Sau khi mọi việc đã ổn định, Nam Tống gọi các con ngồi lại nói chuyện.
Vẻ mặt của Nam Triều Dương đang rất bình thản, nhưng trái tim anh lại bấn loạn.
Còn gì nữa vậy? Đừng làm anh sợ!
Nam Tương Uyển rất bình tĩnh, dù sao nếu cần phải ở lại thì cô không thể trốn thoát, còn nếu không cần thì ngay từ đầu đã không gọi cô lại.
Nam Tống: “Tiếp theo, hãy nói về chi phí sinh hoạt của hai đứa sau khi vào đại học.”
Nam Triều Dương thở phào nhẹ nhõm, được rồi, doạ anh sợ chết khiếp.
Tân Tử: “Hai đứa đi kinh đô đi học, chi phí bình thường sẽ cao, cho nên cha mẹ ta quyết định sinh hoạt phí của Triều Dương tăng lên, mỗi tháng cũng sẽ chỉ cho một số tiền nhất định.
Nếu con thiếu tiền, hãy nói với gia đình.”
Nam Tống: " Sinh hoạt phí của Triều Dương, chỉ 50.000 tệ một tháng!"
(50.000 tệ~175.000.000 Vnđ)
Nam Triều Dương: “!!!”
Anh có nghe nhầm không? Bao nhiêu?
Nam Tống: “Triều Dương, con cần phải tiêu tiền để yêu đương hay gì đó.
Dẫn gái đi chơi.
Ở những nơi như kinh đô, con mua đồ sẽ hết mấy chục nghìn tệ, vì vậy cha sẽ cho con 50.000 tệ một tháng.”
Tân Tử không phản đối, cúi đầu uống nước.
Nam Triều Dương đột nhiên đứng dậy, hai má đỏ bừng vì kích động!
Đây là lợi ích của việc trưởng thành sao?
Chúa ơi!
Lúc này, Nam Tương Uyển đột nhiên nói: “Ba, ba có chắc rằng một kẻ ngốc như Nam Triều Dương ngày nào cũng chỉ biết chơi game sẽ yêu đương không?”
Nam Triều Dương: “Chà, anh nghĩ anh sẽ đến học viện quân sự, mẹ đã sắp xếp cho anh một trại huấn luyện ‘Thợ săn đỏ’.
Anh nên tập trung vào việc học và rèn luyện trước, thêm nữa là không có nhiều cô gái trong trường của anh.”
Nam Tương Uyển: “Nghe thấy không ba? Anh ấy không yêu.”
Nam Tống lo lắng: “Việc huấn luyện và đi học sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của con.
Con không thể hẹn hò trực tuyến hay sao?”
Nam Tương Uyển đang muốn phá lên cười, cha cô vội vàng quá.
Nam Triều Dương: “Ồ, con…”
Nam Tương Uyển cười nói: “Ba, ba đặt tiêu chuẩn cho anh ấy, nếu anh ấy không yêu thì cứ để là 20.000 tệ một tháng, sau đó điều chỉnh thành 50.000 khi anh ấy có bạn gái.”
Nói xong, cô nháy mắt với Nam Triều Dương.
Hì hì, xong!
Nam Triều Dương tròn mắt, anh lo lắng nhìn Nam Tống.
Nam Tống suy nghĩ một chút: “Ta thấy không sao, cũng có lý, tiết kiệm được 30.000.”
Nam Triều Dương: “A!”
Tiền trong tay rồi mà còn bay đi!
Nam Tương Uyển cười đến đau cả bụng, 5 vạn đổi thành 2 vạn, anh trai cô nhất định tâm tình không tốt.
Nam Triều Dương nhìn em gái đang nhếch mép cười của mình, ánh mắt trống rỗng mất đi thần sắc, thật đáng thương!
Nam Tống xua tay: “Được rồi, Triều Dương, đừng có giống như sắp chết như thế, dù sao tháng nào con cũng nhận được tiền, còn em gái con thì không.”
Nam Triều Dương vô thức phản bác: “Đó là bởi vì em ấy có tiền, em ấy kiếm được bao nhiêu tiền nhờ hát và đóng phim!”
Nam Tống:" Vậy con không tự kiếm được à? Còn phải xin người nhà sao? Mặt mũi của con đâu?"
Nam Triều Dương: "Cái này...!"
Có thể trách anh sao? Anh vừa tốt nghiệp trung học và còn cần xin tiền gia đình!
Ah! Chuyện gì vậy!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Cuộc nói chuyện buổi chiều kết thúc với sự bất bình của Nam Triều Dương.
Ba mẹ vào bếp chuẩn bị bữa tối sinh nhật thịnh soạn.
Nam Tương Uyển rất huênh hoang, đi ngang qua Nam Triều Dương và thậm chí còn cười toe toét với anh.
Nam Triều Dương tức giận nhảy dựng lên: “A a a!”
Nhưng giây tiếp theo, anh đã bị em gái đá một phát.
Rầm!
Anh bị doạ ép thẳng vào tường!
Nam Tương Uyển: “Lại khiêu chiến với em?”
Nam Triều Dương sắc mặt vặn vẹo: “Anh sai rồi.”
Nam Tương Uyển: “Thư trúng tuyển của em đâu?”
Nam Triều Dương: “Cất ở tủ đầu giường trong phòng của em.”
Nam Tương Uyển buông anh ra và chạy lên lầu để mở gói chuyển phát nhanh.
Nam Triều Dương tức giận đi theo, muốn xem em gái anh thi vào trường đại học nào.
Nhưng thật không may, khi Nam Tương Uyển vừa trở lại phòng, cô đã đóng cửa lại bằng một cú đá, chặn Nam Triều Dương ở cửa.
Họ đều trưởng thành rồi và nam nữ thụ thụ bất thân.
Nam Triều Dương cũng biết rằng cửa phòng của em gái anh đã đóng và anh không thể cố ý phá cửa đi vào.
Vì vậy, anh gõ cửa: “Mở cửa! Để anh xem với!”
Nam Tương Uyển phớt lờ anh, tìm chuyển phát nhanh EMS và mở nó ra.
Sau khi xé lớp bọc bên ngoài, một tờ giấy báo nhập học hiện ra trước mắt cô.
Nam Tương Uyển, xin chúc mừng bạn đã được nhận vào Đại học Quốc phòng của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc!
Đến Trường Cao Đẳng Văn Hóa Quân Đội (Khoa Đặc Biệt) để báo cáo ngày 03/09!
Nhìn thấy mấy chữ trong ngoặc, Nam Tương Uyển chớp chớp mắt, cô học trường văn hóa hay khoa đặc biệt?
Đây hình như không phải là cùng một ngành!
Vì vậy, Nam Tương Uyển đã gọi ngay cho thủ lĩnh Hàn Đình của mình, nhưng cuộc gọi đầu tiên không kết nối được.
Một lúc sau, Hàn Đình gọi lại.
Nam Tương Uyển: “Thưa ngài, tôi đã nhận được thư nhập học.”
Hàn Đình: “Chỉ vậy thôi sao? Có cần thiết phải gọi tôi không?”
Nam Tương Uyển: “Không, trên đó viết rất lạ.
Tôi đã trúng tuyển vào trường đại học nào? Nó viết hai cái, một là khoa âm nhạc của trường Cao đẳng Văn hóa quân đội, hai là khoa đặc biệt thậm chí không có tên của trường đại học.”
Hàn Đình: “Không phải rõ ràng sao, những người khác bắt đầu đi học vào ngày nào?”
Nam Tương Uyển sửng sốt: “Tôi nhớ anh trai tôi là ngày 6.”
Hàn Đình: “Là vậy đó, thứ 3 ngươi sẽ tới báo cáo bên bộ phận đặc biệt, còn thứ 6 sẽ đến khoa âm nhạc của trường đại học văn hoá để báo cáo!”
Nam Tương Uyển: “Hả? Ồ.”
Lạ thật, tại sao lại là thời gian báo cáo của hai khoa này lại khác biệt?
Trước khi cúp điện thoại, Hàn Đình nhắc nhở: “Hủy thông báo đi.”
Nam Tương Uyển: “Hả? Tôi không cần lấy cái này để đi báo cáo sao?”
Hàn Đình hừ lạnh: “Ngươi có chứng minh thư, ngươi không cần đến cái này! Nhà trường đương nhiên có cách chứng minh ngươi là Nam Tương Uyển.”
Nam Tương Uyển: “…”
Hàn Đình: “Chưa ai xem thư nhập học của ngươi phải không?”
Nam Tương Uyển liếc nhìn nó và cánh cửa có anh trai đang ồn ào lắc đầu: “Không, tôi vừa tháo nó ra.”
Hàn Đình: “Chà, để đảm bảo an toàn, tốt nhất là đốt nó đi.”
Nam Tương Uyển: “Hiểu rồi.”
Nam Triều Dương: “Cho anh xem với!”
Nam Tương Uyển không để ý tới anh, đi xuống nhà bếp tìm bếp lò.
Lúc này, cô chợt nhớ đến lão hài tử Dương Dung Quân, có cho cô một chiếc bật lửa.
Khi cô vào bếp, cha mẹ cô đang bận rộn, Nam Tương Uyển tự mình mở một chiếc bếp và ném mẩu giấy trong tay vào đó.
Khi ngọn lửa gặp tờ giấy, nó lập tức bốc lên!
Cháy rực!
Ngọn lửa đỏ rực sáng lên trước mắt Nam Tương Uyển, chiếu sáng đôi mắt kiên định và khuôn mặt bình tĩnh của cô.
Khi Nam Triều Dương lao tới, toàn thân đều ngây người ra, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Em gái anh đốt giấy báo nhập học?
Thật sự đốt rồi!
Tờ giấy khô dễ dàng bị đốt cháy, đã quá muộn để lấy nó, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Nam Triều Dương thực sự chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, nó tác động rất lớn đến tâm hồn non nớt và mỏng manh của anh.
Nam Tương Uyển thì ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, thậm chí cô còn lấy giẻ lau tro tàn.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô ấy bước ra khỏi bếp và vươn vai!
Nam Tống bên cạnh cũng sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Nam Tương Uyển đang đốt thứ gì đó, kết hợp với vẻ mặt của Nam Triều Dương, Nam Tống lập tức đoán ra đó là giấy báo nhập học.
Con gái anh đốt giấy báo xong vẫn còn thời gian để giãn cơ?
Tân Tử huých khuỷu tay vào anh: “Sao anh lại ngẩn người? Rửa rau đi!”
Nam Tống: “Ôi ô ô!”.