TÀ QUÂN SỦNG THÊ

24: Tiềm Năng Của Kẻ Ác


Lạc Khinh Ca đá mấy cái vào tên thổ phỉ đang nằm dưới đất, nhìn chỗ thuốc bột còn sót lại trong tay, khóe môi khẽ cong lên.

Không nghĩ tới loại thuốc bột này hiệu quả rất nhanh, nháy mắt đã hạ gục bọn chúng.

"Lão đại, ngài sao vậy lão đại.

" Đúng lúc này, trong bẫy rập truyền ra mấy tiếng thảm thiết.

“Lão đại, lão đại chết rồi.

”“Cứu mạng, người đâu mau tới cứu người, lão đại sắp không được rồi.

”Chết rồi? Lạc Khinh Ca hơi ngạc nhiên, tại sao lại chết, nàng còn chưa ra tay mà?Nàng chạy đến mép bẫy thì thấy tên lão đại quả thật đã chết, cái chết của hắn rất bi thảm, rõ ràng là bị người đè chết, tròng mắt cũng bị lồi ra ngoài.

Chết thì chết đi, nàng cũng không định bỏ qua cho tên ác nhân này, hắn đã làm rất nhiều việc ác, chết chưa hết tội, đỡ cho nàng phải động thủ.


Nàng nên làm gì với những tên thổ phỉ khác đây, một lúc giết nhiều người như vậy, nói thật, nàng chưa từng làm điều đó, nhưng nếu thả chúng ra, nhất định sẽ lại gây hoạ cho bá tánh.

Tốt hơn hết là báo quan, để pháp luật trừng trị đám thổ phỉ này là một lựa chọn sáng suốt.

Tuy nhiên nơi này đằng trước không có cửa hiệu, phía sau không có thôn trang, căn bản không thấy bóng người, thổ phỉ nhiều như vậy, thật sự rất khó xử lý.

Lạc Khinh Ca xoa cằm, suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này.

“Ném hết bọn chúng xuống hố đi.

” Không biết lúc nào Long Lăng Thiên đã từ trên cây nhảy xuống, hai chân ngắn ngủn hướng tới bên này.

“Được, biện pháp hay đấy” Lạc Khinh Ca gật đầu tán thành.

Cái bẫy này tương đối rộng và sâu, chắc là bẫy do thợ săn đào để săn lợn rừng và các loại dã thú lớn, ném bọn chúng đi vào đó vẫn còn thừa chỗ.

Vả lại những người này đều bị đánh thuốc mê và không có sức lực để chạy trốn.

Đối với y dược nàng có chút hiểu biết, có thể biết được, lạc thất tán này được làm từ hoa Mạn Đà La trộn lẫn với một loại Tử Tâm Thảo, nếu như không có thuốc giải, dược hiệu sẽ kéo dài hơn mười ngày.

Mười ngày là đủ, sau khi bọn họ xuống núi, còn kịp báo quan.

Bọn thổ phỉ nghe vậy lập tức van xin: “Cầu xin ngươi tha cho chúng tôi, đừng ném chúng tôi vào bẫy.

”Cái bẫy tuy không nhỏ nhưng ném nhiều người vào như vậy, nhất định sẽ có người có kết cục giống lão đại, nếu không bị đập chết, thì cũng ngạt thở mà chết.

"Sau này chúng tôi sẽ không làm việc ác nữa, hãy tha cho chúng tôi một lần thôi, có được không?"! ! Đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu than bi thảm, âm thanh này khiến màng nhĩ người nào đó run rẩy.

"Câm miệng! Có tin hay không, hiện tại ta liền cắt đầu lưỡi của các ngươi.

" Lạc Khinh Ca quát lên một tiếng, tức khắc xung quanh lặng ngắt như tờ.

Nàng ngoáy ngoáy lỗ tai, đá tên thổ phỉ dưới chân, cúi xuống và bắt đầu ném xuống hố.

Ném được một người, thì nhìn thấy nha hoàn mặc áo hồng nhảy ra khỏi xe, lập tức vẫy tay với nàng ta, "Này, tiểu cô nương, lại đây giúp ta, ném những người này xuống hố.

”"Phượng, cô nương, tiểu thư nhà ta tìm ngươi hỏi chút chuyện, ngươi đi qua một chuyến.

" Nha hoàn chạy tới trước mặt nàng, không phải cảm ơn, mà là để cho nàng đi gặp tiểu thư của nàng ta.

Giọng điệu đó dường như để nàng diện kiến ban ân.

Lạc Khinh Ca cau mày, cảm thấy rất khó chịu.

Nàng chỉ vào tên thổ phỉ nằm dưới đất, ngữ khí có chút không thân thiện, "Không thấy ta đang bận rộn à, mau giúp ném người đi.

”“! ném người?” Trái tim Cầm Nhi run rẩy, với giọng điệu kiêu ngạo này, có lẽ nữ nhân này chính là Quận chúa Phượng Nguyên.


“Đúng vậy, ném người vào đi, nếu như ngươi không tới đây hỗ trợ, tin hay không ta cũng ném ngươi vào.

” Lạc Khinh Ca cố ý trừng mắt, uy hiếp nói.

Cầm Nhi hơi nao núng, điển hình của kẻ yếu bị bắt nạt, ấp úng nói: "Nhưng, nhưng chính là công ! ""Nhưng cái gì mà nhưng.

"Thái độ của Lạc Khinh Ca rất tệ, ngước mắt lên lườm nàng ta.

Nàng lấy lọ thuốc vừa lấy được từ tên lão đại thổ phỉ, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Cầm Nhi, "Đây, đưa viên thuốc này cho tiểu thư nhà ngươi, khi nào nàng ta có thể cử động thì đến làm việc.

"Khẩu khí khá phách lối, sai sử nàng ta như nha hoàn.

.

25: Như Móng Heo


“Nhưng, nhưng mà...” Cầm Nhi muốn nói gì đó, nhưng không dám mở miệng.

Nghĩ đến ba năm trước, con người Lạc Khinh Ca kiêu ngạo lỗ m ãng như vậy, nghĩ lại còn thấy rùng mình, cho nên chỉ có thể yếu ớt gật đầu: "Được, nô tỳ lập tức đi làm ngay đây." Nàng ta cầm lấy viên thuốc, rồi lập tức xoay người lao như bay về phía xe ngựa.

Lạc Khinh Ca không nói nên lời sờ mũi, xem ra nàng thật có năng lực uy hiếp người, chỉ nói vài câu đã dọa tiểu nha hoàn thành bộ dạng này.

"Công, công chúa, nàng, nàng thật sự là Phượng Nguyên công chúa." Cầm Nhi kích động đến mức ngày thường nói chuyện lanh lợi là thế mà nay lại lắp ba lắp bắp.

Bắc Thần Linh Nhi nhíu mày, nhưng nàng ta cũng không quá kinh ngạc, vừa rồi cũng đoán được.

Điều khiến nàng ta khó hiểu chính là, tại sao nàng lại cứu mình? Lẽ nào nàng không nhận ra nàng ta là ai ư?

Nàng ta đưa tay lên sờ sờ mặt mình, ba năm đi qua, nàng cũng không thay đổi bao nhiêu mà.

Thật sự là kỳ quái, Phượng Nguyên công chúa cứu người đã là kỳ tích thiên hạ, về phần cứu nàng lại càng khó tin hơn, cho dù là biển cạn đá mòn, nàng cũng sẽ không cứu mình.

Ở kinh thành, chuyện nàng ta và Lạc Khinh Ca bất hoà, là chuyện mà ai ai cũng biết.

Quận chúa Phượng Nguyên nổi danh kiêu ngạo và ngang ngược, thô t ục không thể tả, còn Công chúa Lam Linh thì ngang tàn bạo ngược, kiêu căng thành tính, khi hai người chạm mặt nhau, thì y như rằng b ắn ra tia lửa.


Hừ! Làm sao nàng ta có thể tự nói mình kiêu ngạo ngang ngược được chứ.

“Không biết là đầu óc của nàng có vấn đề gì.” Bắc Thần Linh Nhi khó hiểu xòe hai tay ra.

Nàng ta thực sự ngạc nhiên vì điều này, chỉ là người đã cứu nàng ta khỏi bọn thổ phỉ thực sự là Lạc Khinh Ca, mặc dù nàng ta coi thường nữ nhân này nhưng dù sao cũng phải nói đôi lời cảm ơn coi như đối phó tạm thời vậy.

“Công chúa, đây là dược mà quận chúa đưa cho.” Cầm nhi đưa viên thuốc cho nàng ta.

Bắc Thần Linh Nhi đưa nó lên sát lỗ mũi và ngửi nó, sau đó nhét nó vào miệng khi xác định được dược không có vấn đề gì.

Không phải nàng ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là nàng ta không dám khen tặng nhân phẩm của Lạc Khinh Ca, có khi nàng cho dược gì thì sao.

Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian, sức lực của nàng ta nhanh chóng hồi phục rất nhiều.

Bắc Thần Linh Nhi từ trên xe nhảy xuống và đi về phía Lạc Khinh Ca.

“Bồ câu chết bầm, đừng tưởng rằng ngươi cứu bản công chúa, thì bản công chúa sẽ cảm tạ ngươi.” Thái độ đó khỏi phải nói kiêu ngạo thế nào, giống như là bố thí cho Lạc Khinh Ca cứu nàng ta vậy.

Bồ câu chết bầm? Công chúa?


Lạc Khinh Ca cau mày, lạnh lùng đánh giá vị nữ tử đang lên mặt nạt người trước mặt mình.

Xét theo cách xưng hô, nữ tử này nhất định có quen biết với nàng, hơn nữa lại còn là một vị công chúa, tuy nhiên, xét theo giọng điệu thì chắc chắn trước đây nàng ta và Lạc Khinh Ca có quan hệ không tốt.

Lạc Khinh Ca mím môi, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, cứu ngươi cũng chỉ là thuận tay mà thôi, còn đứng đó làm gì, còn không mau giúp ta ném người đi, tay to như móng heo làm càng khoẻ"

"Ngươi..." Bắc Thần Linh Nhi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, và nói với Lạc Khinh Ca, "Bồ câu thối chết tiệt, ba năm không gặp, vẫn là cái đức tính khiến người chán ghét đó."

Những gì nàng nói khiến người ta chỉ muốn đánh nàng một trận, rất đáng ghét.

Lạc Khinh Ca chả buồn để ý đến nàng ta, vị công chúa điêu ngoa này chắc là biết rất rõ bản chất của nguyên thân, vì vậy tốt hơn hết là không thèm chấp với nàng ta.

Liếc nhìn tiểu nha hoàn núp sau lưng Bắc Thần Linh Nhi, vẫy tay nói: "Tới giúp một tay đi, chúng ta đều có tay, đừng giống như tiểu thư nhà ngươi cho rằng tay mình là móng heo, nhìn đã muốn băm vằm."

“Bồ câu chết bầm kia, có tin ta đánh ngươi một trận hay không." Nói xong, Bắc Thần Linh Nhi rút trường kiếm ra.

Hiện tại nàng ta cũng không sợ nàng, dù sao nàng ta đã học kiếm pháp ba năm ở Hương Sơn, bất luận thế nào cũng có thể đánh bại tên ngốc này.

Hừ! Nếu sau này còn dám khiêu chiến nàng ta, vậy thì nhất định nàng ta sẽ nhổ sạch lông của con bồ câu này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi