TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: Hanna

Năm sáu ngày mưa dầm dề qua đi, cuối cùng cũng có một ngày trời quang mây tạnh. Mới sáng ra bầu trời đã trong xanh, gió nhẹ dịu dàng thổi qua, mây trên trời đều mang màu trắng như sữa, xen kẽ ở giữa là chút vàng ruộm. Một lát sau, ánh vàng kia càng thêm lấp lánh, sau khi mặt trời lên, tia nắng rực rỡ mãnh liệt hắt xuống, xuyên qua các góc mái nhà, ánh mặt trời bừng sáng xua tan hết tất cả âm u ẩm ướt trong các ngõ ngách.

Thời tiết nồm nam qua đi, nắng lên sáng sủa làm ai ai cũng vui mừng. Mà ánh nắng ấm áp càng làm cho người ta thấy kinh hỉ mà hiếm có, đây là thời điểm tốt để phơi phong đồ trong nhà. Các hộ gia đình đều lôi hết chăn gối đệm ga ra phơi nắng một phen, còn trong hậu viên Hồi Xuân đường thì lại kéo năm sáu cái kệ ra, trên mặt kệ phân ra thành mấy tầng, mỗi tầng đều kê một cái sàng lớn hình tròn làm bằng tre đan thủ công, trên sàng rải đầy các loại dược liệu.

Thảo dược được thái nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, toàn sân đều được phủ mùi dược thơm.

Tiết Thanh Linh ngồi xổm trên mặt đất, rải từng loại thảo dược ra một, ánh nắng chiếu rọi lên người cậu, dịu dàng hắt lên khuôn mặt cậu. Mái tóc dài của cậu thả xuống ở sau lưng, dùng một đoạn dây buộc tóc đơn giản buộc lên. Bên cạnh đó phía trên tóc còn quấn một cái dây bện màu xám, ở hai đầu dây buộc hai quả hồ lô nhỏ bằng gỗ tử đàn, hai quả hồ lô nhỏ lắc lư lắc lư giữa những sợi tóc của cậu.

Bùi Sơ từ trong phòng bếp đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Hắn thu liễm khí tức, im hơi lặng tiếng đi tới phía sau đối phương.

Đứng ở sau lưng Tiết Thanh Linh, Bùi Sơ vươn tay kéo quả hồ lô nhỏ kia một cái, Tiết Thanh Linh có chút giận dỗi quay đầu lại: "Chàng đừng làm rối tóc em."

"Hết cách rồi, ai bảo hai quả hồ lô này của em đúng là làm người ta yêu thích." Bùi Sơ khẽ cười, nhặt một xâu đồ vật đã rửa sạch đặt trong bát sứ trắng đưa đến miệng Tiết Thanh Linh.

Tiết Thanh Linh định thần nhịn lại, phát hiện đó là một loại trái cây tròn dài màu tím đen, màu sắc bóng loáng mà đầy đặn, còn mang theo chút nước, cậu có chút kinh hỉ reo lên: "Là quả dâu tằm."

"Đúng vậy, sáng nay ta lên núi hái đấy." Trước đó lúc Bùi Sơ đi đào hang giấu tiền, bất ngờ phát hiện trong thung lũng dưới vách núi có một mảnh lớn cây dâu tằm hoang dã sinh trưởng. Trên cây mọc đầy trái cây màu tím đậm, Bùi Sơ hái mấy trái nếm thử, phát hiện mùi vị không tệ lắm nên hái một sọt lớn trở về.

Tiết Thanh Linh cắn một miếng trái cây màu tím đậm kia, trái cho vào miệng cũng khá lớn, thịt quả rất dày, bên trong nước quả cũng nhiều, mùi vị cực kỳ ngọt ngào, còn ẩn giấu trong đó một ít vị chua đặc biệt, lúc nhai tràn ra vị chua chua ngọt ngọt, ăn cực kỳ ngon. Còn chưa kể đến nước cốt dâu sền sệt, hương nồng thuần hậu, khiến người ta dù sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn thoang thoảng vị trái cây. (cùng răng đen sì)

Sau khi nghe Bùi Sơ tự mình đi hái, Tiết Thanh Linh cảm thấy trái cây trong miệng càng ngọt lành hơn. Cậu đi rửa tay, cùng với Bùi Sơ ngồi xuống hai chiếc ghế nhỏ bên cạnh giếng nước, cùng nhau ăn dâu tằm.

Trái cây tím sẫm đặt trong chén sứ trắng tạo lên đối lậu màu sắc cực dị thường, Tiết Thanh Linh lựa được mấy trái bên trong, giơ lên đưa đến miệng Bùi Sơ, "Chàng ăn mấy trái này đi."

Bùi Sơ cúi đầu ăn mấy trái, phát hiện mỗi trái đều đặc biệt ngọt lịm, "Sao bỗng có cảm giác quả em chọn ăn ngon hơn nhỉ?"

Tiết Thanh Linh nháy mắt, đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."

Trên phương diện bắt mạch chẩn bệnh, Tiết gia tiểu công tử không có tự tin, nhưng nói đến việc giữa một đống trái cây có thể lựa được mấy quả ăn ngon nhất thì đó là bản lãnh cậu phi thường am hiểu.

"Trái cây kia mùi vị thật thơm, nếu như còn nhiều nữa thì có thể cất một ít rượu dâu rồi..." Tiết Thanh Linh vừa ăn trái cây vừa lẩm bẩm nói.

"Rượu?" Hai mắt Bùi Sơ sáng lên, không khỏi có chút mừng rỡ cùng mong đợi. Đồng thời trong lòng liền ra quyết định, vách núi cheo leo kia là nhà hắn, làm tròn một chút thì mảng cây dâu dưới đáy vực cũng là của hắn. Chỗ đó dù gì cũng hoang vắng như thế, người bình thường tuyệt dối không thể tới được địa phương nguy hiểm như thế, trừ phi...người kia nhảy vực tự sát.

"Vậy ta đi hái thêm mấy sọt về, lúc đó phiền Tiết tiểu công tử em cất giúp ta mấy vò rượu nhé..."

"Không thành vấn đề."

Sau khi ăn xong dâu, Bùi Sơ bảo Tiết Thanh Linh vén vạt áo lên, xắn ống quần lên đầu gối, cầm một hộp thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa bóp lên vết sẹo ở bắp chân đối phương. Qua mấy ngày liên tục dùng thuốc mỡ, vết tích trên bắp chân cậu đã tiêu biến rất nhiều, chỉ còn dư lại một vệt hồng nhà nhạt còn lưu lại trên bắp chân trắng nõn mịn màng.

Tay Bùi Sơ đè lên bắp chân mảnh khảnh của người kia, đầu ngón tay bôi thuốc mỡ khẽ xoay chuyển. Chân đối phương hơi gầy nhưng mang lại cảm giác đầy đặn và nhẵn nhụi, làn da trắng trẻo và mịn màng, dưới ánh mắt trời càng thêm trắng nõn nà giống như củ sen nộn nộn vậy, trông cực kỳ vui mắt.

Tiểu Bùi đại phu mấy ngày nay liên tục chữa trị cho bệnh nhân bị phong thấp lở loét thành đủ loại màu sắc, bị ép nhìn vô số những chấm nhỏ loang lổ mưng mủ, bây giờ được nhìn thấy bắp chân mảnh khảnh trơn bóng này, trong lòng càng cảm thấy yêu thích hơn.

Hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên vết sẹo đã mờ nhạt khó thấy kia, thanh âm ôn nhu nói: "Mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn biến mất."

"Thật sao?" Tiết Thanh Linh nhìn vết sẹo màu hồng nhạt trên bắp chân. Trước đây nơi đó là có một vết sẹo mà cậu rất chán ghét, cho dù vậy thì vết sẹo cũng đã theo cậu suốt mười năm nay, hiện giờ đột nhiên biến mất, chợt thật có chút không nỡ... Đương nhiên, cũng chỉ là chưa kịp thích ứng một chút thôi, vết sẹo này có thể biến mất là chuyện không gì có thể tốt hơn.

"Tất nhiên là thật rồi."

Trời vừa nắng lên, chuyện tốt liền liên tiếp phát sinh. Phơi dược liệu, ăn hoa quả, lại được biết vết sẹo trên chân sắp biến mất, tâm trạng Tiết Thanh Linh cực kỳ tốt, thêm vào đó ngày hôm nay bệnh nhân tới y quán không nhiều, cậu liền bắc nồi đất trong căn bếp nhỏ lên, quyết định nấu cháo. Không bao lâu sau, trong sân mùi thơm của cháo bay khắp nơi, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.

May mà trong sân còn phơi không ít dược liệu, khiến mùi cháo thơm giảm bớt lực sát thương. Bùi Sơ cầm một cái sàng đựng thảo dược, phi thân lên mái nhà, sau khi đặt sàng lên mái nhà xong liền bốc một nắm thảo dược ngửi mấy lần, rồi mới cảm thấy mình chạy thoát khỏi mê chướng của hương cháo thơm.

Hắn đứng trên nóc nhà, gió thổi tung vạt áo trắng của hắn, trên đuôi cây sáo trên bên hông có buộc một cái kết tua rua đỏ rực cũng đang cùng đung đưa theo gió. Bùi Sơ nhìn về dãy núi phía xa, trong lòng tự hỏi có nên đi lên núi hái chút quả dâu trở về trước không, miễn cho phải ở đây chịu dày vò. Nhưng sợ lúc hắn rời đi rồi, qua một lượt đi đi về về lại không kịp thưởng thức bát cháo nóng hổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định vẫn ngồi lại ở nóc nhà, phơi nắng tĩnh tâm tĩnh tọa. Nếu như lúc này có bệnh nhân đến y quán thì cũng sẽ có người tới gọi hắn.

Lúc Tiết Thanh Linh đang nấu cháo còn làm hai việc cùng một lúc, đốt một cái bếp lò nhỏ ở bên cạnh nướng bánh xốp. Nhân bên trong bánh xốp chính là dùng dâu tằm mới lấy về kia.

Lúc Bùi sơ tĩnh tọa cũng là một lúc làm hai việc, đếm thời gian xem lúc cháo gần chín thì phi thân nhảy xuống nóc nhà, chui vào trong bếp nhỏ, thấy Tiết Thanh Linh còn đang quấy cháo, hắn ngược lại cũng không vội vàng, đi tìm ấm trà cốc chén, lấy một bình nước nóng, pha trà một cách tao nhã và nhàn tản.

Tay nghề pha chế trà của Bùi Sơ cũng không tệ, trước đây lúc còn ở Vạn Hoa cốc cũng thường xuyên pha trà ngắm hoa. Chỉ có điều xuất cốc đã sáu năm, cả đường du lịch tứ phương, không có cơ hội tự mình pha trà.

Sau khi pha trà mới xong, Bùi Sơ tới bên người Tiết Thanh Linh, tiện tay bốc một miếng bánh xốp nhỏ mới nướng lên nếm thử. Miếng bánh xốp này bên ngoài giòn rụm, bên trong có nhân bánh từ quả dâu màu tím đậm còn lưu lại vị nước cốt dâu thơm thơm, vị chua ngọt vừa vặn, ăn vào không thấy khô cũng không thấy ngọt đến đau răng.

Hắn cũng đút cho Tiết Thanh Linh một miếng bánh xốp, lại cho đối phương nếm thử tay nghề pha trà của mình, thuận tiện mèo khen mèo dài đuôi nói: "Ta đây tuy tay nghề pha trà không sánh được với em nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng đấy."

Tiết Thanh Linh cười thưởng thức một ngụm trà của hắn, gật gù khen một câu: "Rất ngon, so với nương của em thì tốt hơn nhiều lắm."

Bùi Sơ: "..."

Câu này có thể coi là khen không?

Ở bên cạnh vừa phẩm trà vừa ăn mấy miếng bánh xốp, nồi cháo thơm nức mũi của Tiết Thanh Linh cuối cùng cũng đã nấu xong. Cậu múc một chén cháo siêu lớn, bưng đến trước mặt Bùi đại phu. Bát cháo này vẫn dùng cái bát bự chảng lúc trước.

Tiết Thanh Linh mỉm cười đẩy bát cháo qua, chớp mắt một cái: "Bùi đại phu, cháo tương tư của ngài này."

Bùi Sơ mỉm cười phối hợp với cậu: "Uống bát cháo này của em, ta sẽ trúng độc càng nặng."

Bùi Sơ cầm muỗng múc một muỗng cháo ngọt, nhẹ thổi vài cái, lơ đãng hỏi: "Nghe Tiểu Giao nói trước kia em chưa từng nấu cháo."

"Vâng."

"Là do lần trước ta nói muốn đi Dương Xuyên sao?"

Tiết Thanh Linh lúc này cũng rất thành thật, dù sao chuyện trước đây của cậu đã bị đối phương biết hết rồi, "Em nghĩ chàng tới Dương Xuyên ăn cháo, em không còn thấy được người nữa nên nấu một bát cháo đặt trước mặt, nhìn vật nhớ người cũng không được sao?"

"Được chứ, hơn nữa bây giờ em không cần phải nhìn vật nhớ người nữa, giờ người cũng treo bên cạnh em rồi."

Tiết Thanh Linh nở nụ cười, cảm thán đúng là duyên phận trời cho. Cậu chạy đến trước mặt Bùi Sơ ngồi xuống, không khỏi tò mò hỏi thêm một lần: "Bùi đại phu, em hỏi chàng một lần nữa, chàng nhất định phải nói thật cho em biết, cháo em nấu so với cháo nổi tiếng ở Dương Xuyên còn ngon hơn là thực sao?"

Bùi Sơ nhíu mày, khẽ liếc cậu một cái: "Không ngờ lòng hiếu thắng của Tiết gia tiểu công tử lại mạnh như vậy nhỉ?!"

"Chàng nói cho em một chút đi mà, em muốn nghe lời nói thật."

"Nói thật ấy mà... ta tới Dương Xuyên xong cũng không ăn được miếng cháo nổi tiếng nào, chỉ có ăn một bát cháo gà xé không quá ngon ở một quán ven đường. Cho nên nếu em hỏi ta cháo em nấu ngon hay cháo ở Dương Xuyên ngon, đáp án của ta rõ ràng là em nấu ngon hơn, đây là lời nói thật tâm đấy."

"Vì sao vậy?"

"Không vì sao cả, em tự động não đi."

"Bùi đại phu... chàng sao cứ luôn không nói rõ ràng với em vậy, nếu em là bệnh nhân mà chàng điều trị cho nhất định sẽ bị chàng làm tức chết."

"Chữa bệnh còn cần phải giải thích lý do chữa sao? Có thể chữa khỏi cho em liền chứng tỏ ta là đại phu giỏi rồi. Mặt khác, ta không nói là bởi vì em toàn cố ý hỏi những câu rõ ràng đã biết rõ đáp án, trong lòng em thừa biết câu trả lời của ta rồi còn gì? Không sai, đáp án chính là cái trong lòng em đang nghĩ đấy, khỏi cần nói ra."

"Em, em, Tiết Thanh Linh ngu dốt, không đoán được, chàng nói cho em biết đáp án được hay không?"

"Ta, Không, Nói." (cho các bạn chưa hiểu thì em linh muốn nghe 3 chữ i❤u nhe)

...

Tiết gia tiểu công tử sử dụng bản lĩnh toàn thân nhưng không tài nào cạy được miệng đối phương. Cậu thực sự tức muốn điên, chỉ muốn đoạt lại bát cháo, mà chẳng hiểu sao muốn giành mà miệng bát cũng không chạm vào được.

"Một ngày nào đó nhất định ép chàng tự mình mở miệng."

"Bùi mỗ cũng mong một ngày kia tới."

Một nồi cháo lớn sau khi được Tiết Thanh Linh nấu xong được hạ nhân nhấc đến trước cửa Hồi Xuân đường. Qua vài ngày, Hồi Xuân đường trong Lâm An thành rốt cục cũng bán lại cháo, những người đối với bát cháo nhớ mãi không quên này sau khi nghe tin lập tức co giò chạy, xếp thành hàng dài trước cửa y quán.

"Mấy ngày nay ra vào Hồi Xuân đường đều là bệnh nhân, còn tưởng không bao giờ bán cháo nữa đó."

"Ta cũng cho là bọn họ không bán nữa."

"Quá tốt rồi quá tốt rồi, lại có cháo ăn..."

Lúc này có hai nam tử trưởng thành sóng vai nhau đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy trước cửa nối một hàng dài đầy náo nhiệt, một người trong đó liền bước lên trước dò hỏi một tiểu tử đầu đội mũ xếp hàng ở phía cuối, "Y quán gần đây nhất trong thành là ở đâu vậy?"

Tiểu tử đầu đội mũ sau khi nghe được câu hỏi của hắn, khuôn mặt tỏ vẻ không thể hiểu nổi, giơ tay chỉ phía trước, "Ngươi không mở mắt nhìn đường à, đây không phải y quán sao?"

Lưu Nhạc Xuyên kinh ngạc, chỉ vào cửa tiệm trước mắt do dự hỏi: "Đây, đây chẳng lẽ không phải quán cháo à? Nhưng mà Hồi Xuân đường, nghe giống như là tên của một y quán thật..."

Hết chương 60

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi