từng mạch máu, khiến trái tim nóng bỏng của nàng đập nhiều thêm hai lần.
Vi Oanh cười, đi đến trước mặt Cung Bối Nô, vỗ về đầu nàng ta: "Chỉ là hội săn mùa thu thôi mà, người được chọn là do Hoàng hậu với Qúy phi chọn, hơn nữa Chiêu dung cũng biết trước giờ ta thích cưỡi ngựa bắn cung mà."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bối Nô nhăn lại thành một cục, nhấn mạnh: "Lần này không giống."
"Không đi có được không?" nàng ta ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đưa tay nắm lấy tay áo Vi Oanh: "Ở đấy có gì tốt đâu, lạnh chết đi được, ở lại hoàng cung đi, ta cho ngươi thật nhiều Đông châu."
Cả đời này của Cung đại tiểu thư chưa từng tự hạ thấp bản thân như thế bao giờ, nếu như là với người khác, nàng ta đã sớm cao cao tại thượng ra lệnh luôn từ lâu rồi.

Nhưng còn bằng hữu...!tỷ tỷ từng nói, nếu đối với bạn tốt thì không thể đặt mình quá cao được.
Giữa bằng hữu với nhau, hẳn là nên bình đẳng.
Tuy nàng ta cảm thấy Đoạn Vi Oanh ngoài cái mặt dễ nhìn ra thì cái gì cũng tệ, nhưng hình như bản thân nàng cũng như thế, bọn họ khá là xứng đôi vừa lứa.
Cung Bối Nô tự cười một tiếng, vốn cử tưởng Đoạn Vi Oanh sẽ đồng ý mà thụ sủng nhược kinh, nhưng Vi Oanh chỉ đưa tay lên xoa đầu nàng ta, cúi đầu cười, chẳng nói câu gì.
Cung Bối Nô: "Hừ, ngươi coi tốt bụng thành lòng lang dạ thú à!"
Đại tiểu thư uốn éo cái mông, lại bị tức đến độ nổ cả đuôi, uốn mông quay đi, trên đường đụng phải Tiêu Thiên Tuyết còn trừng mắt nhìn thiếu nữ vô tội.
Tiêu Thiên Tuyết gãi đầu: "Nàng ta lại giận nữa ư? Không phải, sao nàng ta luôn giận dỗi thế."
Vi Oanh cười, nhảy lên giường tiếp tục quấn mình thành cái bánh tét, ngẫm nghĩ về lời mà Cung Bối Nô mới nói.
Không đi hội săn mùa thu?
Nhưng nàng không thể không đi, hội săn mùa thu có liên quan tới cốt truyện tiếp theo và nhiệm vụ của nàng.
Nàng nhắm mắt lại, khẽ thờ dài một hơi, cảm thấy Cung Bối Nô cũng đang thoát khỏi sự ảnh hưởng của nội dung cốt truyện, thế mà lại bắt đầu nhắc nhở nàng gặp nguy hiểm ở hội săn mùa thua.
Vi Oanh dựa vào đầu giường, khẽ cười ra tiếng.

Nàng từng trải qua nhiều thế giới như vậy, tất cả các thế giới đều đi theo mạch truyện rất hoàn hảo, mỗi một người trông thì tự do, nhưng trên người thì đều có rất nhiều sợi tơ vô hình.

Sợi tơ giữ tay chân của bọn họ, buộc bọn họ phải đi theo quỹ đạo đã định, nhưng với tư cách là người trong cuộc nên bọn họ mãi mãi chẳng bao giờ cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ, những sợi dây trên người tất cả mọi người đều đã có vết tích nới lỏng.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ đây là đặc thù của thế giới này chăng?
Có lẽ đêm qua đứng ở trong gió lạnh nên hôm nay thức dậy hơi nghẹt mũi, trong đầu cứ có những suy nghĩ không nên có chạy qua.

Vi Oanh sụt sịt cái mũi, cuộn lại ở đầu giường, đắp kín chăn, có rất nhiều khoảnh khắc như bị vây hãm và bị ruồng bỏ.

Rõ ràng là đã thất vọng quá nhiều lần, rõ ràng biết sức mạnh của cốt truyện đáng sợ như thế nào, cái gì gọi là số mệnh đã định, cái gì gọi là ý trời khó trái, nhưng vẫn không thể nén được...
Có lẽ, là điều đặc biệt chăng?
Tiêu Thiên Tuyết leo lên giường, lo lắng hỏi: "Oanh Oanh, tỷ cảm lạnh à?"
Đuôi ắt Vi Oanh hơi ửng đỏ, ngón tay nàng chỉ vào khóe môi, mái tóc đen nhánh rủ xuống bên gò má nhợt nhạt.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Thiên Tuyết rồi đột nhiên hỏi: "Muội sẽ nhớ ta chứ?"
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt, khó hiểu hỏi lại: "Gì cơ?"
Vi Oanh cười ôm nàng ta một cái: "Không có gì, đi ăn cơm đi!"
Ăn cơm xong, Vi Oanh để cho Cung Đấu Cơ đi tìm tình tiết trong hội săn mùa thu ở trong nguyên tác.
Hội săn mùa thu khác với đi sơn trang nghỉ mát, nó quả thật là nguy hiểm trùng trùng.

Lúc đầu, trên đường đi đến bãi săn, có vài tên thích khách ám sát trót lọt nhưng may mà nữ chính hầu hạ bên cạnh Hoàng đế đã chặn đao cho Hoàng đế.
Nũ chính không bị thương nặng, Hoàng đế sai người đưa nàng ấy tới thành nhỏ bên cạnh để tĩnh dưỡng, nhưng không ngờ trên đường đi vì mất máu quá nhiều nên dẫn đến sinh non, từ đó về sau trở thành tâm bệnh trong lòng của nữ chính.

Còn trong hội săn mùa thu Hoàng đế đã gặp phải điều gì, nguyên tác không hề nhắc đến.

Ánh mắt của Vi Oanh rơi xuống phần bụng của Tiêu Thiên Tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết cặm cụi ăn cơm, cái bụng hình như đúng là hơi tròn tròn.
Vi Oanh vẫn còn đang nghĩ xem nên sửa cái lỗ hổng trong cốt truyện này như thế nào, chả lẽ là để cho nữ chính biến thành kẻ phàm ăn, để cho một người sống sờ sờ ăn tới nỗi bụng mình to tướng ra ư? Thế này cũng quá là tàn nhẫn rồi!
Tiêu Thiên Tuyết ngẩng đầu lên: "Oanh Oanh, tỷ nhìn muội làm gì?"
Vi Oanh nhìn sang chỗ khác, ho hai tiếng không mấy tự nhiên: "Khụ khụ, ăn ít thôi."
Trong mắt Tiêu Thiên Tuyết chực lệ: "Oanh Oanh không thương ta nữa q^q, bắt đầu ghét ta rồi q^q, Oanh Oanh có người bên ngoài rồi."
Vi Oanh thở dài, đỡ trán.

Nàng trước giờ luôn ăn mềm không ăn cứng, không nỡ nhìn nhất là mỹ nhân yêu kiều làm nũng, bây giờ nữ chính đã nắm chắc cách đối phó với nàng trong tay, kiềm chế nàng.
Đáng ghét.
Thôi vậy.
Thật ra cũng không có quan hệ gì, dù sao bây giờ Tiêu Thiên Tuyết chắc chắn không phải chịu cảnh sinh non gì đó hay chịu khổ vì bị ức hiếp nữa, có thể sống một cuộc sống tươi sáng ngây ngô như thế này chưa hẳn không hạnh phúc.
Đối với tình tiết cản đao...

Mắt nàng sáng lên, xoa tay hăng hái: "Ta được để ta lên!"
Với tư cách là làm bạch nguyệt quang thành thạo, cái chuyện cản đao này nàng quả thực đã quá đỗi quen thuộc rồi, quá đỗi lão làng.
"Chỉ là thật đáng tiếc." Vi Oanh nói với hệ thống: "Nếu là trước đây, về cơ bản sau khi cản đao là ta có thể rời đi."
Cái quá trình này nàng nhắm mắt cũng có thể làm được: hi sinh vì cứu nhân vật chính, miệng phun máu tươi ngã vào lòng của bọn họ, rồi chăm chú nhìn gương mặt của nhân vật chính như thể có thiên ngôn vạn ngữ, ánh sáng trong đôi mắt dần lụi tắt, chầm chậm nhắm mắt lại, chết đi một cách vừa tái nhợt vừa xinh đẹp, trở thành bạch nguyệt quang vĩnh viễn!
Vi Oanh cau mày, hai tay chống má, thở dài một cách đầy bi thương.
Đáng tiếc rằng nàng có bản lĩnh thoát chết ở trong cái độ tuổi trẻ trung nhưng lại không có cách nào sử dụng được.

Thật đúng là tài không gặp thời, khiến cho con người ta phải than tiếc.
Cung Đấu Cơ: "...!Chỉ cần ngươi trở thành vua của cung đấu thì muốn chết độn* như thế nào cũng có thể chết độn như thế!"
(*tức là chết rồi trốn, biến mất luôn)
Vi Oanh dấy lên ý chí chiến đấu, quyết định vì để chết độn mà cố gắng hơn nữa!
- -
Đêm thu, mưa thu lác đác.
Nàng ngồi ở trên giường mỹ nhân trước cửa sổ, cúi đầu đọc sách, chiếc cung đăng bằng gỗ bồ đề rủ xuống ở bên cạnh, tỏa ra những làn sáng mờ mờ.
Mỹ nhân đọc sách gần cửa sổ, mặt mày như họa.
Tiêu Thiên Tuyết im lặng ngắm nghía một lúc rồi mới khẽ khàng bước tới, cúi đầu nhìn, rồi "í" lên một tiếng.

Cái Vi Oanh đang cầm trên tay, không phải là cuốn sách Thịnh kinh mới ra, mà là một cuốn sách do Việt Sơn soạn, thẻ tre trị quốc được các kẻ học đương triều tranh giành truyền tay nhau.
Vi Oanh đặt sách xuống, ngẩng đầu lên cười nói: "Muội đi ngủ trước đi."
Tt không hiểu nỏi: "Sao Oanh Oanh lại xem cái này thế?"
Vi Oanh đáp: "Chỉ là thôi, xem nhiều thoại bản quá nên thay đổi khẩu vị."
Tiêu Thiên Tuyết chen vào ghế quý phi, cười bảo: "Cuốn sách này là phụ thân của Hoàng hậu nương nương viết đấy, tỷ xem." Nàng ta lật trang bìa trong, chỉ vào chũ ký của hàng người soạn sách, chữ đầu tiên chính là Việt Sơn.
Việt Sơn từng lạy chầu vua, sau mấy bận khuyên nhủ Hoàng đế không thành, bèn từ quan về quê dạy học soạn sách, thành cả một thế hệ của mọi người, dạy dỗ được rất nhiều học trò giỏi, lý luận của ông ấy cũng ảnh hưởng tới rất nhiều người, đến cả Tiêu Thiên Tuyết cũng từng đọc vài cuốn sách của Việt Sơn.
Tiêu Thiên Tuyết cười nói: "Tỷ xem mấy người đằng sau này đi, đều rất quen, là những đại nhân tài giỏi."
Ngón tay dần dần di chuyển, tới vị trí thứ hai, nàng ta cau mày lúng túng: "Đoạn Tùng Âm, hửm, người này là ai? Sao xếp thứ hai mà không có danh tiếng gì."
Theo lý mà nói, có thể ở cùng phần ký tên với Việt Sơn thì nói kiểu gì cũng phải là văn nhân có tiếng đương thời.
Tiêu Thiên Tuyết chỉ coi như mình không có kiến thức, nên chỉ tay vào cái tên thứ ba: "Người sau muội chắc chắn biết, ế...!Việt Tranh Minh, cái người này muội từng nghe nói tới, người này đã từng viết vài cuốn sách với Việt Sơn tiên sinh, tiếc là vẫn luôn ở ẩn không xuất hiện, không có tiếng tăm gì mấy, có lẽ là làm tiên sinh dạy học ở học viện rồi."
Còn hai cái tên phía sau, đều là những học giả danh chấn một phương.
Tiêu Thiên Tuyết không hiểu tại sao bọn họ lại bị xếp ở đằng sau, nhưng nàng ta cũng không để tâm lắm mà trái lại còn kéo Vi Oanh cùng đi ngủ.
Vi Oanh bất lực, đành phải buông sách xuống, theo nàng ta lên giường ngủ.


Nằm chưa được bao lâu, đột nhiên nàng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng lộc cộc.
Tiêu Thiên Tuyết còn chưa ngủ, nằm quay lưng với nàng, nghe thấy có âm thanh thì trở người dậy: "Sao lại có tiếng ngựa, là ai tới vậy?"
Vi Oanh xuống giường trước nàng ta, rồi đi thẳng đến trước cửa sổ, mở hé cửa ra một đường be bé, cúi đầu nhìn.

Trong bóng đêm đặc mượt như lạ, tiểu Lê Hoa đứng ngay đó, bộ lông trắng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Vi Oanh mặt mày vô cảm đóng cửa sổ lại, quay đầu nói với Tiêu Thiên Tuyết: "Không phải tiếng ngựa, là trời mưa."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu, nằm lại xuống.

Vi Oanh khe khẽ bước ra phía cửa, lúc ra đến cửa thì lại bị tóm lại: "Oanh Oanh, tỷ đi đâu thế?"
"Ờm..." Vi Oanh mặt không đổi sắc, nói: "Mưa rồi, cửa sổ trong phòng ta còn chưa đóng, sợ tạt ướt mấy nhánh quế hoa bên cạnh cửa sổ, ta đi xem sao."
Tiêu Thiên Tuyết cười: "Vậy tỷ nhanh quay lại nhé, bên ngoài lạnh!"
Vi Oanh gật đầu, ra bên ngoài, nàng bị gió lạnh thổi cho tới nỗi run cầm cập, nàng khoác áo ngoài rồi khẽ đẩy cửa vào phòng mình.
Hoàng đế đã cởi y phục nằm trên giường nàng từ lâu, mái tóc đen nhánh như lông quạ xõa đầy giường, nàng ấy nghe thấy tiếng thì rục rịch người dậy, chăn lụa tuột xuống dưới eo, bên dưới là xương quai xanh mảnh mai, phần ngực bị bó chặt trong dải băng, cùng với vòng eo quá mức nhỏ nhắn không chịu nổi cái ôm chặt.
Vi Oanh bất giác nhíu mày nói: "Sao ngủ mà không cởi cái này ra, không thấy khó chịu à?"
Vân Thiều mỉm cười: "Bận quá, hôm nay không cởi có được không?"
Vi Oanh bước tới bên nàng ấy rất đỗi tự nhiên hỏi: "Bận nhiều như nào?"
"Rất bận rất bận." Vân Thiều nghiêng đầu nhìn nàng, rồi chợt bật cười, xoay người lại, vén làn tóc dài ra trước ngực, nói: "Nếu Oanh Oanh đồng ý cởi giúp ta, thì cũng không phải là không được."
Vi Oanh:...
"Tự làm đi."
Tiểu Hoàng đế bĩu môi, chui vào trong chăn: "Thế thì không cởi."
Vi Oanh không nhịn nổi mà cong môi lên, thầm nghĩ, nàng còn có mấy phần được sủng mà kiêu.
Vân Thiều quay mặt vào tường ấm ức một lúc rồi lại xoay người lại, nắm lấy tay áo của Vi Oanh: "Oan Oanh vào ngủ nhé, ta ủ ấm ta rồi."
Vi Oanh vốn định ngủ, nhưng nữ chính vẫn còn đang ở gian phòng khác kêu gào đợi nàng.

Nàng liếc nhìn nhánh hoa quế bị ướt ở góc tường, rồi ngồi xuống giường nói: "Bệ hạ ngủ trước đi."
Vân Thiều giữ nàng không buông: "Oanh Oanh cũng lên đi, nếu không..." thiên tử sầm mặt, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ giận dỗi: "Nếu không thì là định lên giường người khác hay sao?"
Vi Oanh chột dạ chọc chọc ngón tay, lúng túng nói: "Nào có thế?"
Vân Thiều cười, ngoan ngoãn thu lại vẻ mặt, vạch cái chăn ủ ấm ra: "Thế Oanh Oanh lên đi, ngủ cạnh ta."
Vi Oanh nằm lên đó hệt như ngồi trên đống lửa, như rừng sâu vực thẳm, như có vầng quang trên lưng, trong lòng lẳng lặng chờ vị tổ tông này đi ngủ sớm một chút, để nàng sắp xếp thời gian chạy sang bên Tiêu Thiên Tuyết nhìn cái.

Nếu không thì Tiêu Thiên Tuyết sẽ đợi nàng mãi, ngộ nhỡ lại tìm tới đây thì...
Ôi chao, còn có chút kí.ch thích như yêu đương vụng trộm vậy.
Vân Thiều lăn đi lăn lại mãi mà không chịu ngủ.
Vi Oanh không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, không phải người mệt à, sao không ngủ?"
Vân Thiều thấp giọng nói: "Tức ngực."

Bó ngực quá chặt nên không thở nổi, lúc trước nàng ấy đã quen với cảm giác ngột ngạt này rồi, nhưng ngủ cùng với Oanh Oanh mấy lần, lần nào cũng đều cởi bó ngực nên hôm nay bó chặt như thế này thì đến đêm không ngủ nổi.
Tựa như người vẫn luôn chịu khổ, nếm được chút vị ngọt thì sẽ không thể chịu được cái khổ sở trước đó nữa.
Vi Oanh thở dài: "Đã bảo người cởi từ sớm mà."
Vân Thiều vẫn kiên trì nói: "Oanh Oanh cởi giúp ta."
Vi Oanh:...
Nàng khẽ thở dài một hơi, nhích tới gần, dán vào lưng Vân Thiều, vươn tay đến trước ngực nàng ấy, chầm chậm mò mẫm nút thắt bó ngực, ngón tay vô tình chạm phải làn da ấm áp mềm mềm bên cạnh bó ngực.
Đầu ngón tay Vi Oanh dừng lại, cảm nhận được cơ thể áp sát vào mình thoáng đờ ra một lát, vì để che dấu sự xấu hổ, nàng lảm nhảm trách: "Người nói người xem, thân là một Hoàng đế, cũng không biết đối tốt với bản thân một chút, khiến cái áo ngực được đặc biệt làm ra này khó cởi như thế."
Vân Thiều khẽ giọng đáp lời, cụp mắt xuống, vành tai ửng đỏ.
Vi Oanh cởi cái ấy xong, thì nhanh chóng cách ra xa, lăn đến góc giường rồi nhắm mắt lại: "Ngủ thôi ngủ thôi."
Vân Thiều khẽ "ừ" một tiếng, tiếc nuối cái tư thế ôm ấp vừa rồi quá ngắn, nhưng dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng ấy cũng đã mãn nguyện rồi.
Trong bóng tối, Vi Oanh đợi đến khi người bên cạnh thở đều đều, mới khẽ khàng trở người dậy, khoác áo lên vai rồi lén ra ngoài.

Sau khi đứng dậy, nàng quay đầu nhìn Hoàng đế một cái.
Vân Thiều cuộn mình trên chiếc giường lớn, nhắm chặt hai mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím.
Nàng nhìn một lúc, lúc đang định quay người đi, lông mi Hoàng đế khẽ run rồi từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen sâu hun hút phản chiếu ánh đèn, nhìn nàng không chớp mắt.
Vân Thiều dịu giọng hỏi: "Sao Oanh Oanh lại dậy?"
Vi Oanh đáp: "Ta đi tiểu đêm."
Vân Thiều cười bảo: "Được." dừng lại chút rồi nàng ấy lại khẽ nói: "Ta đợi Oanh Oanh."
Vi Oanh:...!Người đừng có đợi.
Nhưng nàng cũng không thể nói trắng ra như vậy được, nàng khom người, đắp chăn cho Hoàng đế, cười đáp: "Bệ hạ nghỉ sớm chút, sáng mai còn phải tới buổi triều sớm như thế nên không cần đợi ta đâu."
Tai Vân Thiều ửng đỏ, vùi đầu vào trong gối, đôi mắt mờ sương liếc nhìn nàng rồi lại vội cụp xuống, thấp giọng nói: "Được."
Vi Oanh đẩy cửa ra, trở lại chỗ của Tiêu Thiên Tuyết.

Quả nhiên Tiêu Thiên Tuyết vẫn còn đang đợi nàng, nàng ta mơ màng giữ chặt tay Vi Oanh, hỏi nàng rằng nhánh quế hoa đã cất rồi ư?
Vi Oanh gật đầu, nói là đã cất xong rồi.
Tiêu Thiên Tuyết nắm tay nàng, rồi lại thiếp đi, lần này là ngủ say như chết thật.
Vi Oanh cất thận rút tay về, đợi một lúc xác nhận nàng ta đã ngủ rồi mới lại quay về phòng mình, cởi y phục ra, trở lại giường.
Hoàng đế nhanh chóng nhích tới, chặn chân tay lạnh như băng của nàng, cọ cọ vào người nàng rồi tiện thể hít một hơi thật sâu.

Bỗng dưng nàng ấy ngẩng mặt lên hỏi: "Mới nãy Oanh Oanh đi đâu thế?"
Vi Oanh: "Hử? Không phải đã nói với bệ hạ rồi còn gì?"
Vân Thiều mím môi, cụp mắt xuống: "Oanh Oanh lừa ta, vừa nãy đi tìm Tiêu Thiên Tuyết chứ gì?"
Cái đầu nhỏ của Vi Oanh xoay chuyển rất nhanh, nàng bỗng rút tay về, hỏi ngược lại: "Bệ hạ theo sau ta, giám sát ta ư?"
"Không phải." Vân Thiều lo sợ phản bác lại, trong đôi mắt đen đọng sương mù, cắn môi tới mức đỏ lên, mãi sau mới ủ ê nói: "Trên người nàng có hương phấn của nàng ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi