TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

Khảo hạch (3)

Đợi đến khi hai người đi ra khỏi rừng trúc, trên tay ôm một đống thẻ, hai ngươi tìm một chỗ bắt đầu kiểm kê lại số lượng.

Bạch Hiển đem thẻ bỏ vào trong bao, trong rừng trúc cư nhiên có thể kiếm được 30 điểm! Cũng may bọn họ đi qua, tính luôn cả nhiệm vụ lúc trước, cả hai người mỗi người được hơn 200 điểm, có thể xếp vào top 10 rồi.

Bạch Hiển nhìn qua, ngoài hai nhiệm vụ màu tím trong danh sách nhiệm vụ ra, còn có một số thứ sẽ không bao giờ xuất hiện trong núi như sinh thạch hoa[1], hạt vĩ đằng[2], đây đều là các sản phẩm của sa mạc, làm thế nào có thể đến đó được? Bạch Hiển lộ vẻ nghi hoặc.

[1] Sinh thạch hoa (cây sen mông thạch lan): Là một loài cây thuộc họ Aizoacease. Hay được gọi với những cái tên như là sinh thạch, ngọc đầu thạch, sen đá, xương rồng, thạch lan,...



[2] hạt vĩ đằng: đuôi bò cạp

——

Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được, hắn trên lưng đeo túi, trước mặt phủ một tầng cát vàng, híp mắt đối mặt với cuồng phong cùng với bão cát thổi tới.

Vương Kha đứng bên cạnh hắn cũng là vẻ mặt lạnh lùng, a, cảnh tượng thay đổi, từ núi rừng biến thành sa mạc.

Thiên Huyền thật biết chơi đùa, bọn họ một chai nước cũng không mang theo!

Trong lòng hai người không ngừng chửi vài câu mmp!

——

"Đi thôi Tiểu Hiển, cách đây không xa có trạm nghỉ, chúng ta ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi." Vương Kha cũng cầm túi đeo lên lưng.

Bạch Hiển gật gật đầu, hai người men theo đường núi đi về phía trước, nhìn thấy một căn nhà gỗ trên núi, không có dấu vết của người đến gần, tất cả vật dụng bên trong hẳn vẫn còn ở đó.

Hai người khẩn cấp đi vào, thấy được bên trong có hai chiếc giường gỗ cùng với một số vật tư, khi mở ra thấy được bên trong có các loại vật đồ hộp và bình nước, còn có hai hộp đựng lều đơn giản và đồ dùng khẩn cấp như la bàn, băng vải[3], quần áo dự phòng, ......

[3] băng vải:



Bạch Hiển suy nghĩ một chút, sau đó mang quần áo cùng với một ít vật tư, quay đầu hỏi Vương Kha: "Tiểu Kha, chúng ta là ở đây nghỉ ngơi một lát hay trực tiếp đi ra ngoài?"

Vương Kha trang bị hai cái lều và một chiếc la bàn, "Ta cảm thấy chúng ta có thể trực tiếp đi, dù sao tiêu hao thể lực cũng không lớn, chúng ta có thể trực tiếp dựng lều ở ngoài để ngủ."

Hai người không ở lại lâu nữa, uống mấy ngụm nước, đi theo biển chỉ dẫn của Thiên Huyền, đi vào một con đường nhỏ, con đường rất dài đến mức bọn họ tự hỏi liệu mình có đi nhầm đường hay không. Hai người đột nhiên nhoáng một cái, một cánh cửa hiện ra trước mặt, họ nhìn thấy trước mắt là một bãi cát vàng vô tận cùng với những bức tường đá dựng đứng, hai người liền lâm vào trầm tư.

Vậy họ có nên nghỉ ngơi trước không?

[Ha ha ha ha, hai người này đúng là gặp phiền toái lớn, xem các ngươi đi không cầm tất cả vật tư theo? Hối hận không]

[A, nhưng là vẫn có điểm lo lắng, thiếu nước ở sa mạc đúng là một vấn đề nghiêm trọng!]

Bây giờ hối hận cũng vô dụng, lúc này bọn họ hẳn là đội đầu tiên tiến vào bí cảnh thứ hai mới phải? Bạch Hiển nhìn cồn cát dưới chân, lắc lắc ba lô nói: "Được rồi, nói cái gì cũng vô dụng, hai ta vẫn là đi thôi, mặt trời trên đầu chúng ta rất nhanh sẽ ngày càng lên cao hơn."

Vương Kha bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù trên tay có la bàn, nhưng vẫn nên thả Hắc Phong đi dò xét tình hình phía trước thì hơn.

Ở sa mạc quan trọng nhất chính là nước, thời tiết sa mạc ban ngày nóng bức, một người ít nhất phải uống 100ml nước, nếu đổi mồ hôi thì sẽ cần nhiều hơn, một khi không bổ sung lượng nước bị mất, đồng nghĩa với việc sẽ bỏ mạng ở sa mạc.

Tuy rằng hai người bọn họ hiện tại có bản đồ trong quang não, la bàn trong tay nhưng việc tìm kiếm nguồn nước có lẽ sẽ hơi khó khăn, nên chỉ có thể tìm được thực vật trong sa mạc, thực vật trong sa mạc có hệ thống rễ khổng lồ và nguồn nước dồi dào. Cách tốt nhất có lẽ là nên đào ra để lấy nước sạch.

Như vậy......Làm thế nào để có thể tìm được cây chứ?

Bạch Hiển mở ra danh sách nhiệm vụ, lọc từng cái một, nhìn thấy một loài hoa xương rồng kỳ lạ, liền gật đầu, à xương rồng giống như những tạo vật gian lận trong sa mạc, và chúng tương đối phổ biến, nếu tìm được một cây có thể đi xuống tìm được hoa của nó.

Bạch Hiển đã chọn được mục tiêu, hắn nhìn vị trí trạm nghỉ, theo la bàn mà rẽ hướng, lạc trong sa mạc cũng là một chuyện đặc biệt nguy hiểm, mọi người hãy cẩn thận!

Vương Kha đã lấy quần áo dự phòng từ trong túi Bạch Hiển ra, gấp lại thành áo choàng rồi khoác lên người cả hai, điều này có thể tránh được phần lớn đổ ẩm sẽ bốc hơi trên cơ thể do ánh nắng trực tiếp chiếu vào.

Hai người không chút do dự chạy về phía trạm dừng.

Trạm nghỉ cách hai người chưa đến 100km, nhưng chạy tới đó gần như không thể được, cát dưới chân đặc biệt mềm, mỗi bước chân dẫm xuống đều tới cổ chân, mỗi bước chạy bước di chuyển đều tiêu hao năng lượng rất nhiều so với đi trên đất bằng.

Bạch Hiển suy nghĩ một chút, bèn thả Mạc Tư ra, thân hình to lớn của Mạc Tư đem hai người bay qua cồn cát, nhưng rất nhanh bọn họ lại thấy được Thiên Huyền không phải là cẩu bình thường nữa, nhiệt độ trên không cao so với dưới đất còn cao hơn gấp mấy lần!

Hơn nữa, mặt trời chiếu rọi càng làm cho cơ thể hai người nóng lên, ngay cả cơ thể Mạc Tư cũng cực kì nóng, chiên một quả trứng hoàn toàn không có vấn đề gì, dưới nhiệt độ cao như vậy, hai người tự nhiên không thể cưỡi Mạc Tư nữa, chỉ còn cách tự mình chạy.

Bạch Hiển đau lòng mà sờ cơ thể Mạc Tư, nhưng Mạc Tư lại né tay hắn, Mạc Tư là ngự thú hỏa hệ, chính bản thân nó cũng không cảm thấy được nhiệt độ rất cao, nhưng đối với con người mà nói có thể trực tiếp làm phỏng tay của họ!

Lúc này Hắc Phong cũng quay trở về, nó nhanh chóng dừng ở bên chân Vương Kha thay vì đứng trên vai như thường lệ, nó ẩn nấp trong bóng râm của Vương Kha, lông vũ trên người còn tỏa ra mùi khét.

Hiển nhiên, nó bay quá cao, quá lâu, suýt chút nữa biến thành một con ưng nướng, cả hai đều không nói nên lời, Vương Kha nhanh chóng ôm nó trở lại không gian, còn Mạc Tư đảm nhiệm nhiệm vụ dò đường, đập cánh một cái, cúi đầu bay về phía trước.

Hai người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi qua sa mạc sâu một cước nông một cước.

Không biết đi được bao lâu, Mạc Tư bay trở lại, đi theo hai người, lo lắng nhìn họ, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng để đánh thức họ.

Mặt trời từ trên cao chiếu thẳng xuống đầu hắn, nhiệt độ trên người không ngừng tăng lên, mồ hôi trên người cả hai đổ đầm đìa, hơi thở Bạch Hiển càng lúc càng nặng nề, thân thể ngay từ đầu đã không được tốt lắm. Sau khi tập luyện, mặc dù sức chịu đựng đã được cải thiện nhưng vẫn còn một số khuyết điểm.

Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, Bạch Hiển vô thức vịn lấy Mạc Tư bên cạnh, sau đó tay hắn nóng lên, hắn lập tức thu tay lại, cả người hắn lập tức thanh tỉnh vài phần.

Chỗ bàn tay đã bắt đầu đỏ lên, không có nước lạnh để rửa thì vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng, Vương Kha lập tức lấy băng gạc và thuốc chống viêm băng bó lại cho hắn, "Tiểu Hiển, như thế này không được rồi, nếu chúng ta không chiếm được đồ bổ sung có thể rất nhanh chúng ta sẽ ngã xuống."

Sau cơn đau, não bộ của Bạch Hiển cũng khôi phục được vài phần, ngay lúc hắn muốn Mạc Tư tìm kiếm thực vật thì đống cát trước mặt đột nhiên rơi xuống!

! !

Hai người lập tức chạy theo hướng ngược lại và trốn thoát khỏi khu vực ngay trước khi đống cát sụp đổ, nhưng rất nhanh, đống cát lại trực tiếp biến thành một người khổng lồ, trực tiếp đánh tới.

Hai người linh hoạt nhảy ra xa để tránh né, nắm đấm nện xuống cát tạo thành những mảnh nhỏ, sau đó tập hợp lại và tiếp tục tấn công.

"Người cát khổng lồ! Năng lực ngưng tụ phi thường mạnh mẽ, chỉ có duy nhất nhược điểm là hai mắt cùng với tinh hạch ở giữa! Nhưng muốn tìm được con mắt đó không dễ dàng như vậy!" Trong đầu Bạch Hiển điên cuồng hiện ra những kiến thức đã đọc, hướng về phía Vương Kha mà nhắc nhở.

Vương Kha đáp lại nhưng lại bị người cát nhắm tới, dưới chân chìm xuống, ngã về phía sau. Thân thể hắn vừa chạm vào cát, tất cả cát xung quanh đều bao phủ lấy hắn, trong nháy mắt tứ chi bị giam cầm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Vương Kha huýt sáo, vừa vặn triệu hồi Hắc Phong, Hắc Phong lao xuống bắt cái áo của hắn, dựa theo quán tính mà đem người kéo ra. Vương Kha cũng tùy theo đó mà được giải phóng tay chân, ngay lập tức né tránh vùng cát đó, hắn còn không tin, từng chỗ đều là phạm vi khống chế của người cát khổng lồ?

Suy đoán quả thực chính xác, cho dù đám người cát có thể điều khiển cát lần nữa cũng cần có thời gian, chỉ cần bọn họ không ngừng thay đổi vị trí, người cát cũng rất khó có thể dùng năng lực vây khốn bọn họ.

Người cát cũng ý thức được điểm ấy, từ bỏ quyền kiểm soát và chuyển sang tấn công trực tiếp, hai người lập tức bối rối né tránh một lúc.

Trong đầu Bạch Hiển đang suy nghĩ xem có nên tránh né người cát và đi theo một con đường khác hay không, nhưng mặc kệ thế nào thì cả hai cũng đã thiếu nước rất lâu rồi, và tình hình cũng trở nên tồi tệ hơn khi gấp rút lên đường hoặc tiếp tục chiến đấu.

Cuối cùng hắn nắm chặt thời cơ, mở ra quang não nhìn vị trí của trạm nghỉ ngơi, nếu tiếp tục đi thẳng thì chưa tới một giờ đồng hồ!

Bạch Hiển nhìn Vương Kha, Vương Kha lập tức hiểu ra, cùng với Hắc Phong thu hút sự chú ý của người cát. Bạch Hiển thả Lam Giáng ra, một con giao long màu xanh tím dài vài mét xuất hiện phía sau người cát, từ phía sau nhìn người cát như hổ rình mồi.

Bạch Hiển mỉm cười, cát, sợ nhất chính là nước, cho dù nước của Lam Giáng chỉ có hai tác dụng: chữa bệnh và hạ độc, cũng có thể biến thân thể đối phương thành bùn!

Trong trận chiến đầu tiên, Lam Giáng liền thể hiện được sự tàn nhẫn của một con độc giao, miệng rồng hé ra, một mũi tên nước được ngưng tụ, thời điểm người cát đánh tới Vương Kha và không thể theo kịp, bất ngờ phóng ra thẳng hướng tới trung tâm, cơ thể của ngườu cát bất ngờ bị thủy tiễn[4] xuyên qua, xuyên thành hai nửa, sau đó rơi rụng trên cát.

[4] Thủy tiễn: mũi tên nước

Cát còn đang không ngừng vặn vẹo, đuôi của Lam Giáng vung tới, khiến cát bay lên cao tới mấy mét, một mũi tên nước lại bắn ra, toàn bộ cát đều thấm ướt.

Bên trong thủy tiễn chứa độc tố, cát bị nhiễm độc cũng sẽ mang theo độc tố, người cát nhất định không thể ở chỗ này được nữa.

Bạch Hiển cảnh giác nhìn chằm chằm cát dưới chân mình, không còn nhận thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa, toàn thân thờ phào nhẹ nhõm, một cảm giác kiệt sức không thể khống chế dâng lên trong cơ thể cơ thể yếu ớt của hắn, liền ngã người ra sau, nằm trên cát thở hổn hển.

Vương Kha cùng với Hắc Phong chỉ bị trầy da một chút, Lam Giáng nhìn thấy trên người hai người có vết máu, cái đuôi nhọn lắc lắc, xem bằng hữu của Long chủ là ưu tiên!

Một quả cầu nước ngưng tụ giữa hai sừng rồng thô sơ của Lam Giáng, sau đó đổ thẳng lên người Vương Kha và Hắc Phong, bên trong ẩn chứa năng lực trị liệu vết thương cho hai người, trong nháy mắt đã được chữa khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi