TÀ QUÂN SỦNG THÊ


“Đúng vậy, ngươi tưởng ta muốn gả cho Hoàng huynh của ngươi lắm nhỉ.

” Lạc Khinh Ca không để bụng nói rất thản nhiên.

Ngay cả mặt mũi của tên Thái tử đó nàng còn chưa gặp qua, sao có thể muốn gả cho hắn chứ.

“Trước kia ngươi không phải như này” Bắc Thần Linh Nhi lắc đầu quầy quậy, cảm thấy tin vào những gì mà lỗ tai nàng ta vừa nghe thấy.

Trong ba năm này đã xảy ra chuyện gì khiến Lạc Khinh Ca, người luôn coi Thái tử ca ca như mạng sống của mình, nay lại muốn đào hôn!Hỗn loạn quá rồi, nhất định là nàng ta đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này lại sống động đến chân thực.

Bắc Thần Linh Nhi vẫn cảm thấy không thể tin được, quay sang nói với Cầm Nhi: "Cầm Nhi, hãy nhéo ta một cái xem ta có đau không.


"Lạc Khinh Ca: "! "Nữ nhân này tại sao không tự nhéo mình? Đáng thương Cầm Nhi làm sao lại gặp phải loại chủ tử như này chứ.

Tuy nhiên, có lẽ nàng không biết rằng vị nguyên thân trước đây chỉ có hơn chứ không kém.

"Vâng, thưa công chúa.

" Cầm Nhi thản nhiên tự véo vào người nàng ta một cái rồi cau mày nói: "Bẩm Công chúa, đau quá, chúng ta không phải đang nằm mơ.

"“! ” Lạc Khinh Ca không nói nên lời, đúng là phục chủ tớ hai người này, nàng chỉ là chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân thôi mà đâu đến nỗi làm ầm lên như vậy chứ.

Bắc Thần Linh Nhi vẫn là không tin, nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi thật sự đào hôn à, không định gả cho ca ca của ta sao? Trước đây ngươi cố sống cố chết theo đuổi ca ca của ta mà.

”Nếu không phải vì thân phận của nàng đặc thù, thì với cái đức hạnh của nàng, sao có thể được phụ hoàng ban hôn gả cho Thái tử ca ca chứ, phải biết rằng sau này ca ca sẽ lên làm hoàng đế, có một vị hoàng hậu vô tài vô đức như vậy, thật sự khiến Nguyên Linh Quốc bị tổn hại nghiêm trọng.

Lạc Khinh Ca nghe vậy khóe môi giật giật, có chút không nói nên lời.

Nàng chạy theo trào lưu xuyên không cổ đại cũng đủ cẩu huyết rồi, không ngờ lại xuyên vào một nữ tử hoa si ngu ngốc, đúng là cẩu huyết trong cẩu huyết.

Đưa chân đá tên cướp cuối cùng rơi xuống bẫy, nàng tức giận liếc nhìn Bắc Thần Linh Nhi, "Thiên hạ này nam nhân tốt nhiều vô kể, hà cớ gì ta phải yêu đơn phương một ngọn cỏ.


"“Ngươi thật sự là bồ câu chết bầm kia?" Bắc Thần Linh Nhi càng thêm hoang mang.

Lạc Khinh Ca nhìn nàng ta cười đầy ẩn ý, và nói một câu lấp lửng: “Ngươi nghĩ sao?"Thân thể thì đúng là nguyên thân, nhưng linh hồn thì không phải, chính nàng cũng khó nói phải hay không.

Bắc Thần Linh Nhi mím môi, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt mình, gương mặt quen thuộc mà như xa lạ, “Tại sao ngươi lại đào hôn, có phải ngươi đã thích người khác?”Thích người khác? Lạc Khinh Ca duỗi eo, tùy ý thừa nhận: "Đúng vậy, ta đang bỏ trốn.

"“Bỏ trốn!" Bắc Thần Linh Nhi càng thêm kinh ngạc, trái tim yếu ớt sắp không chịu nổi,”Ngươi chạy trốn cùng ai? Ở Linh Nguyên Quốc này còn có nam nhân nguyện ý cùng ngươi bỏ trốn ư.

"Giọng điệu này rõ ràng là không tin, ngoại trừ Cửu hoàng huynh cùng Dạ Tuyệt Trần sẵn sàng làm bạn với nàng, thì những nam tử ưu tú khác ở kinh thành tránh nàng như tránh tà.

"Đúng vậy, ta cùng hắn bỏ trốn.

" Lạc Khinh Ca chỉ vào Long Lăng Thiên đang ngồi thiền, nói.


Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lãnh đạm của Long Lăng Thiên lập tức tối sầm lại, khóe môi giật giật kịch liệt.

Bỏ trốn cùng hắn? Vậy cũng phải xem vào tình huống.

"Ngươi bỏ trốn cùng với một đứa nhỏ? !" Bắc Thần Linh Nhi hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa, nữ nhân này đầu óc có phải hay không bị ngớ ngẩn, thế mà nói nhảm linh tinh.

Cầm Nhi cũng thấy khó tin nhìn Lạc Khinh Ca, thì thầm to nhỏ: "Công chúa, có phải quận chúa bị thứ gì kích thích hay không, nàng! "Lạc Khinh Ca không để ý đến biểu cảm kỳ quái của họ, rồi quay sang nhìn Bắc Thần Linh Nhi với một nụ cười mang ý đồ xấu, "Chúng ta đang chạy trốn nên cần rất nhiều tiền bạc cùng quần áo, cho nên nể tình vì lỡ cứu ngươi, hiện tại ta cũng không có quần áo nào để mặc, ta thấy quần áo của ngươi cũng tạm được, cho nên miễn cưỡng tiếp nhận vậy.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi