TA RẤT MỸ VỊ

Mấy ngày sau, Chu Sâm và Hạ Thì ra sân bay đón ba mẹ cô.

Hạ Thì còn làm một cái bảng, trên đó viết cả tên của ba mẹ cô, cô nói với Chu Sâm: “Anh đừng chau mặt chau mày suốt như thế, sợ gặp ba mẹ em đến thế à?”

Lúc này Chu Sâm mới hoảng hốt nhận ra mình không che giấu được cảm xúc, cũng may lần này không tính là bị lộ ra, có thể hiểu là cảm giác hồi hộp khi gặp ba mẹ vợ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Sợ cái gì chứ.” Hạ Thì vô cùng đắc ý: “Ông ấy không đáng sợ bằng em.”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì tuyệt đối có tư cách nói rằng bản thân trò giỏi hơn thầy, thực đơn của cô ấy rộng rãi hơn, lại còn có kỹ năng mà ba Hạ không có, cũng không cần vất vả như vậy.

Hai người cùng đi đến sân bay, trên đường có hơi kẹt xe, đợi đến khi bọn họ đến được sân bay, cách thời gian máy bay hạ cánh cũng chỉ khoảng mười phút, cũng không rõ hôm nay là ngày bao nhiêu, rất nhiều người đến đón người thân.

“Anh cầm bảng trước đi, em hơi khát nước, đi mua nước uống cái đã.” Hạ Thì nhét tấm bảng vào tay Chu Sâm để anh cầm rồi đi mất.

Ở đây người đến người đi, trái lại Chu Sâm cũng không cảm thấy sợ hãi, gật đầu nhìn theo bóng dáng cô đi mất.

Một đám hành khách đi vào, trong đó có một cặp vợ chồng sóng vai đi đến trước mặt Chu Sâm.

Chu Sâm không phản ứng lại, bởi vì cặp vợ chồng này nhìn khoảng tầm hơn ba mươi tuổi.

Người vợ xinh đẹp dịu dàng, mặc một chiếc váy dài để lộ hai vai, khoác tay người chồng. Còn người chồng lại ăn mặc rất hoa hèo, trên mặt đeo một chiếc kính râm to đùng, ông ta kéo kính râm xuống, đánh giá Chu Sâm và tấm biển trên tay anh một lúc, dáng vẻ không nghiêm túc mà nói: “Nhìn cậu vẻ ăn rất ngon miệng, chắc chắn là người yêu của con gái tôi rồi đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Đồng tử mắt Chu Sâm mở rộng, lông tơ dựng ngược, một lúc lâu sau, mới chần chừ hỏi: “Bác là bác Hạ ạ?”

Ba Hạ cười hì hì: “Là tôi.”

Chu Sâm quả thực khó có thể tin được, ba Hạ nhìn khá là trẻ trung, ăn mặc cũng trẻ, khuôn mặt cũng trẻ, nếu nói là anh trai của Hạ Thì cũng không có vấn đề. Thậm chí khi ông ấy đứng bên cạnh Chu Sâm còn không được ổn trọng bằng anh.

Mẹ Hạ cũng dịu dàng cười khẽ: “Cháu là Tiểu Chu phải không, bác là mẹ của Hạ Thì. Chào cháu, Hạ Thì đâu rồi?”

Chu Sâm: “… Em ấy đi mua nước rồi ạ. Cháu chào bác trai bác gái.”

Anh cũng rất khó khăn mới nói ra được hai tiếng xưng hô này, mặc dù trong lòng anh biết tuổi của bọn họ chắc chắn lớn hơn anh rất nhiều.

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Hạ Thì xách theo một túi đựng mấy chai nước, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng trước mặt Chu Sâm, mỉm cười bước đến.

Chu Sâm chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của Hạ Thì vang lên sau lưng mình: “Nhìn bác có vẻ ngon miệng như vậy, chắc chắn là mẹ của con rồi đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Chỉ có thể nói rằng không hổ là hai cha con…

Mẹ Hạ đại khái cũng hiểu rõ tính nết của hai cha con bọn họ, cũng không để ý đến lời của Hạ Thì, nhìn Hạ Thì nói: “Tiểu Thì hình như gầy đi… Mau lại đây.”

Hạ Thì đến gần, mẹ Hạ liền xoa đầu cô, sờ eo, cánh tay, sau đó khẳng định nói: “Đúng là gầy đi.” Bà ấy vẫn luôn dùng tay đo cân nặng của chồng mình và con gái, có thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ bé, sờ một cái là biết ngay là béo hay gầy.

Ba Hạ tò mò nhìn ánh mắt xa lạ của Hạ Thì: “Không nhớ gì về chúng ta à?”

Tính từ trước đến nay, bọn họ chỉ gọi điện thoại cho nhau vẻn vẹn hai lần mà thôi.

“Không nhớ rõ.” Hạ Thì thản nhiên trả lời, lại chau mày: “Thế nên ba vẫn luôn ăn mặc như này sao?”

Ba Chu sửng sốt: “Làm sao?”

Hạ Thì không vui nói: “Lần này là gặp mặt nói chuyện với ba mẹ của A Sâm, ba ăn mặc như vậy ai mà tin ba là ba của con chứ?”

Hạ Thì nói ra tiếng lòng của Chu Sâm, gương mặt thì có thể nói là do chăm sóc tốt, nhưng mà ăn mặc như vậy, thật sự là có chút hơi quá.

Ba Chu liếc nhìn Chu Sâm vài lần, không hề gì nói: “Vậy tí nữa ba đi mua một bộ khác là được.”

“Vậy thì được, chúng ta đến khách sạn trước đã.” Hạ Thì nói.

Chu Sâm chở mọi người đến khách sạn, đã đặt phòng sẵn cho hai người, lúc đứng trong thang máy, ba Hạ liên tục đánh giá Chu Sâm.

Chu Sâm: “…”

Ba Hạ liên tục nhìn chằm chằm.

Ra khỏi thang máy, Chu Sâm đi đằng trước, vẫn cảm giác được ba Hạ đang nhìn mình, nhìn đến cả người anh đều không được tự nhiên, lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Chu Sâm mở cửa, đi vào trước, xoay người nhìn lại, Hạ Thì đứng trước cửa ra vào, để ba Hạ và mẹ Hạ vào trước, sau đó mới tự mình đóng cửa lại. Vừa vào cửa Hạ Thì bỗng bổ nhào về phía trước!

Ba Hạ không kịp né tránh, bị Hạ Thì đẩy ngã xuống thảm, túm lấy tóc của ông ấy rít lên: “Ba cứ nhìn chằm chằm bạn trai của con làm gì? Hả?!”

Ba Hạ: “Khụ khụ khụ… Á!”

Chu Sâm: “…”

Mặc dù Hạ Thì không phải là thế hệ mạnh mẽ nhất, giữa hai bọn họ, Hạ Thì đang trong thời kỳ phong độ đỉnh cao, hoàn toàn áp chế ba Hạ.

Mẹ Hạ chán chả muốn nhìn, tiến lên kéo Hạ Thì ra: “Có chuyện gì từ từ nói… Ba con chỉ nhìn con rể mà thôi…”

Mẹ Hạ làm sao có thể kéo nổi Hạ Thì, Hạ Thì khó chịu nói: “Cái gì mà nhìn con rể chứ, nghĩ con là đồ ngốc sao?”

Ba Hạ ho khan, miễn cưỡng nói: “Con chính là đồ ngốc, bị lừa đến mức ngu xuẩn.” Ông ấy nói với mẹ Hạ: “Em cũng đừng nói gì cả, có gì mà phải lừa chứ, kỳ động dục của nó chưa đến, sao có thể tìm được đối tượng!”

Chu kỳ động dục của bọn họ rất dài, rất khó mang thai, mặc dù Hạ Thì đã trưởng thành, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng còn chưa đến đến kỳ động dục đầu tiên của mình. Mà theo truyền thống, bọn họ rất hờ hững với chuyện này, nếu như không ở trong chu kỳ đó sẽ không suy xét đến việc tìm đối tượng.

Không phải là không thể, mà là vô cùng tiết kiệm thể lực của bản thân. Hơn nữa tìm bạn đời còn phải phụ trách vấn đề ăn ở của họ, việc này không phải vô cùng lãng phí thức ăn hay sao. Đến tận khi chịu ảnh hưởng của kỳ động dục, mới có động lực với quyết tâm, nhưng mà thường là phải qua mấy chu kỳ mới tìm được bạn đời.

Mẹ Hạ vừa nghe vậy lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.

Nghe đến một nửa đã đoán được một chút, gương mặt của Chu Sâm cũng trở nên trắng bệch, không khỏi lùi về sau một bước.

Hạ Thì híp mắt nhìn ba Hạ, cơ thể chậm rãi biến hóa, biến thành nguyên hình, móng vuốt vẫn cứ đè lên người ba Hạ.

Ba Hạ vẫn là hình người, so sánh lại có vẻ “gầy yếu” hơn rất nhiều, ông ấy nhanh chóng nói: “Nhất thời chơi đùa còn chưa tính, con còn nói nghiêm túc, cái gì mà quan hệ ổn định, ổn định cái đầu con, còn không mau ăn tên tạp chủng xảo trá này!”

Suy đoán lớn nhất đã trở thành hiện thực rồi, ba Hạ và mẹ Hạ thật sự vì nghi ngờ nên mới đến đây.

Nhưng mà Chu Sâm vẫn có hy vọng, bởi vì Hạ Thì nghe thấy ba Hạ nói xong cũng không buông ông ấy ra, trái lại bởi vì ba Hạ đang kích động nên càng đè mạnh ông ấy hơn.

Cho nên Chu Sâm to gan lớn mật khuyên nhủ: “Bác trai à, bác đừng quá kích động.”

Ba Chu không thể nhúc nhích: “…” Tức chết đi được! Đồ bạch liên hoa!

Hạ Thì hừ lạnh: “Ba không theo kịp thời đại, đợi đến lúc động dục mới mò đi tìm bạn tình, cơ bản là không khoa học, vội vội vàng vàng, không trâu bắt chó đi cày, không hề có thành ý chút nào. Còn con thì khác, bởi vì A Sâm đáng yêu nên con mới quen anh ấy, không liên quan gì đến chuyện có mất trí nhớ hay không, chỉ số thông minh của con cũng rất bình thường.”

Chu Sâm: “…”

Ba Hạ nghe thấy lý luận tà giáo của Hạ Thì, vô cùng giận dữ: “Vậy thì con cũng ghê gớm ha! Còn đáng yêu, để ba xem hai đứa có thể sinh ra cái giống gì!”

Hạ Thì nghiêng người, thả ba Hạ ra, há to miệng thè lưỡi hù dọa ông ấy.

Ba Hạ: “…”

Ba Hạ tức sắp chết rồi, lăn đùng một cái cũng biến về nguyên hình, nguyên hình của ông ấy và Hạ Thì có rất nhiều điểm khác nhau, nhe răng trợn mắt với Hạ Thì.

Mẹ Hạ duỗi tay tóm chặt lấy sừng trên đầu ba Hạ, lắc lư vài cái: “Anh bình tĩnh một chút, nếu như con bé không đụng hỏng đầu, vậy thì cứ mặc con nó đi.”

Ba Hạ rất không cam lòng, dùng dầu khẽ cọ mẹ Hạ một chút.

Mẹ Hạ nắm chặt lấy sừng ông ấy, kéo ông ấy lại gần thành giường, ngồi xuống vuốt ve hai má ông ấy, sau đó nói với Hạ Thì: “Con bị mất trí nhớ, có lẽ không biết tính của ba con hơi nóng nảy, thật ra vẫn rất quan tâm con. Mẹ mang cho con chút thảo dược, con thử ăn xem sao.”

Hạ Thì cũng có hơi ưa nịnh không ưa mắng, thái độ hơi hòa hoãn một chút, đáp lại: “Vâng ạ, con cảm ơn mẹ.”

Ba Hạ vẫn còn đang trừng mắt nhìn cô.

Hạ Thì trợn mắt, quay người dụi đầu vào lòng Chu Sâm, cho ba tức chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi