TA RẤT MỸ VỊ

Chớp mắt đã đến ngày cưới của Hạ Thì và Chu Sâm, trong khoảng thời gian này Hạ Thì ở nhà họ Chu ngày càng xem trời bằng vung... Nhưng mà cũng không phải vấn đề gì khác, chỉ là cô ỷ vào việc đã mang thai mà cứ liều mạng đòi mẹ Chu nói muốn ăn.

Cuối cùng mẹ Chu cũng chần chừ, có phải là ăn quá nhiều rồi không?

Hạ Thì bèn giả vờ vô tội: "Trời ạ, con cũng không biết mà, nhưng mà hình như cục cưng cứ muốn ăn..."

Mà căn cứ theo ảnh siêu âm thực tế thì dù cô ăn như đổ biển thì đường kính của quả trứng cũng chỉ lớn hơn 1cm mà thôi.

Thân thể con người mà có nhu cầu gì thì tất nhiên sẽ lộ ra ngoài, nếu thật sự cảm thấy đói sẽ nhìn giống như không khỏe, vậy còn... ôi trời!

Vậy nên Hạ Thì có lý do đàng hoàng để ăn như núi, nhưng mà bụng vẫn không hề để lộ điều gì đáng ngờ, cân nặng cũng không tăng, cuối cùng vẫn mặc vừa áo cưới đặt may theo yêu cầu.

Trong hôn lễ, nhà họ Chu mời khách khứa và bạn bè đông đúc, mà Hạ Thì cũng mời một số dị thú cao cấp ở Nam Sơn đến làm người thân, ba Hạ và mẹ Hạ cũng đến.

Cả nhà Tôn tiểu thư cũng nhận được thiệp mời, cô ta vốn không muốn đi nhưng mà lại bị Tôn tổng mắng cho một trận vì không hiểu chuyện, ấm a ấm ức đồng ý đến.

Vào ngày hôn lễ, nếu Tôn tiểu thư sẽ đến thì không thể chịu thua kém, vậy nên có khi còn bày vẽ hơn cô dâu, xử lý từ đầu đến chân một lần, ăn mặc trang phục tỉ mỉ xong mới ra cửa.

Người nhà họ khoảng 11 giờ mới đến hôn lễ, Hạ Thì và Chu Sâm đứng ra tiếp khách.

Trong lòng Tôn tiểu thư thầm hận, dù cô ta có chuẩn bị quần áo tỉ mỉ thì cũng không thể hơn cô dâu lộng lẫy hôm nay được, có vẻ như là Hạ Thì rất hào hứng, nhìn qua tinh thần rất phấn chấn.

Ở trước mặt ba mẹ, Tôn tiểu thư hơi kiềm nén vẻ mặt, khi đi đến trước mặt cô dâu chú rể, đầu tiên là cười ha hả một tiếng đầy thâm ý, sau đó nói: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Hạ Thì cầm tay Tôn tiểu thư: "Cảm ơn cô đã đến, đợi lát nữa đi vào nhất định phải gặp ba tôi."

Tôn tiểu thư: "..."

Hạ Thì không nói thì cô ta cũng nhớ kỹ chuyện này, thật sự quá khiếp sợ, lại còn dám chủ động khiêu khích nói ra.

Nhưng mà Tôn tiểu thư cũng không dám cãi lại, lúc này mà cô ta chỉ cần nhíu mày thôi thì phù dâu bên cạnh là Chu Anh và Kha Kha đã có dáng vẻ như là sẽ xiên chết cô ta.

Lúc này một nhiếp ảnh gia chụp hình - đúng là người đã giúp Hạ Thì chụp ảnh cưới kia, phòng làm việc của anh ta lại lần nữa vinh hạnh nhận việc chụp ảnh - thấy Hạ Thì nắm tay một người đẹp thì cảm thấy khung hình này rất đẹp, bước lên trước chụp vài tấm ảnh gần.

Tôn tiểu thư cố gắng nhìn vào máy ảnh nở nụ cười, sau đó kéo tay mẹ mình đi vào trong.

Hạ Thì cũng cười với nhiếp ảnh gia, sau đó nói nhỏ với Chu Sâm: "Em đói rồi."

Chu Sâm: "... Cố thêm một chút nữa, thêm nửa tiếng nữa."

Hạ Thì không vui lắm, mặc dù gần như mọi việc đều có người làm giúp cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy loài người thật rắc rối. Dù sao bây giờ cô cũng không có nhiều kinh nghiệm sống trong xã hội loài người.

"Mặc kệ, em đi ăn gì đó trước, cứ nói là em đi vệ sinh đi." Hạ Thì nhấc váy chạy.

Phù rể cũng là anh em của Chu Sâm, muốn nói hay là... chị dâu nhịn thêm một chút, kết quả Hạ Thì đã chạy mất. Anh ta quay đầu lại nhìn Chu Sâm, thấy anh cũng không hề có ý ngăn cản, hoàn toàn cưng chiều. Thầm nghĩ đúng là biết điều cả đôi.

...

Nhà của Tôn tổng đến trước mặt ba mẹ Chu nói vài câu, vậy nên bọn họ cũng được giới thiệu với hai người ăn mặc trang phục trang trọng đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng không thấy giống ba mẹ của cô dâu đã hơn hai mươi tuổi.

Trong nháy mắt nghe ba Chu giới thiệu, Tôn tiểu thư: "..."

Ba Hạ nhìn Tôn tiểu thư, còn cười ha ha nói: "Tôi đã gặp con gái ông, chỉ là trước đó con bé không tin tôi là ba của Hạ Thì."

Tôn tổng còn vỗ Tôn tiểu thư một cái: "Nhìn vẻ ngoài ông đúng là rất trẻ, con gái, còn không mau gọi chú?"

"..." Tôn tiểu thư thực sự vô cùng xấu hổ, nói qua kẽ răng: "Chú."

Cô ta thật sự hận chết Hạ Thì mà...

...

Dưới tiếng nhạc long trọng, cô dâu khoác tay của cha mình xuất hiện ở cổng hoa, tất cả khách khứa có mặt đều nhìn chăm chú, vẻ mặt mỉm cười chúc phúc, trong lòng cảm khái cô gái trước mặt thật là may mắn.

Ba Hạ dẫn Hạ Thì đến trước mặt Chu Sâm, đưa tay của Hạ Thì cho anh, không dùng đến mic, nhìn có vẻ hả hê nhỏ giọng nói với Chu Sâm: "Nhóc con, chúc phúc cho cậu."

Chu Sâm: "..."

Khách khứa chỉ có thể thấy được khóe miệng của ba cô dâu mấp máy, còn tưởng là đang nói chú rể phải chăm sóc tốt cho cô dâu.

Nhưng mà tiết mục này cũng không có nhiều đất diễn cho ba của cô dâu, hoặc là ông ấy có vẻ không muốn diễn. Người dẫn chương trình nhịp nhàng đọc lời thề cho cô dâu chú rể.

Những chuyện này đều đã sớm tập xong rồi, tất cả khách khứa đều nhìn cô dâu và chú rể - cả hai người đều vô cùng bình tĩnh.

Bọn họ không biết Hạ Thì, chỉ biết là Chu Sâm khá là trầm ổn, xem ra là khẩu vị của anh cũng là cô gái không khác mình là mấy, cô dâu cũng trầm ổn bình tĩnh, ngay cả trong đám cưới của mình mà cũng có thể bình tĩnh như vậy, cứ như là không hề có chuyện gì vậy.

Người dẫn chương trình cảm thấy khá xấu hổ, thấy không có chút không khí đám cưới nào, bèn hỏi: "Ha ha, tin chắc là mọi người đều rất tò mò về việc cô dâu chú rể gặp nhau thế nào, có thể chia sẻ cho mọi người biết là hai người quen nhau thế nào không?"

Người dẫn chương trình vừa nói xong thì hội trường yên lặng một chút, sau đó tiếng cười đùa tung hô vang lên, bầu không khí đúng là đã khác.

Chu Sâm và Hạ Thì: "..."

Hạ Thì cướp lấy micro: "Hay là để tôi nói cho, A Sâm xấu hổ."

Tất cả các khách khứa cũng không nhịn được thở dài một hơi, Chu Sâm và xấu hổ không thể nào dính líu gì đến nhau.

Hạ Thì nhìn Chu Sâm một cái: "Chúng tôi được làm mai, em gái của anh ấy là đồng nghiệp của tôi."

Nhiều người đã biết chuyện này, nghe cô bắt đầu kể lại thì tất cả đều yên lặng, một số người còn có vẻ chăm chú lắng nghe.

Hạ Thì: "Lần đầu tiên chúng tôi được người quen giới thiệu đi ăn cùng nhau, cả bữa ăn chỉ nói không đến mười câu, hơn nữa sau đó anh ấy cũng vì bận việc mà về trước."

Úi, lần đầu tiên lạnh lùng vậy sao?

Người dẫn chương trình nhịn không được hỏi tiếp: "Sau đó tại sao lại có bước ngoặt?"

Hạ Thì: "Không có bước ngoặt gì cả, tôi vẫn chưa nói hết, tuy là chúng tôi không hề nói chuyện với nhau nhưng mà đã hiểu nhau sâu sắc, từ ánh mắt, thậm chí là linh hồn."

Hạ Thì nói xong còn nở nụ cười: "Sau đó lại ăn cơm thêm vài lần thì tôi đã đồng ý ở bên anh ấy."

Tất cả khách khứa: "..."

Giữa sự ồn ào, không ai nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của ba mẹ Hạ, cũng không ai để ý vẻ mặt mờ mịt của Chu Anh và Lâm đại sư.

Mà chú rể trên sân khấu hình như cũng đứng lặng, trên gương mặt anh không hề có ý cười, thậm chí còn có vẻ hơi căng cứng.

Chu Sâm nhìn chằm chằm Hạ Thì đang cười đùa chọc cười tất cả những khách khứa ở đây, dùng sự tự chủ mà bản thân vẫn luôn tự hào (yếu tố thiết yếu của tổng tài) mới không để lộ bất cứ sự sợ hãi và căng thẳng nào.

Mỗi một câu nói, từng nét mặt của Hạ Thì... không có gì là không đang tuyên bố một sự thật đáng sợ: Cô đã nhớ lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi