TA Ở MẠT THẾ MỞ KHÁCH SẠN



"Anh cảm thấy như thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau không?" Thủy Dung ngồi xổm mép giường nhìn tiểu gia hỏa ăn xong đồ ăn đang liếm móng vuốt rửa mặt, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, dị hóa giả hoàn toàn này nếu ở trạng thái thú thật sự sẽ có bộ dáng như thế nào?
Tiểu gia hỏa liếm thịt lót của mình rồi tỉ mỉ cọ qua mặt rồi nói.
"Còn tốt, chỉ là có chút ngứa hẳn là bắt đầu kết vảy."
Miệng vết thương khi khép lại sẽ ngứa, hơn nữa ngứa không được gãi, thật phiền.
"Bên ngoài sắp mưa sao?" Kéo màn cửa sổ trong phòng thì không thể thấy rõ tình huống bên ngoài.
Nhưng động vật họ mèo có râu tiếp xúc với không khí có thể cảm nhận được hơi nước gia tăng hay giảm bớt trong không khí.
Thủy Dung nghe hắn hỏi như vậy liền nghiêng tai nghe, không có tiếng mưa rơi và tiếng sấm, lại đứng dậy vén bức màn màu xanh lên nhìn thời tiết bên ngoài.
Trời không mưa nhưng âm thanh bên ngoài rất lớn.

Ngoài cửa sổ có không ít chim biến dị đang giương cánh bay thấp, xác thật là sắp mưa.
Gió tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, thời tiết hiện tại giống như là ông trời đang dồn nén căm tức liền phải nổi trận lôi đình, có thể thấy được trong chốc lát khẳng định sẽ mưa.
"Trời muốn mưa, a! Khăn trải giường còn phơi bên ngoài!" Thủy Dung gõ đầu bản thân vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bởi vì trời mưa nên bên ngoài chim rất nhiều.

Phát hiện khăn trải giường và chăn bông sớm được đem vào Thủy Dung thở phào nhẹ nhõm, xem ra là người máy giúp việc nhà đã nhận ra sự thay đổi của thời tiết, đã đem khăn trải giường và chăn bông thu về.
Thủy Dung mang ghế dựa đặt ở cửa rồi ngồi nhìn chằm chằm bầu trời đầy mây đen, cô có sở thích không giống với người khác, cô thích trời đầy mây, cũng thích ngày mưa, cảm giác nước mưa, băng rơi trên người rất thích, cho nên khi ra cửa cô rất ít mang theo dù.
Một là do cô hay quên, từ nhỏ đến lớn đã để quên không biết bao nhiêu cây dù, quên nhiều đến xót tiền, cho nên dứt khoác không mua hoặc không mang theo, đỡ phải quên.
Hai đó là thành phố nơi Thủy Dung sống là khu vực ít mưa, xuân hạ thu đông đều rất ít khi mưa, mưa thì cũng chỉ là mưa phùn lớt phớt trên quần áo, mang dù có chút phiền phức.
Bởi vì rất ít khi nhìn thấy trời mưa cho nên Thủy Dung thích ngày mưa.

Cô thích không khí ẩm ướt, cũng thích sắc trời hơi tối của ngày mưa.
Con người đều là như vậy thấy nhiều thì không quý, thấy ít sẽ tò mò và quý trọng hơn.Hít sâu không khí tươi mát, Thủy Dung lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn thời gian đã là 12 giờ trưa.
"Tan tầm! Về nhà thôi!" Thủy Dung tự quy định thời gian tan làm, cô nâng ghế dựa xách trở lại trong phòng.
Tới giờ trưa nên ăn cơm, cô còn phải chạy nhanh trở về nấu cơm, ăn xong sau đó ngủ trưa một lát.Theo lý mà nói người phương bắc như Thủy Dung hẳn là càng thích ăn mì phở, nhưng Thủy Dung lại thuộc về loại người không ăn cơm lại có cảm giác thiếu.
Cho nên lúc nấu xong nồi cơm nóng hầm hập, dù không có đồ ăn chỉ có một túi dưa muối nhỏ cô cũng có thể ăn hai chén cơm.
Chẳng qua là khi đó không có thời gian cô mới không chăm sóc tốt chính mình, mà hiện tại nhiều nhất chính là thời gian.
Thủy Dung cảm thấy chính mình vẫn nên định ra thời gian tan làm, bằng không cứ lộn xộn như vậy sớm một ngày muộn một ngày, không nói đến chính mình không chịu được, sợ là khách sẽ không biết cô xuất hiện lúc nào.
Giống như lúc đi làm đều là sáng đi chiều về, nhưng nếu 9 giờ sáng mới đi làm thì lợi nhuận bữa sáng khẳng định không có.
Nhưng mà nếu tính toán như vậy thì căn bản buổi sáng từ 6 giờ đến 9 giờ, buổi chiều từ 3 giờ đến 4 giờ.
Mà phòng giải trí một lần chỉ có thể chứa mười lăm người, như vậy thì cô chỉ cần để phòng đó đủ mười lăm người là xong việc, năm tinh hạch một ngày cho nên là dù có người rời đi cô cũng sẽ không giảm giá, đồng thời cũng sẽ không tăng.
Như vậy thời gian tạm thời là buổi sáng từ 7 giờ đến 11 giờ, buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ.
Ngàn vạn lần đừng hỏi cô tại sao không dậy 6 giờ sáng, ách..

Bởi vì thật sự dậy không nổi!
Người trẻ tuổi ngủ trễ dậy trễ thì dễ, ngủ sớm dậy sớm thì khó, dù có ngủ sớm cũng dậy trễ.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Nói như vậy thời gian nghỉ ngơi của cô cũng rất nhiều.

Dù sao thì hai đoạn thời gian này cô cũng chỉ đợi ở trong tiệm thôi, mà hôm qua cô mới phát hiện Sơn Trúc đối với khoảng thời gian dài cô không có ở nhà đã có chút kháng nghị.

Thủy Dung nhanh chóng xào cho mình một dĩa cà chua xào trứng ăn cùng với cơm thơm ngào ngạt, ăn uống no đủ lại cùng chơi với Sơn Trúc trong chốc lát để tiêu thực, sau đó nằm trên giường ngủ.
Đêm qua bởi vì kích động nên không ngủ ngon, hiện tại mí mắt của cô càng ngày càng sụp xuống, đặt báo thức thời gian rời giường thật tốt Thủy Dung liền quyết định ngủ một lát.
Bình thường thì thời gian ngủ trưa tốt nhất là không quá dài, thời gian hạn định là mười lăm phút đến nửa giờ là tốt nhất bằng không ngủ quá lâu ngược lại càng mệt hơn.
Thủy Dung bởi vì thiếu ngủ mà cũng không đơn thuần là ngủ trưa.

Cho nên một giấc này cô ngủ một giờ, thẳng đến chiều hai giờ cô mới dậy, đơn giản chỉnh lại quần áo rồi ra cửa.
Cảm giác như não đã bị tổn thương Thủy Dung từ thương thành hệ thống mua túi sữa bò, uống một mạch nửa túi, uống đến khi cảm giác được sống lại mới đi xem bệnh nhân mèo.
Trong tiệm có một động vật nhỏ yếu đáng thương như vậy Thủy Dung cũng chỉ có thể đem lực chú ý lên nó nhiều hơn một chút.
Trừ bỏ việc đối phương còn nợ rất nhiều tinh hạch ra thì hình dáng cũng rất được Thủy Dung yêu thích, nếu đối phương chỉ là một con mèo con thì khẳng định Thủy Dung sẽ có hai sạn phân.
Lúc cô mở cửa tiểu gia hỏa đang xoa chân liếm lông đuôi, đứng có góc độ Thủy Dung mà nhìn thì nó đang liếm hoa cúc!
Nghĩ đến phương thức rửa sạch sau khi bài tiết của mèo, bước chân bước vào phòng của Thủy Dung dừng một chút.
Chẳng lẽ con người khi khoác da lông động vật cũng sẽ theo bản năng mà làm việc này sao?Thủy Dung dùng ánh mắt quái dị nhìn đầu lưỡi phấn hồng của tiểu gia hỏa còn chưa thu hồi.
Hàn Dương: "..."
Cô nhất định là đã hiểu lầm cái gì rồi, hắn xác định!
"Ách..

Tôi chỉ là chải vuốt chút lông tóc của tôi thôi." Biến thành hình dáng thú không phải là sẽ có một chút bản năng của thú sao?
Thủy Dung hiểu biết cười một cái, mặt ngoài không dao động nhưng trên thực tế ở trong lòng đã ghét bỏ.
Bình thường mèo rửa sạch chính mình như vậy thì không sao, còn hắn là con người, sao có thể liếm chỗ đó?
Y~thật ghê tởm! Không đành lòng nhìn thẳng!
"Khụ khụ, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ, quý khách muốn đi WC sao? Miệng vết thương muốn thay thuốc hả?" Thủy Dung nỗ lực duy trì nụ cười lễ phép, trong lòng lại suy nghĩ hay là gọi người máy giúp việc thường xuyên dọn dẹp khăn trải giường, vỏ chăn..

Tốt nhất là tẩy tiêu độc vài lần.
"Không cần, miệng vết thương của tôi đã kết vảy." Thể chất ở trạng thái thú tốt hơn so với con người không ít, thực lực khôi phục cũng mạnh hơn.
"A..

Kia..


Hai giờ tôi lại đến." Thủy Dung cảm thấy cô vẫn là cần một khoảng thời gian để quên đi chuyện này, bằng không cho dù là đối phương khôi phục bộ dáng con người, khả năng cao là cô vẫn sẽ không tự chủ được mà tự động nhớ đến chuyện này.
Động tác không nhanh không chậm của Thủy Dung trên thực tế là chạy trối chết, cô nuôi mèo lâu như vậy tự nhiên là đã tiếp nhận cách sống của động vật nhỏ khác vói cách sống của con người, nhưng đối phương không chỉ là người mà còn có thể giao lưu nói chuyện với cô, Thủy Dung không thể coi đối phương như một động vật nhỏ chưa trải sự đời, khó tránh khỏi sẽ dùng thị giác của con người để nhìn nhận việc này, tuy rằng đây là hành vi cá nhân nhưng Thủy Dung chỉ có thể không đem biểu tình quỷ dị biểu lộ trên mặt.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Rốt cuộc cô không thể nói là bởi vì muốn tôn trọng quyền riêng tư của khách, liền dùng tư thế ngầu xoay người rời đi.
Hàn Dương đem chính mình cuộn tròn lại lần thứ hai hoàn toàn không biết não của Thủy Dung đã tự suy nghĩ ra chuyện gì, dẫn tới một thời gian dài sau hắn phải truy thê vô cùng khó khăn với cấp bậc địa ngục nhưng chuyện này để sau hẳn nói.
Nếu bên ngoài sắp mưa phỏng chừng hôm nay có thể sẽ không có người, hoặc là có khách mới.
Thủy Dung đóng cửa lớn lại sau đó lại lên tầng 3.
Phòng giải trí lầu 3 còn cần bố trí một chút, Thủy Dung tìm cái bảng đen viết ba chữ phòng giải trí thật to treo ở trên cửa rồi viết giá cả bên cạnh.
Việc đánh dấu giá cả rất quan trọng, có thể làm cho thời điểm khách trả tiền càng yên tâm thoải mái hoàn toàn không có lo lắng là bị lừa gạt.
Mở cửa phòng giải trí Thủy Dung kiểm tra một chút các thiết bị trong phòng, sau đó lại đem bàn ghế buổi sáng cô làm rối loạn chỉnh ngay ngắn lại, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Kỳ thật cũng không cần đóng cửa phòng giải trí, trong tiệm rất an toàn, dù cho có người ăn trộm đồ bỏ vào túi thì cũng không thể rời tiệm.
"Haiz..

Khách vẫn còn đang ngủ, ban ngày đều ngủ, buổi tối thì làm sao? Buổi tối còn ngủ sao?"
Trong tiệm vốn là đã ở đủ khách, nhưng ban ngày ban mặt thế nhưng lại an tĩnh thành như vậy, Thủy Dung thật tình là có chút cảm thấy tịch mịch.
Toàn bộ trong tiệm có thể nói vài câu với cô thế nhưng chỉ có mèo liếm mông ở lầu một kia.
Thủy Dung uể oải từ phòng giải trí đi ra, quyết định vẫn là về phòng xem điện thoại.Có lẽ..

Buổi tối bọn họ có thể đi ra ngoài?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi