TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: Hanna

Tiết Thanh Linh lúc đầu nghe nương hỏi như thế, trong lòng đầu tiên là đột nhiên cả kinh, tinh thần hơi hoảng loạn một chút, sau đó con ngươi chuyển động, kéo tay nương cậu cố ý nói: "Nương, Thanh Linh đúng là có ý nghĩ muốn đóng cửa y quán, nhưng mà lúc muốn đóng cửa, khi đến y quán lại cảm thấy do dự. Đúng lúc nghĩ tới vụ cá cược với nương, thời hạn cá cược đúng ra còn những một năm đấy, lúc đó thua cuộc rồi đóng cũng không muộn mà."

Liễu Ngọc Chỉ vừa nghe cậu nói vậy liền thở dài một hơi, "Con đó con đó, nương còn cho rằng con nhất định sẽ đóng cửa đấy."

Hiện giờ Liễu Ngọc Chỉ nghe cậu không đóng cửa y quán nữa ngược lại cũng không thấy quá thất vọng. Hôm qua thấy Tiết Thanh Linh giọng nói khàn khàn, trong nước mắt đều là tuyệt vọng, giống như một con dao nhọn đâm vào tâm bà, khiến cho bà đột nhiên hiểu rõ chính mình đã tổn thương hài tử quá sâu. Rõ ràng bà nên là một người mẹ yêu thương cậu nhất, mà bà lại bức con trai mình đến thành như vậy, trong lòng bà cũng có ít nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Liễu Ngọc Chỉ một mình ôm bảng hiệu Tể An đường trong phòng cả buổi chiều, nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nghĩ đi nghĩ lại, bà đúng là nghĩ thông suốt không ít. Sau này hài tử muốn tiếp tục kinh doanh y quán vậy hãy cứ để cho nó mở cửa đi, bà cũng không phái người cản trở từ bên trong nữa. Trời sập đã có mẹ ruột của cậu là bà tới chống đỡ.

Về chuyện cho Tiết Thanh Linh lấy chồng... Tuy rằng Liễu Ngọc Chỉ ngoài miệng thúc giục, cũng có suy nghĩ muốn gả con út bảo bối của mình đi. Nhưng mà đến lúc chọn rể hiền, bà xem những thư sinh tài tử trong thư viện hay những thiếu niên lang anh tuấn được người ta giới thiệu, Liễu Ngọc Chỉ lựa tới lựa lui, trong lòng thấy thật muộn phiền, bởi bà cảm thấy chẳng ai trong đó xứng với hài tử nhà mình.

Chọn qua chọn lại không ai lọt vào mắt.

Vào thời điểm mấu chốt thực sự phải gả hài tử đi, bà làm mẹ đúng là có chút không nỡ.

Thôi bỏ đi, bà đành phải bỏ thêm một ít thời gian nữa đi chọn rể vậy, "Con mở y quán cũng được, vừa vặn nương tìm vị hôn phu cho con..." Vừa nói đến chuyện này, Liễu Ngọc Chỉ nở nụ cười, cũng không nghĩ tới chuyện y quán nữa mà dùng toàn sự chú ý đặt ở trên người Tiết Thanh Linh. Bà độ nhiên phát hiện nhi tử mình hôm nay thay một bộ đồ mới, nhất thời vui vẻ ra mặt: "Hôm nay lại mặc đồ mới nương làm cho con nha, đẹp lắm, quả nhiên là rất đẹp, hài tử nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp hết..."

Tiết Thanh Linh nghe nương khen cả nửa ngày, thần sắc quẫn bách. Nghĩ lại chuyện hôm nay mình đã làm sau khi mặc bộ quần áo này càng xấu hổ đến nỗi hai má tỏa nhiệt. Cố tình mẹ cậu toàn tìm chủ đề nói chuyện về bộ đồ mới may, làm cho cậu đúng là không nhịn được giơ tay ôm hai má, nóng đến phỏng tay. May là trời tối, ánh nến chiếu rọi, nương không hẳn đã nhìn ra được thần sắc cậu hiện giờ.

"Nương, con hỏi nếu như... một năm sau, Tiết Thanh Linh thua ván cược, nương sẽ tìm một vị hôn phu như thế nào cho con?" Tiết Thanh Linh bám vào ống tay áo nương, muốn thăm dò một chút.

Liễu Ngọc Chỉ nghe cậu hỏi vậy, dĩ nhiên là không chút nghĩ ngợi nói: "Tất nhiên là một đại tài tử, nương nhất định sẽ chọn cho con một vị tài tử tài đức vẹn toàn, tướng mạo anh tuấn cực kỳ ưa nhìn."

Liễu Ngọc Chỉ lúc này nghe con trai mình đột nhiên hỏi vậy, trong lòng nổi lên hoài nghi, sao nhóc đơn thuần nhà bà hôm nay sao lại đột nhiên chủ động hỏi đến chuyện này? Trước đây thiếu nam thiếu nữ nhà khác xuân tâm nhộn nhạo, đứa nhỏ đơn giản nhà bà lại chỉ làm một mỹ nhân bướng bỉnh ngốc nghếch, xưa nay chưa từng hỏi qua những chuyện này, chỉ chăm chỉ trốn trong y quán học y thuật của nó, nấu dược liệu của nó, sao hiện giờ lại...

Chẳng lẽ cũng nghĩ đến chuyện lấy rồi? Có nghĩ tới là được rồi. Liễu Ngọc Chỉ kéo tay Tiết Thanh Linh qua, ôn nhu nói: "Đương nhiên nương cũng chỉ là xem giúp con thôi. Đến cùng chọn ai thì vẫn nên cho Linh Nhi con tự chọn lấy."

Trong phương diện kết hôn, Liễu Ngọc Chỉ rất là văn minh nhé. Tiết gia không thiếu tiền tài, không muốn bước vào nhà quyền quý, bà chỉ hy vọng con trai bà cũng có thể gả cho một người mà nó thích.

Thế nhưng người này cũng phải đủ ưu tú mới được.

"Nương, người quả nhiên thương con nhất. Chỉ là, nếu như... nếu như con thích người không phù hợp với tiêu chuẩn của nương thì làm sao bây giờ? Nếu hắn không phải tài tử..."

"Không phù hợp cũng phải phù hợp. Nếu không phải thì đi học. Muốn cưới hài tử của ta về nhà nhất định phải qua được mấy ải này của nương chứ..." Liễu Ngọc Chỉ tâm tâm niệm niệm muốn gả cho tài tử nhưng cuối cùng không gả được. Tuy rằng trong lòng có tiếc nuối, muốn để con trai gả cho một người vừa có tài vừa có học song chưa chắc đã như được ý nguyện bởi Tiết Thanh Linh không nhất định thích một tài tử. Liễu Ngọc Chỉ không phải chưa nghĩ tới, bà dĩ nhiên đã tính đến trường hợp này, thậm chí còn đã sớm nghĩ xong đối sách...

Nam nhân kia nếu không có tài thì phải đi học. Không chỉ như vậy, ngược lại nếu tài học hơn người thì bà sẽ mời người tới kiểm tra học vấn thi thư của đối phương, những phương diện như cầm kỳ thi họa cũng phải đạt tiêu chuẩn mới được.

Tiết Thanh Linh liếc nhìn sắc mặt mẹ mình miết, mơ hồ có chút lo lắng: "..."

"Đúng rồi, không nói những chuyện này nữa. Thanh Linh, con thành thật khai báo chuyện nhà bếp cho nương nghe, sao những ngày qua trù phòng chuẩn bị nhiều như vậy? Con kêu nhà bếp mỗi bữa chuẩn bị bảy tám món ăn đưa sang y quán, con trước đây đâu có ăn nhiều được như vậy? Nương cũng không biết hiện giờ Tiểu Linh Nhi nhà ta còn có sở thích làm heo béo nhỏ, cẩn thận ăn nhiều quá quần áo mặc không nổi nữa đâu..."

"Hay là con định lén đổi y quán thành tiệm cơm hả?"

Tiết Thanh Linh suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, "Nương, không phải mà. Có đại phu mới tới y quán làm việc, con bảo nhà bếp làm chút cơm nước nên mới chuẩn bị thêm nhiều đồ như vậy..."

"Nhưng nương thấy con tiêu xài nguyên liệu nấu ăn như thế... Con đây là đãi một vị đại phu hay cả tá đại phu vậy?"

Tiết Thanh Linh thật sự bị nước miếng của mình sặc ho khù khụ, cậu giơ ngón tay chỉ vào mặt mình, "Nương nhìn xem nhi tử người có cái bản lĩnh thuê cả một tá đại phu sao?"

"Ầy ngược lại cũng đúng. Chỉ là nương rất tò mò về vị Bùi đại phu mới tới y quán của con nha. Nói nương nghe chút... nghe đâu lúc trước hắn còn trị bệnh cho phu nhân Trương viên ngoại hả? Đại phu tuổi trẻ y thuật cao siêu như người ta sao lại có thể bị nhóc ngốc nghếch như con lừa gạt về Hồi Xuân đường thế?"

"Con mới không đi lừa gạt đâu... Nương, để con kể cho nương nghe, y thuật của Bùi đại phu rất lợi hại nhé..." Tiết Thanh Linh chủ động kể lại cho thân nương mình những chuyện đầu tiên phát sinh ở Phú Dương thành, còn có thôn Lại Tử. Đương nhiên... cậu cũng tóm tắt khá nhiều, cái gì không nên nói thì vẫn là không nên nói.

Liễu Ngọc Chỉ gật gù, "Nghe con kể vậy, Bùi đại phu kia đúng là một vị thầy thuốc nhân từ, phẩm hạnh cao thượng."

Tiết Thanh Linh gật đầu như gà mổ thóc, phi thường tán thành: "Đúng đó nương, Bùi đại phu có y thuật cao, võ công cũng rất lợi hại, hơn nữa huynh ấy còn nuôi một con chim ưng biết hái thuốc đó..."

Liễu Ngọc Chỉ thoáng nhìn nhi tử trước mắt cười như một tên ngốc, thần sắc trên mặt bất động song trong lòng thấy kinh ngạc lắm. Tâm tư nhỏ rõ rành rành của tiểu nhi tử nhà bà coi như bà nhìn thấu hết rồi. Chẳng trách, chẳng trách... lá trà của bà, cá của bà, còn cả ngày hôm qua...

Nhớ tới chuyện hôm Tiết Thanh Linh nói tới, Liễu Ngọc Chỉ nhất thời cứng đờ.

"Nương, Bùi đại phu là đại phu trẻ tuổi y thuật cao minh con quen biết được ở Phú Dương thành. Tuy rằng hắn y thuật tinh diệu vô song nhưng thực tế hắn là một giang hồ du y, thích du lịch thiên hạ, thường xuyên hành y cứu người. Lần này đến Lâm An chẳng qua cũng chỉ là đến thưởng ngoạn phong cảnh thôi, bởi vì nhận lời mời của con tiện thể ở lại trong Hồi Xuân đường chữa bệnh cho người khác."

"Cho nên nương không cần lo lắng, cũng không cần uổng phí thời gian, đợi thêm mấy ngày nữa, hắn tự nhiên sẽ rời khỏi Hồi Xuân đường."

...

Nếu thực là như thế... nhi tư của bà không phải là si tâm sai người rồi sao? Cuối cùng sẽ không phải một hồi thương tâm chứ?

Liễu Ngọc Chỉ hoảng hốt một trận, thế nhưng ở trước mặt bà, thần sắc Tiết Thanh Linh một chút mù mịt cũng không có, cả mặt đều cười đến không tim không phổi, bộ dáng nói cười trông y như một đứa ngốc. Lúc trước nhóc đơn thuần này còn cố ý hỏi chuyện chọn phu quân của nó, phỏng chừng quá nửa là quyết định xong rồi.

Xem ra bà phải tranh thủ gặp vị Bùi đại phu trẻ tuổi này mới được. Nghe nói y là một thanh niên tuấn kiệt, y thuật lại cao, mà còn là thầy thuốc nhân từ... Từ trong miệng Tiết Thanh Linh nghe được mấy lời này, Liễu Ngọc Chỉ tin rằng tuy nhi tử ngốc nhà bà có chút ngây ngô nhưng ánh mắt không kém. Huống hồ hắn nguyện ý ở lại Lại Tử thôn chữa cho bệnh nhân bị bệnh hủi không giống như chuyện đại phu bình thường có thể làm, hơn nữa người này cũng không phải kẻ thấy tiền sáng mắt...

Đợi đã, đúng rồi, vị đại phu còn trẻ mà y thuật cao minh này đã cam kết với nhi tử ngốc của bà một lời hứa, không mưu cầu tiền tài, chẳng lẽ cái mưu kia là... chỉ người?

Chờ Tiết Thanh Linh rời khỏi, Liễu Ngọc Chỉ bảo người lén lút gọi Tiểu Giao tới, dò hỏi Tiểu Giao tất cả mọi chuyện. Tiểu Giao khai ra rõ ràng mười mươi như đổ hạt đậu vậy.

"Trong vòng ba tháng sẽ an gia lập nghiệp, rồi tới cửa cầu thân?" Liễu Ngọc Chỉ gật gù, thái độ đối phương coi như làm bà thỏa mãn, bà sẽ chờ đối phương đến cửa cầu thân rồi xem xét thử, "Đợi xem thành ý của hắn vậy."

Đáy lòng Liễu Ngọc Chỉ hi vọng người nọ là người tốt, đừng phụ bạc trái tim của con trai ngốc nhà bà.

Liễu Ngọc Chỉ thở dài một hơi, lần này coi như trong lòng không muốn cũng phải gả con trai đi. Chẳng qua bất luận người nào cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng đem nhi tử trong tay bà đi. Bà búng tay một cái, trong lòng quyết định một số chuyện cần phải lên kế hoạch trước mới được. Bà có một người bạn khăn tay, trượng phu của người đó tên Tần Tự Cẩn, là đại nho lương sư trong thư viện Thanh Sơn, tới lúc đó mời người đó tới đây khảo học vấn. Còn những phương diện tài nghệ khác như cầm kỳ thi họa cũng phải mời người đến kiểm tra một phen...

Nói tóm lại, trước tiên phải đánh đối phương một đòn phủ đầu!

Nếu quả thực là thực tâm đối đãi với nhi tử nhà bà, kể cả cột tóc lên xà nhà hay lấy dùi đâm đùi cũng sẽ nguyện ý khổ học một phen, bà cũng sẽ nhìn vào đó mà đáp ứng. Nếu đơn giản trực tiếp từ bỏ, vậy nghĩ lại chân tâm hắn hẳn cũng không đáng giá mấy lượng bạc.

Tiết Thanh Linh trở về từ chỗ mẫu thân bên kia, sau khi tắm rửa thay y phục xong liền lên giường nằm, lăn qua lộn lại như đảo bột mì, xác thực là không thể ngủ nổi. Hôm qua cậu vì khó chịu mà ngủ không được, hôm nay cậu lại vì hưng phấn mà không ngủ được. Những chuyện phát sinh ngày hôm nay cứ như thủy triều mãnh liệt, đánh vào đầu cậu hết lần này đến lần khác.

Đặc biệt là nụ hôn trên nóc nhà kia, trong màn đêm u tịch lại không nhịn được hồi tưởng lại cảm giác lúc đó. Cậu lục qua lục lại ký ức, càng hồi tưởng lại thì càng thấy hưng phấn. Tuy rằng trong tay ôm hộp thuốc mà Bùi Sơ giao cho cậu lúc chia tay nhưng cậu tạm thời không nỡ ăn.

Cậu muốn hồi tưởng lại cảm giác lúc đó thêm chút nữa...

Chỉ là cậu muốn nhớ lại một lần, liền biến thành hai lần, ba lần, bốn lần... Cũng không nhớ là bao nhiêu lần trôi qua, Tiết Thanh Linh đang ôm hai má nhắm mặt lại nghĩ vớ vẩn đột nhiên nghe được một vài động tĩnh phía ngoài cửa sổ. Điều này làm cậu vội mở hai mắt ra, ngồi dậy nhìn sang phía cửa sổ, bỗng dưng cậu thấy có một bóng đen to lù lù đang di chuyển bên ngoài cửa sổ.

Tiết Thanh Linh bị dọa sợ hết hồn, sau đó nhận ra bóng đen đó có nhiều móng vuốt cùng đôi cánh lớn, cậu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm lại.

Tiết Thanh Linh vén chăn ngồi dậy, đi giày rồi xuống giường, mở cửa sổ ra thì quả nhiên nhìn thấy Tiểu Thương tinh thần sáng láng đang đứng bên ngoài. Tiểu Thương ở ngoài bệ cửa nhảy nhót mấy cái, tiến đến lại gần Tiết Thanh Linh, run rẩy chìa cái chân buộc một tờ giấy cho Tiết Thanh Linh xem.

Tiết Thanh Linh mỉm cười cởi lá thư buộc trên chân nó xuống, vừa mở ra liền thấy chữ viết quen thuộc: Uống thuốc an thần đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đừng có mơ đến những thứ lộn xộn bậy bạ nhé.

Tiết Thanh Linh thầm nghĩ: mới không phải là mơ lộn xộn bậy bạ đâu.

Hết chương 56

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi