TA Ở PHẠM TỘI HIỆN TRƯỜNG LIÊU HUNG THỦ

Tiểu quỷ bị chọc giận nổi điên lên mà gầm một tiếng, đồ vật trong biệt thự đều bị chấn động mà rớt lộn xộn trên đất.

Bức màn ở biệt thự đối diện bị người kéo mạnh ra, một người đứng ngay cửa sổ sát đất, nhìn qua chỗ bên này của Hứa Lang.

Trong bóng đêm, một thứ gì đó đang quỳ sát trên mặt đất, bộ dáng của nó dần dần bị lộ ra.

Tay chân của tiểu quỷ xoay ngược lại với thân mình của nó, chống lên trên mặt đất, đầu xoay 360 độ, hàm răng trắng bóng của tiểu quỷ nhe ra, phẫn nộ nhìn Hứa Lang.

Nhưng khi nhìn kỹ, biểu tình tiểu quỷ cứng đờ, cả khuôn mặt trắng đến khiếp người, thì ra mặt của nó làm bằng giấy.

"Mày nhìn thật xấu."

Bị công kích bề ngoài, tiểu quỷ lại hét lên một tiếng, ra sức nhảy phác lên.

Hứa Lang lăn qua bên cạnh, tránh thoát công kích của tiểu quỷ.

Trong quá trình lăn lộn, cơn đau nơi dạ dày lại tăng, Hứa Lang ấn bụng, đau đến nổi biểu tình trên mặt vặn vẹo, mồ hôi tẩm ướt đôi mắt, Hứa Lang bắt đầu cảm thấy đầu óc mình choáng váng.

Chuyện xấu, đau đến muốn ngất xỉu rồi.

Hứa Lang giãy giụa ngẩng đầu lên, quanh mắt đầy mồ hôi, nhưng cậu cũng bất chấp nên lau hay không, "Tiểu quỷ, mày có thể chờ đến lúc dạ dày của tao không đau rồi hãy đến được không. Chẳng lẽ mày muốn đánh nhau với một người đáng thương tay trói gà không chặt như tao sao? Điều này khó tránh khỏi sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến uy nghiêm của ngài tiểu quỷ đây đấy."

Nói chuyện nảy giờ đã làm sức lực của cậu trôi dần đi hết, cậu đành mặc cho số phận, đầu nghiêng qua một bên, kéo dài hơi tàn mà nằm trên mặt đất.

Tiểu quỷ đang nhe răng trợn mắt hơi hơi ngu người, nó không nghĩ tới sẽ có người cò kè mặc cả với nó, này thì toi rồi, nếu để tiểu quỷ khác biết, thì uy nghiêm của nó còn đâu, vì thế, để bảo vệ tôn nghiêm của mình, tiểu quỷ rống giận, một lần nữa vọt tới chỗ Hứa Lang.

Ok, đến đây rồi thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Kết quả, ông trời tới.

Của lớn bị đá mạnh một cái từ bên ngoài, Hứa Lang lắc lắc đầu mình, chớp mắt vài cái, híp mắt nhìn ra ngoài cửa.

Một thân hình cao lớn thon dài đứng ở bên ngoài, dưới tác dụng của ánh đèn mà cái bóng bị kéo dài ra. Khoé miệng Tống Dịch Hành mỉm cười ôn nhu, chỉ là nụ cười này lại khiến cho người ta sởn tóc gáy một cách lạ thường, hắn di chuyển đầu, vài sợi tóc rớt lên trên gọng kính mạ vàng.

Hứa Lang cảm giác được rõ ràng tiểu quỷ kế bên cậu co rúm lại một cái, lệ khí cả người nó phảng phất như bị trấn áp bởi lệ khí lớn hơn khác, khoé mắt cậu thoáng nhìn qua thì thấy tiểu quỷ kia lui ra sau một chút, sau đó, lại lui ra sau một chút nữa.

"Vì sao không bật đèn?"

Tiếng nói của Tống Dịch Hành ôn nhu cứ như là một bản nhạc đệm dương cầm, nghe vào tai mỹ diệu vô cùng.

Hắn bước chân dài ra, đi tới một bên của phòng khách, chỉ nghe "Cạch" một cái, đèn sáng, trong phòng khách rộng thoáng một mảnh.

Nhìn Hứa Lang nằm cuộn lại trên mặt đất, hắn hơi hơi nhíu mày, sau đó đi qua, từ trên cao nhìn xuống thấy Hứa Lang vì đau đớn mà suy yếu, "Trên mặt đất lạnh, dạ dày cậu sẽ càng đau hơn đấy."

Hắn khom người xuống, quỳ một bên đầu gối, đầu tiên là dùng bàn tay to lớn thon dài, khớp xương rõ ràng vén tóc mái ở giữa trán của Hứa Lang, sau đó là lấy khăn tay ra, ôn nhu lau mồ hôi quanh đôi mắt của cậu.

Một mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương của riêng Tống Dịch Hành bay ra từ khăn tay chui vào mũi Hứa Lang. Sau khi lau sạch mồ hôi quanh mắt của cậu, Tống Dịch Hành gấp khăn tay lại, bỏ vào trong túi của hắn.

Đôi mắt cuối cùng cũng khô hơn, dễ chịu hơn rất nhiều.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, tay của Hứa Lang quơ loạn xạ trên không trung vì giật mình.

"Đừng lộn xộn."

Tống Dịch Hành bắt lấy cái tay đang múa may của Hứa Lang, sau đó đem cánh tay của cậu choàng lên trên cổ mình, ôm cả người Hứa Lang lên khỏi mặt đất.

Mùi hương kia càng đậm hơn, cái mũi cậu nhúc nhích, cả người Hứa Lang dựa sát vào lòng nguc của Tống Dịch Hành mà không tự biết.

Nhận thấy được hành động của Hứa Lang, khoé miệng Tống Dịch Hành cong lên, cánh tay siết chặt, khoảng cách giữa hai người càng sát lại nhau hơn dưới sự nỗ lực của đôi bên.

Gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập nhanh chóng mà mãnh liệt của Hứa Lang.

Con tiểu quỷ kia đã lui ra chỗ cách hai người xa nhất, bởi vì là làm bằng giấy, nên biểu tình vẫn là nhe răng trợn mắt, nhưng tay chân đang bám trên mặt đất đã run rẫy dữ dội.

Khi Tống Dịch Hành ôm Hứa Lang bước ra tới cửa, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua tiểu quỷ trong một góc kia một cách ôn nhu, trong ánh mắt đều là ý cười, nhưng mà tiểu quỷ lại la lên một tiếng, cứ như là bị lệ quỷ bắt đi, "Vèo" một tiếng, biến mất tại chỗ.

Lại bị một trận quặn đau nơi dạ dày tập kích, Hứa Lang hít ngược một hơi, mày càng nhăn hơn, đau đến nỗi cánh tay đang ôm Tống Dịch Hành suy yếu mà trượt xuống dưới.

"Chưa ăn cơm chiều hả?"

Không những chưa ăn cơm chiều, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

"Nhìn em đau thành như vậy, cơm trưa cũng chưa ăn chứ gì."

(lúc này tui mạng phép đổi cách xưng hô của công đối với thụ từ "cậu" sang "em", vì tui thấy công bước vào giai đoạn để ý với đau lòng thụ rồi nha)

Hứa Lang lười nhác mà liếc Tống Dịch Hành một cái, anh cứ như con giun trọng bụng tôi vậy, cái gì cũng biết.

Khoé miệng đang mỉm cười của Tống Dịch Hành từ từ hạ xuống trong sự im lặng của Hứa Lang, mặt hắn vốn không có biểu tình lập tức chuyển sang tràn đầy lệ khí, cảm giác áp bách khiếp người toả ra từ hắn khiến cả người Hứa Lang khó chịu.

Hứa Lang chịu không nổi, cậu kéo kéo áo của Tống Dịch Hành, nhỏ giọng nói: "Em đau bụng, muốn nằm."

(lúc này tui lại đổi tự xưng của thụ thành "em" là vì thụ bắt đầu làm nũng với công)

Đôi mắt của Tống Dịch Hành hơi hơi hạ xuống, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cánh tay bởi vì đau dạ dày mà run nhè nhẹ kia, một lúc sau thì yên lặng ôm Hứa Lang về nhà mình.

Đặt Hứa Lang lên trên chiếc giường lớn của hắn.

Giường hắn thực sự rất lớn, hầu như chiếm gần hai phần ba diện tích phòng ngủ, cho dù Hứa Lang có nằm trên đó lăn bốn năm vòng cũng không thành vấn đề.

Khăn trải giường màu xanh biển, trên vỏ chăn đều là mùi hương nhàn nhạt trên người Tống Dịch Hành, Hứa Lang im lặng nuốt nước miếng, sau đó nhân lúc Tống Dịch Hành không chú ý, vùi mặt vào trong gối.

Mùi hương ở đó càng đậm hơn.

Tống Dịch Hành xách theo quần áo lại đây,  "Thay quần áo đi."

Không đợi Hứa Lang cầm lấy quần áo trong tay Tống Dịch Hành, Tống Dịch Hành đã khom người xuống, bàn tay to tuyết trắng lơ đãng lướt qua bên hông của Hứa Lang, khi nhìn đến cơ thể người ta hơi run run, đôi mắt trên gương mặt vô cảm đó đột nhiên thâm trầm lên.

Cho đến khi hắn nắm một góc phía dưới áo thun, kéo một cái, áo thun đã rời khỏi người cậu.

Vòng eo kia nhỏ gầy trắng mịn, đặc biệt là khi được sự phụ trợ của chiếc khăn trải giường màu xanh biển, càng trắng đến loá mắt.

Cảm giác khi người bị ta nhìn chằm chằm không dễ chịu lắm, Hứa Lang hơi nhúc nhích người một cái, tuy rằng là để biểu đạt sự xấu hổ, nhưng ở trong mắt Tống Dịch Hành lại thay đổi thành ý khác.

Vòng eo đang uốn éo kia, như là không kìm nén được, lại như là "duccầu bất mãn".

Nhìn thấy ánh mắt của Tống Dịch Hành ngày càng trở nên nguy hiểm, Hứa Lang chịu đựng cảm giác xấu hổ, rút nhanh quần áo trong tay hắn ra, "xoát" một cái, mặc áo sơ mi lên người mình.

Không sai, là áo sơ mi của Tống Dịch Hành, không phải áo ngủ, hơn nữa là còn không có quần.

Cảnh đẹp trước mắt không còn, lúc này Tống Dịch Hành mới nâng mắt nhìn lên, bắt đầu nhìn chằm chằm mặt Hứa Lang.

"Không có áo ngủ hả?" cậu hỏi.

"Áo ngủ của tôi em mặc không vừa."

Lời này là đúng, Tống Dịch Hành quá cao, Hứa Lang chỉ có 1m75 mà đứng kế bên Tống Dịch Hành thì cứ như là một đứa con nít chưa trưởng thành, hơn nữa, Hứa Lang ăn ít, nên cơ thể giống như chưa dậy thì đầy đủ, cả người gầy yếu, so với cơ nguc, cơ bụng cùng với nhân ngư tuyến cái nào cũng không thiếu của Tống Dịch Hành, Hứa Lang xác thật không mặc vừa áo ngủ của hắn.

"Vậy quần đâu?"

"Quần?" Tầm mắt của Tống Dịch Hành di chuyển dần từ mặt Hứa Lang đến hai cái đùi đang tr4n trụi của cậu, "Quần của tôi em cũng mặc không vừa."

Ah, đả kích trí mạng.

Nhưng đây là sự thật, cái áo sơ mi mà Hứa Lang đang mặc dài luôn cả tới đùi, hoàn toàn có thể mặc thành váy mà ngủ.

Một người con trai mặc váy ngủ, chính là rất có cá tính.

"Em nằm xuống trước đi, tôi đi nấu cho em chút cháo."

Tống Dịch Hành kéo cái chăn mỏng màu xanh biển lên, trong chăn chỗ nào cũng có mùi hương nhàn nhạt kia, cơ thể Hứa Lang run rẩy, cảm giác giống như được Tống Dịch Hành ôm vậy.

Trong phòng im ắng, tuy rằng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được, đại não của cậu quá kích động.

Đã ngủ không được, thêm việc đau đớn nơi dạ dày cũng giảm bớt, cậu dứt khoát bước xuống giường.

Áo sơ mi to rộng che đậy đùi của Hứa Lang, cổ áo không cài hết cúc trượt xuống một bên, lộ ra phân nửa bả vai mượt mà.

Hứa Lang mở ra cửa phòng, khoanh hai tay lại, đi thẳng về phía trước.

Phía trước có một căn phòng, hơn nữa còn khoá lại.

Đi tới trước cửa căn phòng đó, Hứa Lang nhón chân từ phía trên cửa phòng mò mẫm nửa ngày, cho tới khi đụng đến một cái gì đó làm bằng kim loại.

Đó là chìa khoá của căn phòng.

"Em đang làm gì vậy?"

Đột nhiên có âm thanh truyền tới từ sau lưng làm cơ thể của Hứa Lang run lên, chìa khoá trong tay cũng rơi xuống đất, nhưng bởi vì dưới đất có lót thảm rất dày, nên chìa khoá lọt thỏm vào bên trong, không có phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tống Dịch Hành cong lưng, nhặt chìa khoá ở bên chân của Hứa Lang lên, trên khối kim loại lãnh lẽo đó phảng phất như còn lưu giữ một chút độ ấm.

Không khí xung quanh im lặng lạ thường, trong lúc nhất thời, giữa hai người không ai nói câu nào, cho đến khi bàn tay to lãnh lẽo tuyết trắng của hắn ấn vào bên vai của Hứa Lang, dùng lực quay người của cậu lại, hai người mặt đối mặt.

"Làm sao em biết chìa khoá để ở đó?" Trong giọng nói của hắn có chứa một chút cảnh cáo, nhưng Hứa Lang chẳng những không sợ, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tống Dịch Hành.

Tống Dịch Hành đã tháo mắt kính xuống.

Không còn bị mắt kính che đậy, cặp mắt vốn đã có mị lực nay càng cuốn hút hơn, nếu bị đôi mắt này nhìn chằm chằm sẽ có cảm giác sống lưng bủn rủn, tê dại cứ như đang leo núi, từ dưới leo lên tới đại não.

Hắn cười cười, gương mặt ôn nhu kia cực kì biết lừa gạt người, Hứa Lang biết, cái đó chỉ là lớp nguỵ trang của hắn, nhưng hình như hắn cũng không tức giận gì nhiều, vì thế Hứa Lang rên nhỏ một tiếng, cả người mềm nhũn, ngã thẳng vào trong lòng nguc của Tống Dịch Hành.

Trong lòng nguc xuất hiện một cơ thể mềm mại, hơn nữa trên người còn có mùi hương của hắn, khoé miệng Tống Dịch Hành giương lên thấy rõ, hai tay đặt bên hông của Hứa Lang, ngay lập tức ôm cậu lên.

"Dạ dày còn đau sao không nằm nghỉ, còn ra tới đi dạo?"

Xem ra, chuyện chìa khoá cho qua.

Hứa Lang uống xong chén cháo liền bắt đầu buồn ngủ, chui cả người vào chăn, nhắm hai mắt lại.

Trong thư phòng, màn hình lớn trước mặt Tống Dịch Hành bị phân thành ba màn ảnh nhỏ khác nhau, trong đó có một màn ảnh đang chiếu cảnh Hứa Lang ngủ, mà màn ảnh kế bên lại đang chiếu cảnh hành lang và căn phòng cuối hành lang, màn ảnh cuối cùng lại đang chiếu một cảnh tối đen như mực, không giống như là cảnh tượng trong biệt thự.

Tay của Tống Dịch Hành xoay xoay điều khiển từ xa, ba màn ảnh nhỏ gộp lại thành một, gương mặt Hứa Lang đang ngủ ngon lành bị phóng đại mấy lần, thân trên của Tống Dịch Hành chòm về phía trước, ngón tay thon dài tuyết trắng đụng nhẹ vào mặt của Hứa Lang trên màn hình, hắn híp mắt, tuỳ ý để ngón tay của mình lướt qua đôi mắt của Hứa Lang, cái mũi của Hứa Lang, sau đó dừng lại ở đôi môi của Hứa Lang.

Một lát sau, hắn nhắm hai mắt lại.

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 3_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi