TA Ở TIÊN TÔNG LÀM THẦN THÚ


Gió mạnh trên đỉnh Tiên Miểu Phong thoáng ngừng lại, tuyết hoàng hôn trong tiết trời lạnh lẽo, có hai người một đen một trắng cầm kiếm đánh nhau say sưa.
Mười lăm phút sau, trường kiếm trong tay bóng người bạch y bị đánh rớt, lui về phía sau vài bước giữ vững thân thể.
"Không đánh, không đánh!" Vân Sanh nhặt trường kiếm lên, xoa xoa cánh tay đau nhức, "Sư huynh ngươi ra tay quá độc ác!"
Vân Mạc hừ lạnh một tiếng, "Nuông chiều từ bé, lười nhác thành thói! Nếu lại như vậy, ta liền đúng sự thật bẩm báo phong chủ, đưa ngươi đi Thiên Phong Nhai khổ* tu."
[*đau khổ, khổ luyện]
Vân Sanh lập tức sợ tới mức giật mình một cái.

ngôn tình ngược
"Thiên Phong Nhai" là nơi có địa thế hiểm trở nhất trong Tiên Miểu Phong, đỉnh núi đâm lên chín tầng mây, nhìn xuống vực sâu, làm người ta cũng phải khiếp sợ.

Ngoại trừ cái này ra, bởi vì tính chất đặc biệt của nham thạch ở Thiên Phong Nhai, dẫn đến cả sườn núi không có chút hoa cỏ cây cối, càng không có chim bay cá nhảy nào cả.

Nói là "Nơi ngay cả phân chim cũng không có" cũng không khoa trương chút nào.
Khổ tu ở đây, quanh năm chỉ có thể nghe được tiếng gió tiếng mưa rơi.

Chỉ còn lại một mình cô đơn giữa trời đất, loại tính tình thích náo nhiệt không thích yên tĩnh như Vân Sanh, ngây ngốc một ngày cũng đã chịu không nổi.
Đang chuẩn bị xin sư huynh khoan dung, chợt nghe một hồi tiếng chuông hùng hồn truyền đến từ phương xa.
Vân Sanh giật giật lỗ tai, "Chuông Thanh Hoa? Chưởng môn triệu tập chúng ta?"

Vân Mạc gật đầu, "Đi, đi chủ phong!"
......
Lúc hai người đuổi tới chủ phong, trên quảng trường Càn Dương đã tập trung hơn một ngàn đệ tử.
Vân Sanh kéo Vân Mạc tìm một chỗ khá cao đứng đó, nhìn thấy chưởng môn Tần Giản, Kính Minh trưởng lão, Lăng Khê trưởng lão, cùng với vài vị sư phụ vẻ mặt trịnh trọng đứng ở trên đài cao.
Vân Sanh: "......" Chiến trận này, có chút dọa người!
Mọi người gần như đã đến đông đủ, Tần Giản với tư cách là chưởng môn trước tiên nói: "Hôm nay triệu tập chư vị đến đây, là vì việc tuyển chọn phong chủ.

Hiện nay, đã có tám người báo danh tham gia, nhưng vị trí phong chủ không nhiều, cần phải chọn người ưu tú nhất.

Bây giờ ta cùng với hai vị trưởng lão thương nghị, quyết định ra điều lệ.

Kính Minh trưởng lão, mời ngài công bố danh sách một chút."
Kính Minh trưởng lão gật đầu, tiến lên một bước trầm giọng nói: "Đường Trì, Mạnh Lập An, Tống Vĩnh Xương, Nguy Dật Tiên, Phàn Hoằng Thịnh, Công Bác Dịch, Tân Tư Thần, Thi Hồng Tài.

Mời tám người đi lên cao đài."
Tám người, ngoại trừ Tân Tư Thần là phụ nữ, mấy người còn lại đều là đàn ông.
Đợi đến lúc bọn họ đứng thành một hàng, Tần Giản cười cười, nói: "Các ngươi đều là đệ tử tinh anh trong tông môn, cho dù chọn lựa như thế nào, cũng sẽ lâm vào tình thế khó xử.

Bây giờ ta cùng trưởng lão thương nghị, trước hết người thông qua Luyện Tâm Cảnh có thể đạt được vị trí phong chủ."

Luyện Tâm Cảnh là một trong ba bảo vật trấn tông của Càn Nguyên Tông, mỗi lần mở ra cũng cần tiêu hao mấy ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Nhưng tác dụng của nó cũng cực lớn, tu giả nào đã được rèn luyện ở Luyện Tâm Cảnh, tu vi ít nhất có thể cao lên một tiểu cảnh giới.

Trong đó tư chất Thượng Giai, thậm chí có thể đột phá một đại cảnh giới.
Ánh mắt tám người đều sáng lên, các đệ tử ở dưới đài càng hâm mộ không ngớt.
"Sớm biết như vậy ta cũng đi báo danh! Đó chính là Luyện Tâm Cảnh, là bảo vật chỉ sống ở trong truyền thuyết."
"Thôi đi, tu vi này của ngươi, ngay cả tư cách báo danh cũng không có!"
"Ta chỉ tùy tiện nói một chút, còn không cho phép ta nằm mơ?"
"Yên lặng!"
Trình Tố Tích linh áp buông ra, quảng trường la hét ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.

Nàng nhìn về phía tám người nói: "Cho các ngươi năm ngày chuẩn bị.

năm ngày sau, Luyện Tâm Cảnh mở ra, không có tình huống nào đặc biệt thì không được vắng mặt."
"Cẩn tuân quân lệnh!"
Lúc này, Kính Minh trưởng lão đột nhiên nói: "Mở ra Luyện Tâm Cảnh tiêu hao rất lớn, ta thấy không bằng chọn một ít đệ tử tư chất Thượng Thừa cùng tiến vào."
Lời này vừa nói ra, làm đông đảo các đệ tử ở dưới đài đều sôi trào.
Vị trí phong chủ bọn họ không dám nghĩ, nếu có thể đi Luyện Tâm Cảnh một chuyến, cũng là cơ hội tốt rớt từ trên trời xuống!
Tần Giản suy nghĩ, cảm thấy đề nghị này của Kính Minh trưởng lão có mấy phần đạo lý, vì vậy nói: "Mỗi phong chọn ra 10 đệ tử tham gia Luyện Tâm Cảnh.


Chỉ Uyên Phong và Hãn Vân Phong tạm thời không có phong chủ, liền chọn mười người đứng đầu trong danh sách sát hạch môn phái từ mười năm trước."
Vừa dứt lời, liền thấy Kính Minh trưởng lão đột nhiên chuyển sang Trình Tố Tích nói: "Tiên Miểu Phong đệ tử thưa thớt, không biết Lăng Khê trưởng lão có thể chia một ít suất không? Dù sao tu vi quá thấp, vào Luyện Tâm Cảnh cũng không có hiệu quả quá lớn, cần gì phải tạo thành lãng phí?"
Giọng điệu thành khẩn của hắn, như là đang suy nghĩ cho tông môn, nhưng trong lời nói đều là chèn ép ít người của Tiên Miểu Phong.
Các đệ tử Tiên Miểu Phong ở dưới đài nghe được lời này, lập tức tức điên lên.
Nếu không phải Vân Mạc áp chế, Vân Sanh suýt chút nữa nhảy lên đài chỉ vào mũi Kính Minh trưởng lão mắng chửi.
Thật sự thấy Tiêu Miểu Phong bọn hắn ít người nên dễ bắt nạn?! Còn bảo tu vi thấp? Bọn họ ai cũng có thể kéo lên đánh một đám đệ tử ở Tố Hồi Phong một trận!
Tần Giản không nghĩ tới Kính Minh trưởng lão vậy mà ngang nhiên làm khó dễ, vừa định mở miệng từ chối, liền bị Trình Tố Tích dùng ánh mắt ngăn lại.
Thờ ơ liếc qua khuôn mặt của Kính Minh trưởng lão, Trình Tố Tích nhàn nhạt nói: "Nếu Kính Minh trưởng lão hoài nghi đệ tử Tiên Miểu Phong của ta tu vi thấp, không bằng trong vòng 3 ngày, hai phong chúng ta chọn ra hai mươi đệ tử, để cho bọn họ một chọi một đánh một trận.

Người thắng, liền có thể tiến vào Luyện Tâm Cảnh, như thế nào?"
Tần Giản trong lòng thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt lại nghiêm túc nói: "Ta thấy chủ ý này không tệ."
Đến lúc đó là Tố Hồi Phong cướp chỗ của Tiên Miểu Phong, hay là Tiên Miểu Phong cướp chỗ của Tố Hồi Phong, coi như khó nói chắc được......
Kính Minh trưởng lão lập tức trầm mặt xuống.
Tiên Miểu Phong mặc dù ít người, nhưng đều là Kính Dương lão nhân kia lúc còn sống, từng bước từng bước chọn lựa kỹ càng hạt giống chất lượng tốt.

Nếu đối chiến, Tố Hồi Phong bọn họ thật đúng là không chiếm ưu thế.
Ở trong lòng cân nhắc chốc lát, Kính Minh trưởng lão lại bưng ra vẻ mặt hoà nhã thân thiết: "Tiên Miểu Phong chỉ có không đến trăm người, mà đệ tử Tố Hồi Phong của ta lại có mấy ngàn đệ tử.

Ta cũng chỉ không đành lòng bọn họ bỏ lỡ cơ duyên hiếm có như vậy, mới tùy tiện mở miệng muốn thêm chỗ, mong rằng Lăng Khê trưởng lão không lấy làm phiền lòng."
"Không phiền lòng."

Trình Tố Tích phun ra ba chữ này, liền không lên tiếng nữa, hàn khí trên người tản ra càng thêm lạnh lẽo, lạnh đến mức Kính Minh trưởng lão cũng không khỏi lui về sau mấy bước.
Tần Giản trong lòng nhịn cười, ngoài mặt còn phải giả vờ giảng hòa, "Tâm ý Kính Minh trưởng lão quan tâm đệ tử, mọi người đều có thể hiểu được.

Có điều, Càn Nguyên Tông từ lúc khai sơn lập tông cho tới nay, coi trọng nhất chính là đoàn kết, không nên bởi vì xung đột mà huynh đệ tương tàn.

Ta thấy chuyện mỗi phong có mười suất, quyết định như vậy đi, hai vị trưởng lão còn có dị nghị gì không? Nếu không có, vậy hôm nay liền đến đây, mọi người giải tán đi!"
Kính Minh trưởng lão không chiếm được tiện nghi, còn ăn một mũi tro bụi, vẫy ống tay áo dẫn đầu rời đi trước.
Trình Tố Tích cũng đang muốn gọi ra Ngân Sương, lại đột nhiên bị người gọi lại.
"Lăng Khê trưởng lão, khoan đã!"
Gọi lại Trình Tố Tích, là một sư phụ đức cao vọng trọng* ở Hãn Vân Phong, họ Lương, các đệ tử đều gọi hắn là "Lương Giáo Dụ".
[*có đạo đức và danh vọng cao]
Trình Tố Tích xoay người, nghi hoặc nói: "Lương Giáo Dụ có chuyện gì?"
"Ta có một việc, muốn mời Lăng Khê trưởng lão hỗ trợ." Lương Giáo Dụ thở dài, giải thích nói: "Trong phong của ta có một đệ tử, tên là La Anh.

Mấy ngày trước đây ra ngoài rèn luyện, không cẩn thận bị nhện lửa cắn bị thương.

Ta thử dùng Bích Hàn Quả, Hàn Căn Thảo ngàn năm các loại thiên tài địa bảo giúp hắn diệt trừ hỏa độc, thế nhưng độc tính của nhện lửa quá mạnh, không những không có trị tận gốc, ngược lại hại hắn hôn mê bất tỉnh."
Trình Tố Tích lập tức minh hiểu ý đồ của hắn, "Ngươi muốn ta giải độc giúp hắn?"
Lương Giáo Dụ đột nhiên vái chào thật sâu, "La Anh bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, ngoại trừ Lăng Khê trưởng lão, ta lại không thể nghĩ ra được cách nào khác."
Trình Tố Tích suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: "Một lát nữa ta theo ngươi đi Hãn Vân Phong nhìn một chút."
"Đa tạ trưởng lão.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi