Sau ba giây, Nam Tương Uyển nghĩ gì đó, cô đứng dậy bắt chước mọi người và cùng nhau chào vị sĩ quan tương lai.
Cô vẫn còn bối rối, vì cô thực sự không biết anh!
Đương nhiên, những người khác nhìn cô với sự tức giận và không hài lòng.
Đằng Thế Hải, người đứng bên bục làm nền, thậm chí không chú ý đến điều đó, anh cảm thấy rất xấu hổ.
Quan Phi đầu tiên đáp lại hành lễ, sau đó mỉm cười: "Mọi người ngồi xuống."
Soạt!
Một nhóm người ngồi ngay ngắn như đã được tập luyện từ trước.
Lần này Nam Tương Uyển theo kịp nhịp điệu của mọi người.
Quan Phi tiếp tục nói: “Mọi người đến đây hẳn đã biết tính chất đặc biệt của bộ phận tác chiến đặc biệt và đã ký hiệp định bảo mật.”
Mọi người chăm chú nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.
Quan Phi làm bầu không khí dịu đi: “Kỳ thật các ngươi không cần nghiêm túc như vậy, mặc dù là đặc công tác chiến, nhưng quân khu trưởng quân khu các ngươi đáng lẽ phải nói cho các ngươi biết, các ngươi tới đây học tập hoặc là đi học đại học.
Vì là trường học nên cứ coi như đây là ở trong lớp học, bản thân là học sinh.”
Nói xong, mọi người trong khán phòng vẫn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, tay vẫn đặt trên đầu gối.
Quan Phi: "Kế tiếp, chúng ta nói các chi nhánh tương ứng đi.
Không cần biết các ngươi có thuộc về bộ chiến đấu đặc chủng hay không, trước mặt các thầy trò khác, các ngươi đều là học sinh của mỗi ban ngành khác nhau.
Là một đặc chủng binh, việc này không khó, phải không?”
Lúc này, Quan Phi chống tay lên bục cười: “Nào, giả làm một người cho tôi!”
Tất cả đồng loạt thay đổi tư thế.
Nam Tương Uyển dang rộng hai chân, chống khuỷu tay lên chân, giống như một ông già.
Đầu tiên, Lan Anh Tông di chuyển khoảng cách giữa bàn và ghế, sau đó ngả người ra sau và đút hai tay vào túi.
Tiểu bắn tỉa đeo chiếc tai nghe ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế và gác một chân lên bàn.
Quan Phi: "Các ngươi đã vượt qua! Ngay cả những học sinh bình thường cũng không giống các ngươi!"
Quan Phi hài lòng nhìn mọi người: "Mọi thứ đều ổn, bây giờ chúng ta hãy xác nhận mật danh!"
Nam Tương Uyển tiếp tục bối rối, sau đó nhìn những người xung quanh.
Họ rõ ràng đã biết nội tình, vì vậy tất cả đều bước ra như thể có nhiều kinh nghiệm.
Chỉ có Nam Tương Uyển thực sự không hiểu quá trình này, cô rất bối rối với đôi mắt mở to.
Quan Phi bật máy tính xách tay của mình và thao tác cho người đầu tiên lên khán đài, nó đã kết thúc sau khoảng ba phút.
Từng người một đi lên, từng người đi xuống, trong chốc lát 27 người sẽ thay phiên nhau.
Nam Tương Uyển ở dưới khán đài suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết định mật danh của mình, rồi bước lên.
Quan Phi cười nhìn cô, đưa màn hình máy tính ra xem.
Nam Tương Uyển trợn tròn mắt, trước mặt cô có ba mật danh, đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Vì vậy, không phải là tự nghĩ ra một mật danh, mà phải chọn nó!
Cô ấy đã suy nghĩ về nó trong một thời gian khá dài đó!
Nam Tương Uyển vô tội nhìn Quan Phi một cái, Quan Phi nghiêng đầu ra hiệu nàng chọn, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn.
Bởi vì ba cái mật dang ngẫu nhiên là: Chồn Ăn Thịt, Con Lửng Mật Ong và Anh Bình Đầu.
Nam Tương Uyển tê liệt, cô bất lực chỉ vào cái cuối cùng.
Anh Bình Đầu!
Mật danh này sẽ cùng cô đi đến cuối đời!
Quan Phi cố nén một nụ cười, nhấp vào "Xác nhận" liên kết Anh Bình Đầu với Nam Tương Uyển, sau đó gửi nó đến một hệ thống nội bộ tiêu chuẩn cao hơn.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Nam Tương Uyển bước xuống, mật danh của những người khác cũng được xác nhận.
Quan Phi tắt máy vi tính, đối mặt với mọi người: "Nhớ kỹ mật danh của các ngươi, đây là danh tự tài khoản các ngươi dùng để mở khoa tác chiến đặc chủng của trường, về sau các ngươi ở cấp cao hơn cũng sẽ dùng mật danh này, có hiểu không?"
Mọi người: "Hiểu!"
Quan Phi: "Tên thật của các ngươi sẽ chỉ xuất hiện trong cột sinh viên của mỗi ngành, ở bộ phận chiến tranh đặc biệt đều gọi bằng mật danh.
Ngoại trừ bộ phận chiến tranh đặc biệt, các ngươi không được nói mật danh cho người khác biết, hơn nữa mật danh một khi đã xác nhận thì không thể thay đổi, hiểu không?"
Mọi người: "Đã rõ!"
Mọi người xung quanh đều mong chờ, nhưng đầu óc Nam Tương Uyển lại quay cuồng.
Anh Bình Đầu! Anh Bình Đầu!
Quan Phi tiếp tục: "Điều tiếp theo là lịch học.
Các ngươi có thể xem lịch học hàng ngày của mình khi đăng nhập vào trang web nội bộ của Đại học Quốc phòng.
Phần lớn các lớp học đều giống với những lớp khác, chỉ một phần rất nhỏ thuộc về khoa tác chiến đặc chủng, dùng mật danh đăng nhập khoa đặc chiến để tra, trường học sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, chỉ cần tuân theo lịch trình, còn bình thường thì cứ lên lớp."
Quan Phi:" Chúng ta cũng sẽ thông báo cho các ngươi về lịch huấn luyện chiến tranh đặc biệt hoặc huấn luyện cá nhân."
Nói xong, anh ta chỉ vào Đằng Thế Hải bên cạnh mình: "Đây là cấp trên và tiền bối của các ngươi."
Đằng Thế Hải tiến lên một bước: "Khóa 20 của
khoa tác chiến đặc chủng, mật danh Hạt Mưa Nhỏ!"
Nam Tương Uyển: "..."
Một người cao lớn như hắn, mật danh là Hạt Mưa Nhỏ?
Sự tương phản này!
Đằng Thế Hải còn là tiền bối của cô ấy? Chính là, người năm trước quân khu Lăng Sơn phái tới?
Cô chưa bao giờ nghĩ về nó!
Sau khi Quan Phi đăng ký mật danh của mọi người, anh ấy đã sắp xếp Đằng Thế Hải đảm nhận công việc của mình, giải đáp một số nghi ngờ cho các sinh viên năm nhất, trong khi anh với cuốn sổ trong tay, vội vàng rời đi.
Giáo quan vừa rời đi, không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên.
Vài người lập tức đứng dậy đi tới vây quanh Đằng Thế Hải, có quá nhiều chuyện muốn hỏi.
Đằng Thế Hải cũng không từ chối, đóng vai trò đưa ra câu trả lời cho mọi người, nhưng trong khi trả lời, anh cũng quan sát Nam Tương Uyển, như thể anh luôn chuẩn bị chạy trốn.
Nam Tương Uyển ngồi tại chỗ, vẫn đang suy nghĩ về Anh Bình Đầu.
Đúng lúc này, bắn tỉa đeo tai nghe đi ngang qua dừng lại: "Ân...!Ngươi có cái gì vấn đề muốn hỏi sao? Tiền bối lúc nào cũng sẵn sàng đó, hỏi rõ ràng cũng tốt, ta không nghĩ ngươi nhiều chuyện vậy đâu, ta còn tưởng ngươi hiểu rồi."
Nam Tương Uyển: "Anh Bình Đầu."
Vua bắn tỉa: "???"
Nam Tương Uyển hai mắt trống rỗng: "Ta tên là Anh Bình Đầu, ngươi tên là gì?"
Vua bắn tỉa: "Phốc! Phù ha ha ha! "
Nam Tương Uyển: "..."
Vua bắn tỉa: "Thật xin lỗi, ta không nhịn được ha ha ha! Mật danh của ngươi là gì cơ!"
Nam Tương Uyển tiếp tục nhìn hắn.
Vua bắn tỉa cười đủ rồi đáp: "Ta tên Khuất Tú.
Ta đến từ Quân khu Trung Sơn.
Mật danh của ta là Vô Song.
Xin chào, Anh Bình Đầu."
Nam Tương Uyển: "..."
Tại sao mật danh của người khác lại đẹp như vậy?
Khuất Tú: “Đừng buồn, nhìn xem tiền bối của chúng ta kìa, hắn tên là Hạt Mưa Nhỏ.”
Những lời này có thể coi như kéo tâm trí Nam Tương Uyển trở lại, cô lập tức sáng ngời nhìn về phía trước.
Lúc này, Đằng Thế Hải bị rất nhiều người vây quanh, tán gẫu, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Nam Tương Uyển, Đằng Thế Hải đột nhiên thu lại nụ cười, lui về phía sau một bước.
Nam Tương Uyển: "Này này!"
Đằng Thế Hải: "!!!"
Những người khác: "???"
Nam Tương Uyển kêu to: "Hạt Mưa Nhỏ!"
Đằng Thế Hải: "..."
Nam Tương Uyển hai mắt sáng ngời đứng dậy, chạy tới: "Hạt Mưa Nhỏ tiền bối! Ta có chuyện muốn hỏi!"
Đằng Thế Hải: "Ngươi, ngươi hỏi đi."
Nam Tương Uyển: "Hạt Mưa Nhỏ tiền bối!"
Đằng Thế Hải: "Nếu như ngươi có gì thắc mắc cứ hỏi đi, đừng có gọi mật danh của ta!”.