TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: Hanna

"Kết quả là ngày hôm qua, bệnh tình của ta càng lúc càng nghiêm trọng hơn..."

Lúc nghe đến đó Bùi Sơ không biết nên bày ra biểu tình gì. Khóe miệng hắn giật một cái, nghĩ thầm như thế mà không còn không càng nghiêm trọng mới lạ ấy?!

Rất nhiều dược liệu bản thân nó có mang theo một chút độc tính. Đại phu có hiểu biết về y học thông thường đều sẽ khống chế liều lượng cần dùng, chỉ cần không thừa ra thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng tới thân thể. Mà vị thư sinh họ Thiệu trước mắt này, nay một bát thang thuốc này, mai một bát thang thuốc khác, tuy rằng những phương thuốc kia đều đúng nhưng nếu hợp chung lại với nhau liền không khác gì trở thành độc dược rồi...

Hiện tại đối phương miệng đắng lưỡi khô, móng tay biến đen, trong lòng buồn bực ủ rũ, hô hấp không thông,... tất cả đều là bệnh trạng trúng độc.

Càng chưa nói tới gã rất máy móc, trực tiếp dùng phương thuốc ghi trong sách, những phương thuốc gã uống vào phần lớn đều là thuốc chữa cảm lạnh đau dạ dày. Người khỏe mạnh mà đột ngột uống nhiều thuốc trị cảm lạnh như thế cũng đủ cho anh ta lập tức thăng thiên.

Bùi Sơ chẩn mạch cho Thiệu Việt Minh, Thiệu Việt Minh chính là vị thư sinh kéo quan tài về nhà kia.

"Đại phu, ta thực sự không phải mắc bệnh giai đoạn cuối mà là trúng độc sao? Ta còn có thể cứu được không? Tâm tình Thiệu Việt Minh hết sức kích động. Gã vốn đã chuẩn bị xong quan tài và di ngôn, không nghĩ tới trên đường về nhà lại gặp một đại phu nói hắn không phải là sắp chết mà chỉ là trúng độc thôi. Chỉ không biết độc gã trúng có nặng hay không thôi?

Còn có thể cứu hay không đây?

Gã không muốn chết đâu!

Bùi Sơ thu lại tay bắt mạch, nhìn kẻ trước mắt sợ chết đến muốn đòi mạng, trong lòng quả thực cảm thấy khó có thể hiểu nổi, "Nhìn bộ dạng này của ngươi tựa hồ còn rất sợ chết nhỉ?"

"Sợ chứ, trên đời này có ai không sợ chết? Người không sợ chết đều thành thánh nhân rồi..." Thiệu Việt Minh ngượng ngùng nở nụ cười, "Ta chỉ là một tục nhân nhỏ bé đọc được chút sách thánh hiền mà thôi. Tục nhân vẫn hoàn là tục nhân, ta cũng sợ cực kỳ sợ chết chứ bộ."

"Yên tâm đi, ngươi chưa chết được đâu. Ngươi bỏ hết những thứ thuốc tạp nham vớ vẩn kia đi, ta khai cho ngươi một thang thuốc giải độc, ngủ qua một đêm là không thành vấn đề."

"Thật sao? Đơn giản vậy ư? Ngươi không phải là gạt ta chứ?" Thiệu Việt Minh đánh giá người trước mắt từ trên xuống dưới, cảm thấy đối phương hẳn là giống như mình, là một thanh niên thư sinh đọc sách bình thường, nói không chừng số sách thuốc mà đối phương xem còn không nhiều bằng gã: "Ta đã xem qua bốn, năm cuốn sách thuốc rồi đấy, ngươi thì sao?"

Bùi Sơ: "..."

Loại người này thực sự là... Tự mình chữa bệnh tại nhà, to gan muốn chết không nói, đại phu chân chính đến chữa bệnh cho gã gã lại nghi đông ngờ tây, thế nào cũng cảm thấy đại phu sai rồi.

"Ta học y mười năm, sách thuốc đọc qua nhiều không đếm xuể, ngươi an tâm đi."

Nghe Bùi Sơ nói vậy, Thiệu Việt Minh càng thêm hoài nghi, người mặc bạch y tuấn mỹ phong nhã trước mắt này rõ ràng càng trông không giống một đại phu hơn so với gã, "Ngươi nói ngươi là đại phu hả, là đại phu của y quán nhà nào?"

"Ta là đại phu của Hồi Xuân đường." phihan.wordpress

Thiệu Việt Minh lẩm bẩm hòi: "Hồi Xuân đường? Hồi Xuân đường có đại phu sao? Chỗ đó không phải bán cháo à?"

"Ngươi không tin thì thôi, khuyên ngươi nên đến y quán tìm đại phu xem sớm một chút." Bùi Sơ đến đây không còn gì để nói, cũng không muốn nói thêm nhiều lời với người đối diện, xoay người định tiếp tục bước về phía trước, hắn còn cần phải đi mua giấy mực cần thiết đấy.

"Ấy ấy ấy!" Mắt thấy Bùi Sơ muốn bỏ đi, liền biến thành Thiệu Việt Minh gấp gáp, "Vậy hay là ngươi khai một phương thuốc giải độc cho ta nhìn một chút, hiện giờ ta vẫn còn đầu váng mắt hoa mà, ta thực sự là trúng độc mà không phải mắc bệnh đúng không?"

Bùi Sơ đi đến bên người đối phương, cầm lấy ống sáo bên hông, tùy tay đánh trên vai gã hai lần, Thiệu Việt Minh ho khan mãnh liệt hai lần. Gã ngẩng đầu lên, lúc định mở miệng mắng chửi lại cảm thấy đầu mình hiện tại thanh tỉnh hơn rất nhiều: "Ngươi...đây là loại y thuật gì vậy?"

Bùi Sơ không muốn cùng người này nói mấy lời vô nghĩa nữa, mà đi tới một cửa tiệm vào trong mượn giấy bút, viết cho gã ta một đơn thuốc giải độc xong là định rời đi luôn. Trước khi đi, hắn lại bộc phát bản năng đại phu dặn dò một câu: "Sau này ngươi tốt nhất đi tìm đại phu khám, uống chút thuốc chữa dạ dày đi."

"Không phải ngươi nói ta trúng độc sao? Sao lại cần phải uống thuốc chữa dạ dày? Này! Này!"

...

Sau khi Bùi Sơ thoát khỏi họ Thiệu kia xong, sâu sắc thở dài một hơi. Hắn không nhịn được cảm thán một chút, thiên hạ rộng lớn, đúng là không gì không có.

Trước kia là hắn oan uổng Tiết tiểu công tử rồi.

Bạn nhỏ ngốc nào đó tuy rằng thiên phú học y chả ra sao nhưng ít ra sẽ không uống loạn thuốc, tự đầu độc chính mình.

Bùi Sơ sau khi mua xong hết đồ vật mình muốn liền trở về Hồi Xuân đường. Vừa về tới nơi, Tiết Thanh Linh thấy hắn, cực kỳ vui vẻ cầm sách y chạy tới hỏi hắn một vài vấn đề. Bùi Sơ nhận lấy sách y trên tay đối phương, kéo người sang một bên tỉ mỉ giảng giải lại cho cậu.

"Câu này mấy ngày trước chàng đã giải thích cho em rồi, nhưng hôm nay em đột nhiên lại thấy không hiểu lắm? Sao cuốn sách này và cuốn sách này lại ghi khác nhau vậy? Cuối cùng cái nào mới là đúng nhất?"

"Kỳ thực hai cuốn sách này đều dạy đúng, không thể phân đúng sai cụ thể được, chẳng qua là..."

...

Sau khi giảng xong thấy người trước mặt vẫn tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu, không rõ là đã hiểu hết hay chưa, Bùi Sơ cười vươn tay bóp hai má cậu, cảm thấy hôm nay Tiết Thanh Linh thông tuệ một cách dị thường.

Tiết Thanh Linh xoa xoa hai má mình, đối mặt với con mắt biết cười của Bùi Sơ, trong lòng có chút buồn bực khó giải thích, "Có phải trong lòng chàng cảm thấy em rất dốt đúng không?"

"Không hề." Bùi Sơ cực kỳ chân thành nói: "Dạy em một thời gian dài như vậy, đến hôm nay ta mới phát hiện ra là ta sai rồi, kỳ thực em vẫn rất có khả năng học y đấy."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Bùi Sơ nói ra câu này không phải là trái lương tâm. So với tên thư sinh họ Thiệu hôm nay hắn gặp, thì ở phương diện học y Tiết Thanh Linh quả là thiên phú hơn người.

Chạng vạng sau khi ăn cơm trong y quán xong, trời vẫn chưa hoàn toàn tối, Bùi Sơ tiễn Tiết Thanh Linh lên xe ngựa, để Tiểu Thương hộ tống cậu về nhà. Còn Bùi Sơ thì đi tới Trương gia ở hẻm Vĩnh Định, không, hiện tại phải gọi là Bùi phủ.

Lúc trước hắn mang vật liệu tới Vĩnh Định phố vừa đúng lúc gặp được Trương Bỉnh Nguyên đang dọn nhà. Y đã dẫn mẫu thân chuyển đến một căn nhà mặt phố mới mua, chủ nhân cũ của căn nhà mặt phố đó là người quen cũ của thân nương y, vẫn chưa ký khế đất xong đã dẫn bọn họ dọn vô ở trước. Do mẫu thân y lúc trước có ơn với chủ nhân căn nhà đó, đối phương thực lòng muốn đưa căn nhà này cho bọn họ luôn, thế nhưng Trương Bỉnh Nguyên cùng mẫu thân y sẽ không vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác.

Bùi Sơ tranh thủ ban đêm mò tới nhà mới trống toang của mình, lúc hắn trở lại không đi cửa chính mà trực tiếp dùng khinh công bay vào trong viện, cầm chổi, bắt đầu tự mình tổng vệ sinh.

Đương nhiên, kỳ thực với võ công như vậy của hắn vốn không cần cẩm chổi. Dù sao hắn cũng không phải mấy vị tảo địa tăng giả vờ giả vịt quét đất trong Tàng kinh các. Hắn ở trong nhà mình còn phải làm tảo địa tăng à?! Chỉ cần tốn chút nội lực, phóng ra một cơn gió trực tiếp làm bụi bặm cùng lá cây dồn thành một đống, làm gì có chuyện phải dùng đến thứ thừa thãi như chổi?!

Chỉ trừ phi có những lúc rảnh rỗi hứng lên cầm chổi quét quét vài cái cũng thấy không tệ thôi.

Bởi thế nên Bùi Sơ chỉ là cầm chổi, quét chơi vài cái một lúc rồi ném, phẩy tay một cái liền dọn hết đám đồ vật trong góc thành một đống.

Đơn giản dọn dẹp tro bụi các nơi xong, Bùi Sơ chọn một gian phòng nhỏ ở đình viện phía tây để mình tạm thời ở trong khoảng thời gian này, còn về đình viện phía đông và mấy gian chính thất, vẫn là... chờ sau này cùng nhau vào ở đi.

Phần gỗ Bùi Sơ đặt ban chiều đã được đưa tới, bởi vì đang là giữa đêm đen, hắn cũng chẳng cần chú ý nhiều nữa, trực tiếp lấy tay làm rìu chặt gỗ ra, làm xong một bộ bàn tròn với tám cái ghế nhỏ ngay tại chỗ, tiếp đến làm một cái giường la hán để nghỉ ngơi. Lúc này trong tòa nhà lớn này chỉ có một mình hắn, Bùi Sơ cũng lười đốt đèn, giữa trời đen như vậy mà làm mộc trong sân.

Đêm nay không có sao cũng không có trăng, cả trời đen thùi lùi, hắn còn không châm đèn, cả người lại mặc bộ y phục trắng toát, mái tóc đen dài khẽ bay tán loạn, quả thực có chút cảm giác giống như quỷ quái bay trong gió âm.

Càng khỏi nói hắn là đang dùng tay không đục gỗ.

Nếu trộm có tới có lẽ cũng sẽ dọa tên trộm kia sợ phát khiếp. phihan.wordpress

"Đêm nay tối đen quá đại ca à, chúng ta có cần châm một cái đèn hay không?"

"Châm đèn cái gì, sợ người khác không biết chúng ta tới ăn trộm sao?"

"Nhưng mà không phải hôm nay tất cả người trong Trương gia đã rời đi rồi sao? Hiện giờ không có ai... Mà nghe nói có một tên ngốc mới mua tòa nhà này đấy."

"Tòa nhà này âm u quỷ khí mười phần, xui xẻo thế này mà hắn ta cũng dám mua, tay ta nổi đầy da gà rồi này."

Lưu Ngũ mặc một thân y phục màu đen, che mặt lại, dẫn theo hồ cẩu bằng hữu của hắn là Trương Dư Lương thừa dịp nửa đêm không trăng leo tường vào tòa nhà Trương gia trước đây ở hẻm Vĩnh Định. Hai người bọn họ nghe nói hôm nay Trương gia dọn nhà nên muốn tới đây thử vận may, xem quý phủ này còn có gì có vét đáy nồi được không.

Lưu Ngũ quen cửa quen nẻo tìm được chỗ, đạp lên vai Trương Dư Lương leo lên tường nhảy vào trong. Sau khi tiến vào lại ném một sợi dây từ bên này tường ra, kéo Trương Dư Lương vào trong viện. Lưu Ngũ xoa xoa chân mình, lúc mới nhảy vào trong suýt chút nữa ngã trẹo chân gã, "Ui giời ơi, chân ta suýt đứt luôn rồi."

"Đại ca, không phải ngươi vừa mới nói phải nhỏ giọng chút sao?"

"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, sợ cái gì... Chẳng qua chúng ta nhỏ giọng chút thì tốt hơn thôi." Bọn họ là ăn trộm giữa đêm, đều là có tật giật mình, gió thổi cỏ lay một phát là hoang mang muốn chết. Vẫn là nên yên lặng, nhỏ giọng lại thì hơn.

Tuy rằng biết rõ trong nhà Trương gia không còn ai, hai người bọn họ cũng vẫn lén lén lút lút bò sát mặt đất mà đi, tận lực không gây ra động tĩnh gì.

Giữa màn đêm yên tĩnh và đen kịt như vậy, chỉ một chút tiếng vang cũng sẽ bị khuếch đại. Lưu Ngũ chà xát cánh tay, vò vò da gà đang nổi đầy tay. Lúc này trong viện gió rất mạnh, gió thổi làm cây cối bên bờ nước đung đưa qua lại, cây cỏ trong lâm viên giữa ban ngày thì nhìn rõ là thanh u nhã trí, nhưng đến ban đêm không đốt đèn mà nhìn thì chẳng khác nào hình ảnh ma quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Lưu Ngũ và Trương Dư Lương không phải lần đầu tiên đến Trương gia. Trước đây một căn nhà lớn như này cũng chỉ có cô nhi quả phụ Trương gia, người hầu cũng chỉ còn lại hai ba mống. Lưu Ngũ cũng là kẻ chọn quả hồng mềm mà bóp, cứ thiếu tiền là rủ Trương Dư Lương nhảy vào Trương gia vét mấy thứ đáng tiền đi.

Bọn họ cũng không tham, mỗi lần lấy chỉ có một hai thứ.

Hôm nay nghe nói người nhà họ Trương dọn nhà, Lưu Ngũ và Trương Dư Lương biết được chuyện này liền nhanh chóng nhân đêm đen đến vơ vét tất cả những gì còn sót lại. Cho dù nhặt được mấy thứ không đáng tiền, bốc đi vài miếng ngói cục đá đồ trang trí mang ra ngoài cũng có thể đổi được vài đồng tiền.

Hết chương 68

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi