TA RẤT MỸ VỊ

Chu Anh rầu rĩ không vui chuẩn bị ra ngoài, Chu Tĩnh Thư nhìn thấy bèn hỏi: “A Anh, con bị làm sao vậy, đi đâu đấy?”

Chu Anh: “Con đi thử váy… chị dâu thử váy cưới, con cũng phải đi thử đồ phù dâu.”

Chu Tĩnh Thư khó hiểu hỏi: “Không phải người con thích nhất là chị dâu sao, làm vẻ mặt khó coi thế để làm gì?”

Chu Anh: “…”

Cô ấy thật sự rất oan uổng! Nếu ba biết được sự thật liệu ba có rớt nước mắt không?

Chu Tĩnh Thư nhìn thấy vẻ mặt Chu Anh rất buồn bực bèn nói: “Có phải là khó chịu ở đâu không? Nếu không thì con nói với chị dâu lần sau con thử lại, con bé còn có thể so đo với con sao?”

Chu Anh đau đầu ngẫm nghĩ: “Thôi con không muốn khiến cho chị dâu thêm phiền nữa, con cũng không khó chịu.”

Nói xong, Chu Anh xoay người đi ra ngoài.

Chu Anh không tự giác mà đi chầm chậm, bước chân lê dần, lúc này Hạ Thì và Kha Kha đã đến rồi, cô ấy vội vàng bước đến: “Ngại quá, em bị kẹt xe.”

Chu Anh liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Thì trong lúc chờ cô còn đang cầm một quyển sách, bìa sách bị bàn tay che đi một chút, ngoài bìa chỉ lờ mờ thấy được, nhưng mà Chu Anh liếc mắt một cái là đã nhận ra: “Chị dâu, chị cũng đọc <Cô ấy rất mỹ vị> ạ?”

Hạ Thì nhìn quyển sách do Chu Sâm đưa cho cô, trả lời: “Đúng thế còn chưa đọc xong, chị cảm thấy cũng khá hay, em cũng đọc à?”

Chu Anh mạnh mẽ gật đầu, hào hứng nói: “Em đã đọc mấy lần rồi, vô cùng hấp dẫn, em rất thích nam chính, đúng là nam thần đích thực!”

Kha Kha tò mò: “Hấp dẫn như thế á? Vậy mình cũng mua một cuốn.”

Chu Anh bắt đầu tóm tắt cốt truyện một cách sinh động cho Kha Kha nghe, hằng ngày cô ta quá rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng đọc truyện, đây vốn là sở thích của cô ta, còn tiêu không ít tiền vào.

Ngay cả khi Hạ Thì đứng thử quần áo ở bên cạnh, Chu Anh cũng hăng hái mà diễn tả tình cảm của mình, giống như tạm thời không còn sợ hãi Hạ Thì nữa.

Cuối cùng Chu Anh còn hỏi: “Chị dâu, vậy chị thích nam chính hay là nam phụ?”

Hạ Thì hơi mỉm cười: “Chị thích cả hai.”

“Ui làm sao có thể thích cả hai được!” Chu Anh làm nũng: “Chị xem nam chính tốt đẹp biết bao nhiêu, nhưng nam phụ cũng có rất nhiều người yêu mến, lúc trước còn có người yêu cầu tác giả đổi nam chính, may mắn là tác giả kiên trì được, nam chính mới là sự lựa chọn tốt nhất!”

Hạ Thì đưa ra tỏ ý kiến: “Đợi chị đọc xong đã, còn mấy chương nữa.”

“Chị đọc xong thì lên mạng tìm một số đoạn bị xóa nhé, bản xuất bản bị chỉnh sửa một số cảnh xôi thịt.” Chu Anh còn nhắc nhở.

Hạ Thì: “Chị biết rồi, em mau đi thay quần áo đi.”

Chu Anh le lưỡi trêu cô, nhanh chóng chạy đi thay bộ đồ phù dâu với Kha Kha.

Hạ Thì thử mấy bộ váy cưới, bảo Kha Kha chụp ảnh cho cô, sau đó gửi cho nhóm mẹ Chu và Chu Sâm xem, trưng cầu ý kiến của bọn họ, cuối cùng chọn một chiếc váy cưới hở sau lưng.

“Mình cũng thấy chiếc này rất đẹp, đặc biệt tôn lên dáng người của cậu.” Kha Kha cảm thán: “Cậu nói xem cậu ăn nhiều như vậy, tại sao lại không béo chứ.”

Hạ Thì cười tủm tỉm nói: “Bởi vì mình tiêu hóa tốt.”

Chu Anh vừa run lên bần bật thì Hạ Thì đã quay đầu lại: “Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm đi, không phải em nói quyển truyện này còn có hệ liệt khác nữa sao?”

Vừa nghe thấy vậy, Chu Anh lập tức phấn chấn trở lại: “Vâng!”



Sau khi ăn cơm xong, Hạ Thì nhàn nhã đứng dậy: “Vậy chúng ta về nhà đi.”

Các cô vừa ăn vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào đã đến mười giờ tối, Chu Anh vô cùng thỏa mãn vì đã đề cử xong xuôi, mà Hạ Thì sau khi cũng đã đọc xong chính văn cũng đang lên mạng tìm kiếm những đoạn bị xóa, tìm kiếm CP nam chính x nam phụ.

Trải qua một buổi tối nói chuyện, Chu Anh bất ngờ cảm thấy Hạ Thì cũng không đáng sợ như những gì mình tưởng tượng, ít nhất là khi cô không ăn thịt người thì cô là một cô gái vô cùng bình thường, có đôi khi là do Chu Anh đang tự dọa chính mình, tự tưởng tượng lời cô nói.

Mọi người ra khỏi nhà hàng, chia thành ba hướng, chỗ này cũng không quá phồn hoa nên lúc này bên ngoài cũng không đông người.

Chu Anh đi đến bên cạnh xe, đang muốn mở cửa, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn xông đến, trong tay cầm một con dao chỉ vào Chu Anh: “Đưa chìa khóa xe đây! Cả ví tiền và di động nữa!”

Chu Anh hoảng sợ, còn liếc nhìn xung quanh - kết quả là không có một ai, lúc trước Chu Sâm đề phòng nhà họ Thẩm và Hạ Thì, sau khi xảy ra những chuyện kia, anh cần gì phải sai người đi theo bảo vệ nữa.

Người đàn ông thấy Chu Anh nhìn xung quanh, có vẻ như muốn kêu cứu, khuôn mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, chém một nhát về phía trước, muốn dằn mặt cô ta một chút.

Chu Anh trợn trừng mắt, ánh mắt hoảng hốt!

Một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra, tóm lấy cổ tay của người đàn ông kia, nhẹ nhàng vặn một cái, con dao keng một phát rơi xuống mặt đất.

Người đàn ông sửng sốt một chút, cảm nhận được lực trên tay, nhìn cô gái xinh đẹp gầy gò đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, có chút không hiểu ra sao.

Chu Anh nhẹ nhàng thở phào, nhanh chóng trốn đến sau Hạ Thì: “Chị dâu, gã ta muốn đâm em!”

“Chị nhìn thấy rồi.” Hạ Thì cười tủm tỉm nói: “Anh là kẻ cướp à.”

Người đàn ông dùng sức rút tay ra: “Liên quan đếch gì đến cô.” Gã ta hung hăng quát lên, xoay người muốn chạy đi.

Hạ Thì bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Em cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

Đưa đến sở cảnh sát? Hay là trực tiếp nuốt luôn?

Một cách thì có vẻ như đã quá dễ dàng cho gã ta rồi, một cách khác thì hơi nặng quá.

Thật ra nộp cho sở cảnh sát cũng được, chỉ cần Chu Anh nói một câu với Chu Tĩnh Thư hoặc là Chu Sâm, người này tất nhiên sẽ bị sự dạy dỗ thích đáng. Nhưng mà bây giờ, Chu Anh giống như bị bầu không khí cảm nhiễm, Hạ Thì đứng ngay trước mặt cô ta, dường như cô ta có thể làm được tất cả mọi chuyện, không hiểu ra sao lại rất muốn làm chuyện uy phong một chút.

Chu Anh do dự một hồi: “Em, em có thể đánh cho anh ta một trận không?”

Hạ Thì ngạc nhiên nhìn Chu Anh: “… Được.”

Người đàn ông chưa đi được hai mươi mét, đã bị Hạ Thì đá cho một cái vào eo, bổ nhào về phía trước, ngã xuống mặt đất, cằm bị xước chảy máu. Anh ta mắng chửi thô tục, lập tức muốn bò dậy, lại bị Hạ Thì đạp xuống lưng.

Cái chân kia nhìn thế nào cũng thấy không có chút sức mạnh, nhưng mà người đàn ông nọ lại cảm giác như mình đang bị một ngọn núi đè lên người, cơ bản là không thể nhúc nhích được.

Chu Anh từ thấp thỏm đến hưng phấn, xông tới đánh giá một chút, sau đó giơ túi xách của mình lên nện xuống, còn dùng giày cao gót đá mấy cái.

Một số người qua đường thấy tình cảnh như vậy, không hiểu còn tưởng là đang đánh tra nam*, đều khe khẽ bàn tán, các cô gái trẻ tuổi khác còn vỗ tay vui mừng: “Đáng đánh!”

*Tra nam: đàn ông cặn bã, xấu xa…

Người đàn ông ôm đầu nói: “Tôi không quen bọn họ! Cứu mạng! Mau báo cảnh sát!”

Chu Anh tức phì cười: “Anh còn muốn báo cảnh sát nữa à? Đợi lát nữa tôi sẽ chiều theo ý anh, nhưng mà phải đánh xong rồi nói sau!”

Chu Anh đánh cho gã ta một trận, sau đó mới gọi điện báo cảnh sát, người đàn ông nọ đã bị đánh thành đầu heo, không ngừng gào thét bào chính mình bị hành hung, cảnh sát khinh thường nhìn gã.



Chu Anh vẫn chưa hết hưng phấn, ngoài sợ hãi ra còn hơi sùng bái Hạ Thì, chỉ là cô ta cũng không nói gì, khuôn mặt nghẹn đỏ ửng chào tạm biệt Hạ Thì.

Hạ Thì chầm chậm lái xe về nhà, Chu Sâm đang ngồi trong phòng, bật đèn đầu giường đọc sách, thấy Hạ Thì trở về bèn thuận miệng hỏi: “Ăn cơm đến tận giờ này à?”

Hạ Thì: “Haiz, đúng vậy, tám chuyện tiểu thuyết với A Anh một hồi lâu, cô ấy cũng đọc quyển tiểu thuyết mà anh đưa cho em. Sau đó bọn em còn gặp phải ăn cướp.”

Chu Sâm: “Con bé cũng đọc tiểu thuyết hả?”

Chu Sâm cơ bản không hỏi nửa câu sau, gặp được Hạ Thì vậy tên ăn cướp kia cũng xui xẻo. Nhưng thật ra chuyện Hạ Thì thảo luận với Chu Anh về tiểu thuyết lại khiến cho anh cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ Hạ Thì đã u mê rồi?

Hạ Thì nói: “Đúng vậy, chính là quyển <Cô ấy rất mỹ vị> nọ, A Anh rất thích nam chính, còn hỏi em thích nhân vật nào trong truyện nữa.” Cô hơi ngừng một chút, lại nói: “Thật ra em thích nam chính và nam phụ ở bên nhau hơn, nhưng mà em không nói cho cô ấy biết.”

Chu Sâm: “… Lần sau em cũng không cần nói với anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi