TA Ở NHÂN GIAN LƯỢM ĐƯỢC MỘT VỊ PHU QUÂN


Một chất lỏng đỏ chảy ra từ cổ tay Cẩn Ngôn.

Thần Vũ chỉ chờ có thế, tiêm một lượng chất độc liều lượng nhỏ vào làm cho người trong lòng mình tê dại, mất cảm giác.
Máu của người tu tiên vốn dĩ là ngon đến vậy sao? Trước đây đã từng thử qua nhưng chưa bao giờ có vị được như hiện tại.
Thần Vũ tham lam muốn nuốt thêm từng chút một.

Người trong lòng khó chịu mà đẩy ra:
"Quá nhiều rồi...!um...!đau quá.

Tên kia dừng lại, dừng lại, sẽ chết, sẽ chết đấy..."
Thần Vũ nghe vậy, phần thần trú vừa bốc hơi mất kịp quay về, buôn cổ tay người trong lòng ra mà li3m lấy những giọt cuối cùng:
"Liền không đau, lành lại rồi."
Không kịp nghe y nói dứt câu, Cần Ngôn đã không chịu được mà ngất đi, y là thần khó hồn phi khách tán nhưng mà thần thì cũng biết đau chứ.
Một bên nào đó
"Dáng người tên này cũng khá được, cắt lấy da có được không? Không ảnh hưởng tới tính mạng."
"Không được."
"Ta có thể cắt chân hắn được không?"
"Không được."

"Ta có thể..."
"Không được."
Lôi Phong hôn mê, thân thể vừa nhận thức được liền nơ hồ mà nghe được một cuộc đối thoại.
Tay chân y hoàn toàn không cử động được, đôi mắt cũng không tài nào mở ra dường như chỉ có thính lực là còn có thể cảm nhận được.
"Con Cáo Tuyết nhà ngươi sao lại lắm chuyện như thế? Một tiên nhân cũng muốn lột da róc xương? Chán sống rồi à?"
Quế Túc nghe thế không khỏi tục tỉu mà chửi:
"Lột da hắn thì có là gì? Tiên nhân bọn họ đều trắng trẻo mập mạp như nhau, mất một tên thì ai biết được chứ.

Bọn chúng giết bao nhiêu thuộc hạ của ta, bắt bao nhiêu người quỷ giới, ta giết còn một tên thì làm sao? Giết một tên còn không được thì cmn ta san bằng cả Tiên Kinh cả bọn họ.

Đến lúc đó không biết ai phải kêu khóc đâu."
Hắc Quỷ thấy cái tên vô văn hóa trước mặt cũng không khỏi cảm thán.

Tên này mà cũng đứng hàng Huyết ngang vai với ta, ta liền có chút thấy hắn không xứng?
"Ngươi bớt tục tĩu cũng đừng làm ồn, tên này tỉnh lại thì kế hoạch thử thuốc coi như bỏ."
Cáo Trắng nghe thế cũng ngồi im, không nháo nữa, ngoan ngoãn để Con Cò kia cạo lông mình để làm thuốc dẫn.
Lôi Phong lúc này đã hoàn toàn lấy lại được cảm giác.

Lập tức thân thể truyền đến sự lạnh lẽo tê dại, đáng sợ đến thấu xương.

Đây rốt cục là đâu? Hầm Băng? Lạnh lẽo đến cùng cực không phải là Băng Địa Lãnh phía Đông chứ? Thế nào lại bị chuyển tới nơi đây? Thần quan của bọn họ đâu? Còn cái tên hay lài nhải đâu? Hai người kia là ai? Họ muốn lột da ta? Rốt cục sảy ra chuyện gì?
Chưa kịp mở mắt định thần, một cỗ tức ấm áp từ cổ y đi vào trong cơ thể.
Một thứ gì đó vô cùng khó nuốt và khó chịu, mùi hương cũng không mấy hòa hoãn mà có phần khó miêu tả được.
"Ực...!khụ...!khụ...!Ngươi là ai? Ngươi vừa cho ta uống gì?"
Thân thể Lôi Phong lấy lại được cảm giác nhưng sự bất lực thể hiện trong ánh mắt cùng với ghi hoặc và căn phẫn.
Thẩn thể tê dại đến mức không còn chút sức lực nào mà gục xuống giường băng.

Một cỗ ấm áp truyền ra từ trong cơ thể, phía đan điền mà bao bọc lấy có thể.
Quế túc một bên nhìn sự chuyển biến của Lôi Phong, một bên hướng Hắc Quỷ mà hỏi:
"Ngươi nghĩ liệu có thành công không? Chứ ta thấy rất không hài lòng về tác dụng phụ của thứ quái quỷ này."
Hắc Quỷ nhìn phản ứng của thuốc thấy có vẻ có chuyển biến khác lạ.

Nhanh chóng lấy giấy bút ghi lại, nhưng vẫn không quên đáp lại:
"Có thề haha.

Chuyển biến tốt, chuyền biến tốt.

Ngươi không thấy hắn đang ấm trở lại sao? Bị độc đến mức tay chân lạnh toát cả người vô lực, hiện tại chẳng phải là đang hồi phục sao.

Ta phải ghi lại phát hiện mới của ta.

Thuốc này chỉ có tác dụng với lũ tiên nhân.

Để chúng ta dùng được, mọi chi tiết đều cần quan sát.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi