TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bị chim non Băng Loan trêu chọc như vậy, Kính Minh trưởng lão lập tức lên cơn giận dữ, một lòng muốn dạy cho Hoa Linh một bài học.
Hoa Linh chỉ cảm thấy cả người giật mình một cái, vội vàng núp núp vào trong tóc Vân Mạc.
Ôi, đúng là vì sung sướng nhất thời mà đi tìm đường chết, sắp bị đưa đi lò hỏa táng......!Phì phì phì, không được tự trù rủa bản thân như vậy!
"Băng Loan còn nhỏ, không hiểu lễ nghĩa.

Kính Minh trưởng lão cũng không cần tức giận với nó."
Với việc Kính Minh trưởng lão bị mất mặt, Tần Giản tất nhiên cảm thấy vui mừng, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Băng Loan xảy ra chuyện gì, vội vàng đi ra giảng hòa một tiếng.
Tần Giản nói như vậy, Kính Minh trưởng lão cũng không tiện ra tay được.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn về phía Vân Mạc, từ trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Sớm biết như vậy, hắn nên bóp nát quả trứng kia!
Thấy mối nguy đã qua đi, Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm, nàng vỗ cánh một cái, để cho cả người Vân Mạc vẫn luôn căng cứng cũng thả lỏng xuống.
Vân Mạc: "......" Cũng không biết là ai gây họa.
Có điều bị Hoa Linh quấy nhiễu như vậy, chuyện Lạc Ngự Thần đi phong nào, sẽ phải thương nghị thêm lần nữa.
Tần Giản thấy sắc mặt thiếu niên bất an, ôn nhu nói: "Ngươi không cần khó xử, chỉ cần dựa theo ý muốn lúc đầu chọn là được."
Lạc Ngự Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn một vòng xung quanh ở trong điện, cuối cùng dừng ở trên đầu......!Vân Mạc.
"Đệ tử muốn đi Tiên Miểu Phong."
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra ngạc nhiên, kể cả Vân Mạc cũng không nghĩ đến Lạc Ngự Thần sẽ đưa ra lựa chọn này.
Mạnh Lập An gấp giọng nói: "E rằng ngươi không biết, Tiên Miểu Phong quanh năm gió rét thấu xương, băng tuyết giá lạnh, căn bản không thích hợp để tu giả hệ Mộc sinh sống.


Mà Hãn Vân Phong chúng ta bốn mùa như mùa xuân, linh hoa dị thảo nhiều vô số kể, mới là nơi thích hợp nhất cho ngươi."
Lạc Ngự Thần lắc đầu, hướng về phía Tần Giản hành lễ nói: "Đệ tử chỉ nguyện đi Tiên Miểu Phong."
Hoa Linh hài lòng "Chíp" một tiếng, nam chủ rất biết điều nha, không uổng phí một lần mạo hiểm vừa nãy của nàng.
Tần Giản lại xác nhận thêm lần nữa, "Không đổi ý?"
Lạc Ngự Thần kiên định nói: "Không thay đổi."
"Vậy được......"
"Chờ đã!"
Kính Minh trưởng lão muốn cắt ngang lời Tần Giản, muốn dùng lại chiêu cũ để ép Lạc Ngự Thần thay đổi ý định.

Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay, cánh cửa điện Càn Nguyên đột nhiên mở ra, một bóng người thẳng tắp sắc bén bước vào.
"Chíp!!"
Hoa Linh là người đầu tiên nhận ra là ai, lập tức bay qua đó.
Người đến duỗi tay tiếp được Hoa Linh đang lao xuống, một tay khác vuốt ve lông chim đầy đặn của nàng, nghiêng đầu nhìn những người trong điện, nhàn nhạt nói: "Nghe nói có đệ tử đơn linh căn, liền tới xem một chút."
Giọng điệu của nàng vô cùng tự nhiên, như thể nàng thực sự đến đây chỉ xem một chút mà thôi.
Lạc Ngự Thần hâm mộ nhìn Hoa Linh cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay Trình Tố Tích, ngón tay buông thõng ở bên chân giật giật vài cái.
—— Hắn cũng muốn sờ lên bộ lông xù của cục bông nhỏ kia, để xem cảm giác có tốt như vẻ ngoài của nó không.
Tần Giản cười nói: "Sư tỷ, ngươi đến thật đúng lúc.

Đệ tử đơn linh căn kia vừa quyết định đi đến Tiên Miểu Phong của ngươi.


Ngự Thần, mau tới đây bái kiến phong chủ."
"Đệ tử Lạc Ngự Thần, bái kiến phong chủ đại nhân."
Lạc Ngự Thần không dám nhìn thẳng vào mặt Trình Tố Tích, vội vàng khom người hành lễ.
Trình Tố Tích nhíu mày nhìn thiếu niên, nói thẳng: "Ngươi không hợp với Tiên Miểu Phong."
Cả người Lạc Ngự Thần cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hoa Linh vừa nghe lời này liền nóng nảy, nàng rất vất vả mới bắt nam chủ về, sao chủ nhân còn phá đám như vậy!
"Chíp chíp!" Nàng kéo kéo tóc chủ nhân.
Trình Tố Tích hiểu ra, quay đầu hỏi cục bông nhỏ nào đó vẫn luôn vỗ vỗ bên tai mình: "Ngươi nhìn trúng?"
Hoa Linh gật đầu như gà con mổ thóc.
Trình Tố Tích cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài nói: "Mà thôi, nếu ngươi đã quyết định, liền theo ta về Tiên Miểu Phong đi."
Lạc Ngự Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại khom người lần nữa, "Đa tạ phong chủ đại nhân."
Nếu đã tới, Trình Tố Tích cũng không vội vàng rời đi, ngồi xuống ở một bên, Vân Mạc và Lạc Ngự Thần chia ra đứng ở hai bên phía sau nàng.
Trong điện im ắng một mảnh, chỉ vang lên tiếng "Chíp chíp chíp" của Hoa Linh.
Tần Giản nhìn mấy người vừa rồi còn tranh giành đến mặt đỏ tía tai, bây giờ đều an phận giống như chim cút, trong lòng không khỏi cười nhạo hai tiếng.
"Gọi những đệ tử khác vào đi!" Tần Giản nói với quản sự ở bên cạnh.
Quản sự nhận lệnh đi xuống, ngay đã đó đã dẫn theo mấy chục thiếu niên thiếu nữ đi vào điện Càn Nguyên.
Bởi vì tiêu chuẩn tuyển người của Càn Nguyên Tông chính là không quá 16 tuổi, cho nên những thiếu niên thiếu nữ này đều trông rất non nớt.


Người nhỏ nhất trong đó, chỉ mới mười tuổi.
Trong này tuy không có đơn linh căn giống Lạc Ngự Thần, nhưng cũng có vài người thiên phú thượng giai song linh căn.
Sau khi đơn giản hỏi thiên phú và nguyện vọng, liền sắp xếp chỗ đi cho bọn họ.
Toàn bộ quá trình, Trình Tố Tích rất ít lên tiếng, nhưng cũng có mấy đệ tử muốn gia nhập Tiên Miểu Phong, lại bị nàng từ chối.
Thà thiếu không ẩu, là nguyên tắc cho tới nay của Tiên Miểu Phong.
Thuận lợi bắt Lạc Ngự Thần về, Hoa Linh cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.

Làm nũng với chủ nhân trong chốc lát, liền đánh chủ ý lên người nam chủ.
Bỏ qua cốt truyện trong nguyên tác, tính cách của bản thân Lạc Ngự Thân cũng là điều mà Hứa Linh khá thưởng thức.
Tuy giai đoạn sau này hắn bị hắc hóa nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng bị người khác đối xử tàn nhẫn, không có lạm sát kẻ vô tội, sinh ra ý nghĩ diệt thế* cũng đã không tệ.
[*Diệt thế này có ba loại: Hủy diệt trái đất, hủy diệt những thứ trước mắt mình, hủy diệt nhân loại; theo nguyên tác thì Lạc Ngự Thần hủy diệt nơi chốn và người đã hãm hại hắn, ví dụ như Kính Minh trưởng lão đẩy hắn vào Ma tộc thì lúc trả thù Lạc Ngự Thần hủy diệt luôn cả Càn Nguyên Tông - đây là nói về nguyên tác, còn trong truyện này thì Lạc Ngự Thần rất tốt]
Hơn nữa, tuy Lạc Ngự Thần gặp không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng đều là chân thành đối đãi, "Dừng ở lễ nghĩa", chưa bao giờ tùy tiện mập mờ.

Đặc biệt là sau khi gặp nữ chủ, liền một lòng một dạ với nữ chủ, đặc biệt dốc lòng trong tình cảm.
"Chíp?" Hoa Linh nhảy lên lưng ghế của Trình Tố Tích, nghiêng đầu quan sát Lạc Ngự Thần.
Lạc Ngự Thần bị hành động "Nghiêng đầu" của Hoa Linh cảm thấy đáng yêu đến run lên trong lòng, không nhịn được duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu nàng một chút.
Hoa Linh không có né tránh, còn dùng mỏ nhẹ nhàng mổ lên ngón tay hắn một cái.
Lạc Ngự Thần nhếch miệng cười cười, nhìn qua có hơi ngốc nghếch.
Vân Mạc đầu bù tóc rối, nhìn thấy cảnh này trong mắt: "......"
......
Thấy đệ tử còn lại càng ngày càng ít, bên Tiên Miểu Phong ngoại trừ Lạc Ngự Thần, cũng không có chọn thêm đệ tử nào nữa.
Vân Mạc đã quen phong chủ nhà mình kén chọn, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý cứ như vậy mà trở về, nhưng Lạc Ngự Thần lại không khỏi lo lắng trong lòng.
Cũng không phải hắn hối hận vì đã chọn Tiên Miểu Phong, mà là lo lắng cho Tiên Miểu Phong từ tận đáy lòng mình.

Số lượng và chất lượng của đệ tử, trực tiếp liên quan đến địa vị của mỗi một phong.

Giống như gia tộc ban đầu của hắn, vì có thể bồi dưỡng ra con cháu thiên phú thượng giai, không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Nhưng hắn có sốt ruột cũng vô ích, đệ tử song linh căn và tam linh căn thiên phú không tệ cũng đã bị ba phong khác chọn đi, còn lại vài đệ tử thiên phú hơi kém cũng đã được bố trí đi ngoại môn.

Chỉ còn dư lại một thiếu niên mặc vải bố*, không biết sắp xếp như thế nào.
[*Vải bố / Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa]

Tên của thiếu niên này là Trần Tích Nguyên, năm nay vừa tròn 16 tuổi, tu vi luyện khí tầng ba, tam linh căn Kim Hỏa Thổ.

Ba linh căn của hắn đều rất yếu, chứng minh thiên phú của hắn cũng đặc biệt bình thường.
Sở dĩ sẽ được mang về, là bởi vì kiếm thuật của hắn vô cùng cao siêu.

Đệ tử phụ trách tuyển chọn người mới cảm thấy có chút đáng tiếc, liền đồng ý mang hắn về thử một lần.
Tuy Trần Tích Nguyên đã đoán được mình không thể ở lại, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, hướng về Tần Giản hành lễ, liền ủ rũ chuẩn bị rời khỏi.
"Ngươi sử dụng một bộ kiếm pháp cho ta xem."
Lúc này, Trình Tố Tích đột nhiên mở miệng.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi!
Trình Tố Tích: Có phải lại gây họa rồi không?
Đặc biệt cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi