TA Ở NHÂN GIAN LƯỢM ĐƯỢC MỘT VỊ PHU QUÂN


Y đâu có gây thù với hắn?
Chiêu Quân đặt tay bao bọc tay Tống Trạch mà lắc nhẹ cùng truyền âm cho y.
“Xúc sắc bị sáo trộn rồi.

Ca ca đừng lo.

Có ta ở đây sẽ nhanh cứu được người ra thôi.”
Bên phía Hắc Quỷ, Thiên Long, Lôi Phong, Quế Túc.
Thiên Long nhìn y thu liễm ý cười, dùng tay nhẹ nhàng từ tốn gạt tay y đang túm cổ áo mình xuống, chỉnh lại y phục đáp lời:
“Bây giờ chỉ còn cách đưa bọn họ về phía Nam của tên kia trước, bên này chúng ta cố gắng điều chế thuốc giải nhanh nhất có thể.”
Hắc Quỷ cũng hết cách, thở dài lấy bình tĩnh:
“Chỉ còn nước như thế.

Con cáo kia, đánh ngất tên tiểu tử đó đi, đưa lên trên điều chế thuốc giải.

Còn ngươi cố cầm chân bọn họ.

Đưa tới phía Nam chợ quỷ kia cũng được.”
Bọn họ trở lên trên.

Quế Túc ôm theo Lôi Phong, vừa đến nơi đã ném y xuống phản trúc.
“Con m* nhà nó các ngươi.

Vứt cho ta thứ của nợ này rồi cao chạy xa bay.


Các người được lắm.

Ta…”
Chưa kịp nói dứt câu, Hắc Quỷ đã cấm ngôn y đồng thời ngồi xuống bàn, vừa nói vừa điều chế thuốc giải:
“Ngươi câm miệng cho ta.

Bây giờ là lúc người kể khổ à.

Chúng ta có ai không khổ.

Mau mang lông bản thể ra đây cho ta.

Đừng để ta vặt trụi lông của ngươi.”
Quế Túc vùng vẫy muốn nói nhưng không được:
Tại sao lại là ta.

Cả nhà ta có một xíu lông như thế ngươi liền đem làm thuốc dẫn.

Người tàn ác thường sống thảnh thơi.

Ta con m* nó khinh bỉ các ngươi."
Hắc Quỷ nhận được truyền tin nhưng không có phản hồi gì lại.

Nhưng với hành động cưỡng ép hiện hình của y Quế Túc cũng biết hắn thực sự muốn vậy trụi lông của y liền ngoan ngoãn hóa hình, tự nhổ đưa cho y.
‘Đó của ngươi, của ngươi cả đó.


Con m* nó ta phẫn nộ.

Ta muốn đồ sát thiên hạ.’
Quế Túc dùng đôi mắt như sắp ch ảy nước vì đau đớn mà trừng Hắc Quỷ nhưng hiện tại, y đã không quan tâ m đến gì nữa, mở kết giới nhận lông rồi nhanh chóng đóng lại.
“Này, ngươi đâu rồi?”
Thiên Long đang ung dung nhấp ngụm trà liền nghe được tiếng thông linh, không nhanh không chậm mà rời đi mất.
Trên Tiên Kinh nọ.
“Ta nói với ngươi chứ, cái trò mạt chược cỏn con này mà làm khó được ta Triệu ti mệnh danh tiếng đỉnh đỉnh ta sao?”
Triệu Trình ngồi cùng tam tiên của Đông tiên điện chơi đến vui vẻ.

Hôm nay y phúc lớn, kiếm được kha khá công đức từ bọn họ.

Còn có pháp bảo và linh thảo.

Không uổng công chơi một chút.
Ba vị tiên tôn nghe thấy vậy, nhìn đống công đức và pháo bảo bị thua trắng kia không khỏi đau lòng đến thổ huyết.
“Đây… đây… cái này là bọn ta lỡ dại.

Ngài làm ơn đại lượng đừng siết nữa có được không? Điện của ta đến con trâu hay cưỡi cũng bị ngươi lấy mất rồi.”
Hồng Chước, Thần Quan cai quản mùa màng dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Triệu Trình đang ngồi ung dung ngắm nhìn pháp bảo mới chấn lột được.
“Phải đó phải đó, chúng ta tu hàng cũng nhau cả gần nghìn năm nay, ngươi lỡ lòng nào thấy bọn ta ngủ không một mảnh vải chứ?”
Thấy Hồng Chước nài nỉ, Bắc Hành, Thần Quan cai quản nắng mưa cũng nhanh trí bồi thêm.
Ba lão tiên bọn họ cũng đến cái tuổi này rồi mà còn đánh bài thua sách cả nhà thật sự là đau đớn đến cùng.
Triệu Trình xem nhue không nghe thấy, đứng dậy, đưa tất cả chiến lợi phầm vào Tâm Kết tiêu soái rời đi không quên bỏ lại một câu:
“Thứ cho ta không thể trả lễ.

Thắng thua là chuyện thường tình, cáo từ.”
Vị tiên nhân còn lại hỏi tiểu tiên thân cận:
“Nhược Mai à, vào lấy ta tấm áo khoác, lòng tiên có chút lạnh.”
Vị tên gọi Nhược Mai kia đến cười khổ:
“Bẩm Lục Mạch Thần Quan, áo khoác bị lấy đi hết rồi.”
Lục Mạch, vị thần quan cai quản động vật không khỏi có chút đau nhói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi