TA Ở BẮC ĐẠI ĐÁNH NHAU VỚI THANH HOA

Ba nữ hợp thành một bộ phim, bốn nam tạo nên một bộ kịch.

Hậu quả của việc uống rượu không có điểm dừng đó là Đoàn Triết cũng không biết mình và Tô Dương đã uống bao nhiêu, rơi vào câu hỏi triết học về cuộc sống của con người.

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Tôi đang làm gì?

"Đã là đàn ông thì đừng có hèn nhát, đứng lên và làm (1) đi."

Là giọng của Hứa Hồng Phi.

"Ai sợ ai! Cái đồ chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới."

Dịch Trình phản bác.

Hử? Còn Tô Dương đâu?

Đoàn Triết thất thần, nhìn mọi thứ xung quanh mờ mịt, giống như bị đục thủy tinh thể, nhưng nhìn một hồi cũng không thấy được Tô Dương ở đâu.

Ta còn đang tính chuốc say hắn nữa.

"Này này này, đừng uống nữa, chân cậu mới vừa lành, uống ít thôi."- Tô Dương chặn lại nói.

Đoàn Triết gạt tay Tô Dương sang một bên, hung hăng chỉ vào hắn: "Tôi nói cho cậu biết!"

Tô Dương: "Hở?"

"Cậu là đồ không có chân!"

Xem ra cậu đã say thật rồi.

"Đúng, đúng, cậu ngồi xuống trước đi, mọi người đều đang nhìn cậu đấy."

Tô Dương kéo Đoàn Triết, cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống.

"Chân của tôi không sao cả!" Đoàn Triết nói xong, vỗ vỗ vào đùi Tô Dương.

Tô Dương hít một hơi: "Ừ ừ, đúng, chân cậu tốt lắm."

"Hahahaha, bộ dạng say xỉn này của Đoàn Triết thật là trăm năm khó gặp."- Hứa Hồng Phi vừa cười vừa ôm bụng.

Dịch Trình tận dụng triệt để: "Hahahahaha, sáng mai cậu ấy tỉnh lại có lẽ sẽ mất mặt chết."

Tô- duy nhất không uống say- Dương bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ, thật ra mỗi bàn này của bọn họ thôi cũng đã đủ mất mặt rồi.

"Đoàn Triết say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước."- Tô Dương nói xong nhân cơ hội nắm lấy tay Đoàn Triết, "Hai người các cậu có thể tự trở về được không thế?"

"Đương nhiên......"

"......Không thành vấn đề!"

"Hai chúng ta......"

"......Tửu lượng tốt!"

"Hơn nữa chúng ta......"

"......Ở gần!"

"Give me five (2)!"

"Yeah!"

Hai người giống như diễn tuồng, kẻ xướng người hoạ.

Tô Dương thấy hai người họ còn mồm mép nhanh nhẹn, nên đã gọi tài xế riêng cho họ.

Hắn đỡ tiểu tổ tông ở trước mặt mình rời đi trước.

*

(1) Ờm, cái này nó hơi thô, câu gốc là "是个男人就不怂,站起来撸" đại loại là đây là một câu bắt nguồn từ một thuật ngữ Internet của Baidu, nguyên văn của nó là "屌丝不哭,站起来撸", nghĩa tiếng anh là "Losers should stand up and jerk off without crying", mà "jerk off" nghĩa là thủ d*m, mọi người hiểu mà phải hông ?

(2) Give me five: gần giống "high five", đập tay để ăn mừng.

*

"Tôi không có say!"

"Đúng, đúng, cậu không say." Tô Dương kiên nhẫn dỗ dành.

"Tô Dương... Tôi nói cho cậu biết... Thanh Hoa các cậu không có gì tốt lành cả!"- Đoàn Triết mặt dày, bị dìu trở về cũng không yên,"Tôi đã muốn quét sạch các người từ lâ..."

"Cậu còn tính tới việc quét bay tôi à?"- Tô Dương cười hỏi.

"Nếu không phải vì khuôn mặt đẹp trai của cậu khiến Ban Chấp hành Trung ương Đảng mê mệt... bằng không thì... bằng không thì tôi..."

"Bằng không thì sao?" Tô Dương hỏi dọc đường.

Đoàn Triết dừng lại, nghiêm túc nhìn Tô Dương. Đôi mắt cậu ấy như có một lớp sương, khuôn mặt ửng hồng đến tận mang tai, trông thật đáng yêu.

"Bằng không thì lúc cậu hôn tôi, tôi đã đá bay cậu rồi."- Đoàn Triết nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Tô Dương nghe được, không khỏi cười thành tiếng.

"Nhìn xem tôi lớn lên đẹp trai thế nào đi."- Tô Dương véo má Đoàn Triết.

Đoàn Triết không chút xấu hổ, tự tin nói: "Đúng vậy!"

Tô Dương bất lực.

"Mặc dù cậu rất tốt, kiên nhẫn, dịu dàng, và..." Đoàn Triết càng nói càng nhỏ giọng, đến nỗi Tô Dương nghi ngờ rằng cậu sắp ngủ mất rồi.

"Vậy cậu có thích Tô Dương không?"- Tô Dương nhẹ giọng hỏi.

"Hừ..."- Đoàn Triết nhất thời không đáp.

"Không thích"- Đoạn- ngạo kiều- Triết không chịu thừa nhận.

"Thật à?"- Tô Dương cười hỏi.

"Hừ hừ!"

Tô Dương nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Đoàn Triết, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười: "Khi say thì thành thật một chút không được sao?"

Đoàn Triết không nói chuyện.

"Vậy Tô Dương lại muốn hôn cậu, cậu có đồng ý không?" Tô Dương cưỡng chế dụ dỗ.

Đoàn Triết vẫn không nói.

Một lúc sau, có một tiếng "ừm" nho nhỏ.

Tô Dương nâng cằm cậu, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

*

Tỉnh lại sau khi say rượu liền cảm thấy đau đầu, Hứa Hồng Phi xoa xoa huyệt thái dương, lúc này mới phát hiện ra cả người mình đang trần như nhộng. Sau đó hắn liền ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Từ từ, đây không phải là phòng của hắn!

Hắn cử động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn thấy Dịch Trình, tình trạng cũng giống như vậy, đang nằm ở bên cạnh.

Hứa Hồng Phi như muốn đăng xuất khỏi Trái Đất, đầu óc hiện giờ chỉ toàn là chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.

May mắn thay tên Dịch Trình này vẫn chưa tỉnh dậy, tên ấy khi ngủ đã bỏ kính ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào trông thật dịu dàng.

Tối hôm qua bọn họ say rượu, Đoàn Triết bị Tô Dương bế về, sau đó thì sao? Còn sau đó?

Hứa Hồng Phi thậm chí còn không nhớ mình gục từ lúc nào.

Hắn nhẹ nhàng nhặt quần áo của mình khỏi đống quần áo, nhanh chóng mặc vào rồi chuồn mất.

Dịch Trình dụi dụi đôi mắt đầy sự bối rối của mình, mê mang nhìn về hướng Hứa Hồng Phi rời đi.

*

Ba người sau khi say rượu hoàn toàn quên mất giờ họp vào buổi chiều. Tô Dương đã ngồi đợi trong phòng họp cả tiếng đồng hồ.

Người đầu tiên xuất hiện là Hứa Hồng Phi, đang thập thò ngoài cửa.

Tô Dương khó hiểu nhìn hắn.

Hứa Hồng Phi giao lưu bằng ánh mắt: Dịch Trình có trong đó không?

Tô Dương: Cậu ấy vẫn chưa đến.

Hứa Hồng Phi thở phào nhẹ nhõm cho đến khi nghe thấy giọng nói của Dịch Trình và Đoàn Triết từ xa, liền bay đến vị trí bên cạnh Tô Dương.

Tô Dương nhìn Hứa Hồng Phi: Cậu bị cái gì vậy?

Hứa Hồng Phi: Không có gì đâu.

Đoàn Triết và Dịch Trình cùng bước vào, nhìn thấy Tô Dương và Hứa Hồng Phi ở bên trong liền im lặng.

Bầu không khí kỳ lạ được hình thành trong phòng họp, Dịch Trình ngồi đối diện với Tô Dương và Đoàn Triết ngồi đối diện với Hứa Hồng Phi.

"Khụ khụ, hôm nay chỉ có bốn người chúng ta, tất cả đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu thôi."- Đoàn Triết nói.

"Trước hết, chúng ta sẽ bàn về địa điểm. Phía chúng tôi kiến nghị rằng hai trường nên tổ chức hai trận đấu với nhau..."

"Cũng như thời gian và địa điểm của trận đấu bóng rổ, trải qua nhiều lần đối chiếu..."

"Còn có thời gian diễn tập... "

Đối diện Đoàn Triết nói, Dịch Trình bổ sung, cuộc họp được diễn giải một cách sinh động như một bài phát biểu tại Bắc Đại.

Mặc dù trông Đoàn Triết không đáng tin cậy lắm, nhưng một khi đã nghiêm túc thì đến Hứa Hồng Phi cũng phải hổ thẹn.

Hứa Hồng Phi không dám liếc nhìn Dịch Trình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Đoàn Triết, mà Đoàn Triết chỉ chuyên tâm trình bày, không dám nhìn về phía Tô Dương.

Nhân lúc Dịch Trình phát biểu bổ sung thời gian, ánh mắt Đoàn Triết ám chỉ: Ông làm cái gì vậy?

Hứa Hồng Phi: Có làm gì đâu.

Đoàn Triết: Đừng có nhìn chằm chằm tôi.

Hứa Hồng Phi: Dịch Trình ở đó, tôi có muốn nhìn đâu.

Đoàn Triết phục.

"Vậy các cậu có ý kiến gì không?"- Dịch Trình hỏi.

"Tôi nghĩ như này, trận đấu bóng rổ sẽ được lên kế hoạch vào tuần tới. Về địa điểm, tôi nghĩ nên chọn sân bóng rổ của Thanh Hoa vì nó lớn hơn."- Tô Dương nói.

"Được rồi, lúc đó chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này với câu lạc bộ thể thao. Hôm nay đến đây thôi."- Đoàn Triết nói, rồi cùng Dịch Trình rời đi, để lại Tô Dương và Hứa Hồng Phi nhìn nhau.

Khi hai người gần như đi xa, Tô Dương hỏi: "Cậu đã gây ra chuyện xấu gì rồi?"

Hứa Hồng Phi nhìn lên trời thở dài: "Chúc cậu và Đoàn Triết mãi mãi bền lâu."

Vẻ mặt Tô Dương không thể giải thích được.

"Nguyện đến một lòng một dạ, rước được người đẹp về dinh!"

Hứa Hồng Phi để lại một câu "ông nói gà, bà nói vịt", rồi cũng chuồn lẹ.

*

"Hôm nay trông ông không có tâm trạng."- Dịch Trình giúp Đoàn Triết thu dọn đồ đạc nói.

"Thể hiện rõ như vậy à?"- Đoàn Triết hỏi, "Tối hôm qua tôi..."

"Tối hôm qua ông quấn lấy Tô Dương, một khóc hai nháo ba thắt cổ, lợi dụng cơ hội mắng người ta không có chân..."- Dịch Trình còn chưa nói xong đã bị Đoàn Triết bịt miệng lại.

"Đủ rồi đủ rồi!" Lại nhớ đến sáng sớm tinh mơ thấy Tô Dương đang nằm bên cạnh mình, tâm trạng Đoàn Triết xấu cực.

Về sau sao cậu dám đối mặt với Tô Dương nữa!

"Tôi tin chủ tịch Tô, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân đâu."- Dịch Trình vỗ vỗ vai Đoàn Triết.

Tâm Đoàn Triết như tro tàn, "Thôi quên đi, ông giúp tôi bôi thuốc đi." Đoàn Triết đưa cho Dịch Trình một lọ thuốc.

"Ông ngồi thẳng dậy coi." Dịch Trình khuỵu một chân xuống, nhúng tăm bông vào lọ thuốc.

"Định mệnh! Hai người đang làm gì thế!"- Giọng nói to lớn của Hứa Hồng Phi truyền đến. Dịch Trình sợ tới mức run tay, lọ thuốc thiếu chút nữa rớt xuống đất. May mà Tô Dương nhanh chóng đỡ được.

"Để tôi."- Tô Dương nói, Dịch Trình cũng hiểu mà rời đi, ra ngoài muốn quét bay thằng nhãi nào đó vừa buộc tội cậu với tội danh "Hẹn hò nơi công sở".

Đoàn Triết bị thương ở lưng, lần trước té bị trầy da, chỉ mới vừa đóng vảy.

Đoàn Triết đưa lưng về phía Tô Dương, nhất thời không dám nói chuyện, cậu chỉ cảm giác được nước thuốc lạnh lẽo.

"Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống nhiều quá."- Tô Dương trầm mặc nhường một bước.

"À... Không sao, tôi cũng uống nhiều."- Đoàn Triết ấp úng nói, còn xin lỗi vì buổi sáng đã đá hắn ra khỏi giường.

Hai người lại im lặng.

"Lát nữa chúng ta cùng về không?"- Tô Dương hỏi.

"Ừ."

Bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi một chút.

*

Lúc cả hai ra về, về đến nhà là đã đến giờ ăn tối.

Tô Dương vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đối với người đang đói bụng quả thật rất hấp dẫn.

Có người ở nhà Tô Dương à?

Đoàn Triết chưa kịp nói gì thì thấy một người phụ nữ bước ra.

Người nọ trang điểm tinh tế, tóc được búi cao sau đầu trông thật quyến rũ.

Sau đó cậu nghe thấy Tô Dương gọi "Mẹ".

Chờ đã! Đây là tình huống gì đây, sao lại có cảm giác như con trai đang ở bên ngoài yêu đương vụng trộm thì bị cha mẹ bắt tại trận vậy?

"Các con về rồi à?"- Mẹ Tô ôn nhu hỏi.

"Con chào cô ạ."- Đoàn Triết muốn chết.

Khoan, sao cô ấy lại gọi là "các con"?

Sao lại có cảm giác như đi gặp mặt phụ huynh vậy nè?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi