TA Ở PHẠM TỘI HIỆN TRƯỜNG LIÊU HUNG THỦ

"Muốn chạy?"

Liễu Tư Hi chặn ngang mà bế Hứa Lang đang giãy giụa lên, lập tức ném lên giường, "Trêu chọc tôi, cũng đừng tưởng chạy đi."

Hắn chỉ chỉ đảo nhỏ, "Em cho rằng, em có thể đi ra khỏi nơi này dễ dàng như vậy sao?"

Hắn lập tức tháo mặt nạ xuống, dán sát gương mặt của Liễu Tư Hi vào mặt Hứa Lang, "Nhìn gương mặt này, em có thể xem tôi thành Liễu Tư Hi, như vậy không tốt sao?

Tôi không phải là lão đại trên đảo nhỏ, tôi chỉ là một người đáng thương bình thường bị lừa vào đây mà thôi."

Hứa Lang nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, trên gương mặt kia không chỉ có có sự hung ác, càng nhiều hơn chính là sự sợ hãi.

Hắn sợ cậu rời đi, sợ cậu sẽ thu hồi lại tình yêu của mình.

Hứa Lang nhắm mắt lại, chậm rãi sờ lên đôi mắt của hắn, "Em không đi."

Em đau lòng, đau lòng anh đau khổ giãy giụa trong bóng đêm, đau lòng để lại anh một mình cô đơn trong không gian này.

Khoé mắt của Liễu Tư Hi đỏ lên, hắn đột nhiên ôm lấy Hứa Lang, chui đầu vào cổ của cậu, hít thở hương vị trên người của cậu thật sâu.

Hương vị này làm hắn trầm mê, làm hắn hưng phấn, làm hắn yên ổn.

Mâu thuẫn giữa hai người cuối cùng hạ màn dưới sự thỏa hiệp của Hứa Lang.

Nhưng mà Hứa Lang lại bị cấm túc, chỉ có thể ngồi ngốc cả ngày ở trong phòng, nhàm chán mà đếm thời gian sinh hoạt.

"Có nhớ tôi không?"

Liễu Tư Hi bước vào từ bên ngoài, c0i áo sơmi trên người ra, lộ ra cơ bắp xinh đẹp, ánh mắt Hứa Lang sáng lên, đứng lên từ trên giường, đi đến bên người của hắn.

Lập tức duỗi tay ấn lên cơ bụng của hắn.

"Xúc cảm tốt chứ?"

Hứa Lang thành thật gật gật đầu, "Cả ngày ngốc ở trong phòng, em rất nhàm chán."

"Không thể đi ra ngoài."

"Em không chạy, em chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí."

Liễu Tư Hi nắm lấy tay Hứa Lang, ôm Hứa Lang vào trong nguc, "Thả em một buổi trưa, nhưng cần thiết phải trở về trước khi tôi tìm em, nếu tìm không thấy em, em biết hậu quả."

Rốt cuộc có thể đi ra ngoài, Hứa Lang vui vẻ cực kỳ, thưởng một nụ hôn to đùng cho hắn.

Kết quả, nụ hôn này kéo dài liên tục tới buổi tối.

"Em có thể lại đi ra ngoài vào ngày mai sao?"

Liễu Tư Hi xoa eo Hứa Lang, lắc lắc đầu, "Không được, cơ hội của em đã bị lãng phí."

Vừa nghe cái này, Hứa Lang liền không vui, "Làm sao em lại lãng phí được, chẳng lẽ không phải tại anh!"

Liễu Tư Hi hơi hơi mỉm cười, mặt hắn dán lên gương mặt của Hứa Lang, nói: "Là em câu dẫn tôi."

Cái gì! Còn có thể chơi xấu như vậy.

Tuy rằng miệng Liễu Tư Hi nói không cho cậu đi ra ngoài, nhưng ngày hôm sau vẫn là cho Hứa Lang thời gian là một buổi trưa, cho cậu đi ra ngoài hít thở không khí, rốt cuộc một người không thể ngồi ngốc tại một chỗ trong thời gian dài, dễ dàng hậm hực.

Một mình Hứa Lang ngồi dưới gốc cậy dừa, hưởng thụ gió lạnh của ngày mùa hè, cậu đang nhìn bờ biển, mà có người đang nhìn cậu.

Trợ lý Ngô đứng ở mặt sau toà kiến trúc, đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Lang, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra.

"Tôi là trợ lý Ngô. Tình huống bên này cần yêu cầu báo cáo một chút."

Sau khi hưởng thụ xong thời gian cá nhân trân quý, Hứa Lang chậm rì rì đi trở về, tranh thủ trước khi hết thời gian mà trở lại trong phòng.

Vốn tưởng rằng Liễu Tư Hi sẽ rất nhanh tới đây xem cậu, kết quả Hứa Lang chờ một hồi liền chờ tới buổi tối.

Mà buổi tối khi hắn trở về, biểu tình có chút không tốt.

"Làm sao vậy?"

Liễu Tư Hi xoa xoa cái trán, "Ngày mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến," người đàn ông đi đến bên người Hứa Lang, kéo tay cậu, "Em cũng đi cùng."

"Đi đâu?"

"Nhà của người chủ nhân chân chính của nơi này."

Thì ra ngày mai phải đi đến nhà của lão đại chân chính, "Vì sao em cũng phải đi theo?"

Liễu Tư Hi bực bội mà mắng một tiếng, "Không biết là ai đã truyền tin tức của em qua đó, ông ta nói rõ muốn gặp em."

"Đi thì đi thôi, coi như là đi ra ngoài giải sầu."

Vì thế, ngày hôm sau, đoàn người bọn họ ngồi tàu thuỷ đi đến biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố.

Trợ lý Ngô nhìn hai người đang đi phía trước, trên mặt lộ ra ý cười không rõ.

Bên ngoài biệt thự cao cấp vây đầy hoa tường vi phấn nộn, mọi người xuyên qua tường hoa đi vào bên trong. Sân của biệt thự cực kỳ lớn, ở giữa trồng đầy hoa hồng tươi đẹp, kiêu ngạo bắt mắt, xinh đẹp cực kỳ.

Lại đi về phía trước, xuyên qua một cái ao cá, liền đi đến trước một phòng óc rất lớn.

Hai hàng bảo tiêu ăn mặc tây trang màu đen phân biệt mà đứng ở hai bên, bên hông căng phồng, thoạt nhìn như là trang bị "một thứ ghê gớm biết cướp cò".

Liễu Tư Hi dẫn Hứa Lang đi đến phía trước, "Chúng tôi tới gặp Lục tiên sinh."

Bảo tiêu đứng ở phía trước gật gật đầu, sau đó liền ra hiệu cho những người đang đứng hai bên.

Đoàn người Hứa Lang đứng tại chỗ tiếp thu điều tra cơ thể của bọn họ. Sau khi hoàn toàn điều tra xong, mới cho bọn họ đi vào.

Bọn họ đi đến một chỗ cùng loại với nơi tiếp khách, nơi này đã có người ngồi chờ từ trước.

"Đến rồi."

Thanh âm hồn hậu truyền đến từ phía trước, Hứa Lang trộm lộ đầu ra từ phía sau Liễu Tư Hi, muốn nhìn xem lão đại trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào.

Dáng người người nọ đơn bạc, tây trang mặc ở trên người có cảm giác không hợp lắm, diện mạo tuy rằng không quá xuất chúng, nhưng khí chất trên người lại có thể làm người ta bỏ qua diện mạo của ông ta, "Ngồi đi."

Đôi mắt nhỏ hẹp của ông ta đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Hứa Lang, "Vị này chính là người yêu của tiểu Liễu."

Hứa Lang không biết nên trả lời thế nào thì đã bị Liễu Tư Hi ấn ra phía sau lưng của hắn, người nọ cười cười, nói: "Khẩn trương như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không làm cái gì."

Liễu Tư Hi không nói gì, nhưng lại dẫn mọi người đến bên người của người nọ, sau đó ngồi xuống.

"Hôm nay tìm các người lại đây cũng không có sự tình gì khác, chỉ là đã lâu không thấy, muốn ôn chuyện mà thôi."

Nói bậy! Ngày đó Liễu Tư Hi ra cửa còn tới gặp ông một lần.

Nhưng Hứa Lang không dám phản bác ông ta, bởi vì vị trước mắt này chính là một tên tội phạm nghiêm trọng với vô số tội ác trên người, nếu là chọc hắn không vui, chính cậu sẽ phải "ăn không hết, gói đem đi".

(Ăn không hết, gói đem đi: cách nói ẩn dụ ý chỉ rằng sẽ gặp một hậu quả vô cùng nghiêm trọng)

"Lượng hàng hoá lớn của ngày hôm qua đã giao đi chưa?"

"Đã giao."

"Khá tốt." Vị lão đại kia đứng lên từ trên sô pha, chậm rãi dạo bước trong phòng khách, "Tiểu Liễu, anh làm thủ hạ của tôi đã bao nhiêu năm?

Để tôi đếm lại cẩn thận, từ năm ấy tôi cứu anh là lúc anh 11 tuổi, đến bây giờ, đã suốt 25 năm.

Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt, anh đã lớn như vậy, hơn nữa cũng có người yêu của mình."

Người nọ nhìn Hứa Lang, hỏi: "Anh bạn nhỏ, anh biết bạn trai của anh là làm nghề gì không?"

Hứa Lang không đáp lại, mà vị lão đại kia hình như cũng không muốn nghe sự đáp lại của Hứa Lang.

Ông ta tiếp tục đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng ngừng lại đối diện Liễu Tư Hi, "Được rồi, không tán gẫu với các người nữa."

Ngay khi Hứa Lang cho rằng bọn họ đã có thể "toàn thân mà lui", vị kia lại gọi cậu lại, "Anh bạn nhỏ, ở lại đây vài ngày đi. Nơi này của tôi có rất nhiều thú vui, thú vị hơn đảo nhỏ nặng nề kia rất nhiều."

Hứa Lang cứng đơ cổ, giờ phút này cậu nên để lộ ra một biểu tình hoặc nên nói một câu gì đó hay không, có lẽ cậu nên làm bộ như bệnh tâm thần tái phát?

Sắc mặt của Liễu Tư Hi tối sầm, hắn bắt lấy tay của Hứa Lang, "Ông có ý gì?"

"Không có ý gì cả. Chỉ là muốn vị khách mới kia làm quen hoàn cảnh chỗ này một chút mà thôi."

"Không cần." Nói xong liền kéo tay Hứa Lang đi ra ngoài.

"Liễu Tư Hi." thanh âm cảnh cáo của người nọ truyền đến từ phía sau, tuy rằng âm lượng không lớn, nhưng đủ để mọi người ở đây đều kinh sợ.

"Tôi nói rồi, không cần."

"Có cần hay không, không phải do anh định đoạt." Người nọ vỗ vỗ tay, bên ngoài lập tức có rất nhiều người mặc tây trang màu đen bước vào, bọn họ vây quanh đoàn người Hứa Lang ở giữa, trên tay còn đang giơ "cái thứ ghê gớm biết cướp cò" kia.

"Để anh ta ở lại, các người đều có thể toàn thân mà lui, nếu cương quyết muốn đưa anh ta đi, hậu quả đó, không phải các người có thể thừa nhận nổi."

Vì phòng ngừa sẽ phát sinh một cuộc chiến lớn, Hứa Lang lôi kéo tay của Liễu Tư Hi, "Em sẽ ở lại."

Liễu Tư Hi không thể tưởng tượng mà nhìn Hứa Lang, "Em nói cái gì?"

Hứa Lang tiến đến trước mặt của hắn, lặng lẽ nói: "Em chờ anh tới cứu em, nếu vì em mà mọi người đều bị giết hết, chính em cũng sẽ thấy băn khoăn. Mọi người đi trước, em chờ anh tới cứu em."

Mới vừa nói xong, Hứa Lang đã bị một đám người khiêng đi.

Liễu Tư Hi không cảm xúc mà nhìn phương hướng Hứa Lang rời đi, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua vị kia, thù hận trong mắt đều đã sắp tràn ra ngoài.

"Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt dọa người như vậy." Ông ta chuyển hướng sang trợ lý Ngô, "Anh nói đúng, anh xem ánh mắt này của anh ta, rõ ràng là muốn tạo phản, tôi sợ quá cơ."

Người nọ cười, rời đi.

Trong lúc nhất thời, phòng tiếp khách chỉ còn lại có nhóm người của Liễu Tư Hi.

"Tạo phản?" Liễu Tư Hi nhìn trợ lý Ngô, trên mặt của anh ta rõ ràng đang rất hoảng loạn, không chờ anh ta mở miệng giải thích, Liễu Tư Hi lại nói: "Tao liền đoán được là mày đang giở trò quỷ.

(Giở trò quỷ: làm chuyện xấu sau lưng người khác)

Trên đảo nhỏ, chỉ có mày có thể liên hệ vị này."

Một tay của hắn bóp chặt cổ của trợ lý Ngô, lạnh nhạt nhìn anh ta, "Nói, mày có âm mưu gì!"

Trợ lý Ngô bị hắn nhìn đến đâu cả tâm can, mặt anh ta đỏ lên, cắn môi, kiên quyết không mở miệng.

"Không nói? Vậy thì tốt, mày liền ở lại chỗ này mãi mãi đi."

Liễu Tư Hi buông tay, trợ lý Ngô liền rơi xuống mặt đất, anh ta nhìn bóng dáng kiên định của Liễu Tư Hi, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, anh ta dùng hết toàn lực kêu tên của Liễu Tư Hi, kết quả người nọ căn bản là không hề dừng lại, không hề có một tia lưu luyến.

Thì ra lúc không yêu, là tuyệt tình đến như vậy.

Sau khi xuống thuyền, Liễu Tư Hi đi đến tòa kiến trúc bên trái, gặp được một người duy nhất còn tồn tại, Lưu Thượng, "Có biết vì sao người khác đều đã chết, chỉ còn lại có mình anh không?"

Lưu Thượng ngồi dậy khỏi giường, "Anh tới đây làm gì?"

Liễu Tư Hi không nhanh không chậm mà nói: "Tôi biết thân phận thật sự của anh, cảnh sát nằm vùng, chứng cứ đều thu thập hết chưa?"

Thân phận bị vạch trần, Lưu Thượng cũng không có lộ ra biểu tình gì khác, anh ta thản nhiên tiếp nhận cách nói của Liễu Tư Hi, "Đương nhiên."

"Có muốn biết người đã làm ra hết thảy chuyện này là ai hay không?" Liễu Tư Hi đưa tập tài liệu trong tay cho Lưu Thượng, "Cho anh cái này, bên trong là tất cả tài liệu và bằng chứng phạm tội của lão đại.

Ta thả anh đi, anh dẫn người bắt ông ta lại.

Đương nhiên, tất cả điều này không phải không có điều kiện, anh phải cứu Hứa Lang từ trong tay bọn họ ra."

"Hứa Lang bị làm sao vậy?"

"Bị bọn họ nhốt ở nơi đó. Chờ anh cứu em ấy ra, sau khi xác định em ấy tuyệt đối an toàn, tôi ở chỗ này chờ các anh, hành vi phạm tội, tôi nhận."

Lưu Thượng ra đảo.

Dựa theo tài liệu chứng cứ trong tay, đủ để định tội vị kia, cục trinh sát niêm phong suốt đêm, đóng băng tất cả động sản và bất động sản của ông ta, trong khoảng thời gian ngắn, tổ chức phạm tội lớn đã bị dọn dẹp tan rã.

Nhưng vẫn không tìm được Hứa Lang.

Lúc Liễu Tư Hi bị còng tay, còn hỏi Lưu Thượng một câu, "Hứa Lang đâu?"

Lưu Thượng lắc lắc đầu, tám chín phần mười  là đã xảy ra chuyện, ngay cả xương cốt cũng không biết ở đâu.

Liễu Tư Hi nhìn trời, một giọt nước mắt lăn trên gương mặt rơi vào trong th4n thể, thật xin lỗi, Hứa Lang.

Tôi hối hận, Hứa Lang, lúc trước hẳn là nên nghe em.

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 25_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi