TA RẤT MỸ VỊ

Chu Sâm thật sự bị Hạ Thì dọa rồi, tuy cả câu của Hạ Thì là đừng kho con nhưng điều này có nghĩa là trong quan điểm của cô, con có thể bị kho!

Cẩn thẩn nghĩ lại, sự thật là Hạ Thì đã cắn cả ba mình, thật sự không thể chắc chắn cô có cắn con hay không.

Mấy ngày nay cùng xem thế giới động vật, Chu Sâm vẫn còn nhớ rõ một số ví dụ, vì một số nguyên nhân khác nhau có vài con thú cái thật sự xem con nhỏ của mình là thức ăn…

Chu Sâm đột nhiên thấy áp lực càng lớn hơn, Hạ Thì đang được cõng trên lưng cũng nặng hơn vài phần.

Chu Sâm thật sự không có tâm trạng để ý ánh mắt nhân viên nhìn mình.

Lúc xuống đến lầu một khiến người dưới lầu một hoảng sợ, sôi nổi liếc mắt, ngược nhóm cẩu độc thân đau lòng muốn chết.

Chu Sâm đặt Hạ Thì vào ghế sau của xe, ôm một bụng tâm trạng lái xe về nhà, trên đường về nhìn thấy hàng bán trứng luộc nước trà và món kho ở ven đường, không nhịn được nghĩ thầm, con mình và mấy quả trứng đó chắc cũng không khác nhau lắm, sau này có lẽ sẽ lớn hơn thêm một chút. Nhưng có thể tưởng tượng được nhất định không chịu được một ngụm của mẹ nó…

Chu Sâm nghĩ tới nghĩ lui, dừng xe mua một túi trứng kho.

Sau khi về đến nhà, Chu Sâm xách theo trứng kho cõng Hạ Thì vào cửa, đặt Hạ Thì lên sô pha rồi đặt trứng kho lên bàn.

Mẹ Chu nhìn thấy bèn nói: “Con mua trứng kho à? Nhiều vậy sao, mẹ đi lấy đĩa.”

“Vâng…” Chu Sâm cũng không định nói chuyện đó với Hạ Thì, rầu rĩ lên tiếng, ngồi xuống nhìn Hạ Thì.

Cô vẫn đắm chìm trong mỹ vị trong mơ, không biết còn mơ thấy cái gì…

Mẹ Chu ngẩn người, trêu ghẹo nói: “Còn nhìn chưa đủ, nhìn chăm chú như vậy?”

Chu Sâm nóng mặt, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt mình trong mắt người khác có lẽ là ánh nhìn chăm chú, thật ra anh lại đang nghĩ Hạ Thì và trứng kho… Không, là nghĩ về mối quan hệ giữa Hạ Thì và đứa con.

Không cần người khác gọi dậy, đồ ăn bưng lên bàn Hạ Thì tự tỉnh, hai mắt sáng ngời nhìn trứng kho: “Hôm nay em vừa nằm mơ thấy ba em làm món này cho em.” Cô nói, một miếng ăn hết một quả.

Chu Sâm: “…” Ôi, coi như anh đã hiểu vì sao có người dám kho con Hạ Thì, hóa ra chính là người nhà cô, thế mới hợp lý.

“Tiểu Hạ ăn từ từ thôi!” Mẹ Chu nói: “Hóa ra con muốn ăn nên A Sâm mới mua, xem ra con nghĩ đến nó rất lâu rồi, nằm mơ cũng thấy.”

Hạ Thì cũng thấy lạ sao Chu Sâm lại mua món này, món này không phải món yêu thích của Chu Sâm.

Chu Sâm chua xót cúi đầu, anh nhìn Hạ Thì ăn trứng kho ngon như vậy, trong lòng càng lo lắng.

Đợi sau khi cơm nước xong, Chu Sâm và Hạ Thì cùng lên lầu về phòng, Chu Sâm vào phòng Hạ Thì, nghiêm túc nói: “Em rất thích ăn trứng hả?”

Hạ Thì: “Cũng bình thường, còn phải xem nấu thế nào đã, thật ra em thích ăn trứng to một chút.” Quả nhỏ một miếng đã hết, không bõ nhét kẽ răng.

Chu Sâm nói thật: “Hôm nay em nằm mơ nói mớ, em nói đừng kho con em… Em nói xem có phải trong tiềm thức em cảm thấy có thể ăn cả con.”

Hạ Thì: “…”

Chu Sâm: “Nếu sau khi sinh xong bị mất sức, em có ăn trứng để bồi bổ không?”

Hạ Thì cũng ngây dại: “Còn giải thích như thế sao? Em mơ thấy ba em nấu… Ôi, nói vậy cũng đúng, chẳng lẽ trong tiềm thức em thật sự cảm thấy có khả năng này? Em, em cũng chưa từng sinh ra quả trứng, em, em không biết…”

Theo lý, đau đẻ không là gì với cô, chắc không cần bồi bổ thân thể đâu, nhưng bởi vì chưa từng đẻ, lại đẻ ra quả trứng nên Hạ Thì cũng không chắc chắn.

Thật hiếm thấy Hạ Thì luống cuống, cắn cắn ngón tay nói: “Trong tiềm thức em muốn ăn trứng sao? Trời ạ, không thể nào, cơn thèm ăn của em sẽ chiến thắng lý trí sao?”

Trong lịch sử cũng không phải chưa từng có chuyện cơn thèm ăn chiến thắng lý trí, nhưng thông thường chỉ xảy ra trong thời kỳ thiếu đồ ăn, còn có cả Thao Thiết tự ăn mình.

Chu Sâm: “Nếu em có suy nghĩ này, cũng không ai ngăn nổi.”

Chỉ có thể trơ mắt nhìn con bị ăn… Nghĩ thôi đã không rét mà run.

Hai người tuổi trẻ chuẩn bị làm ba mẹ ngồi nhìn nhau, bởi vì không hề có kinh nghiệm nên đều không biết làm sao, chỉ vì một chuyện không chắc chắn mà căng thẳng.

Hạ Thì vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Hạ, giọng nói rất đau lòng: “Ba có ở đó không? Mẹ gọi ông ấy nghe máy.”

Suy cho cùng mẹ Hạ là đế nữ Dao Thảo, bố Hạ mới là dị thú ăn thịt.

Bố Hạ: “Làm sao? Muốn chia tay với thằng nhóc hỗn huyết kia?”

Hạ Thì đáng thương nói: “Ba, mẹ, con thích ăn như vậy, có khi nào sẽ ăn luôn trứng mình sinh ra không…”

Ba mẹ Hạ: “…”

Chu Sâm ở cạnh cũng hơi căng thẳng nói: “Ba, mẹ, hôm nay Hạ Thì nằm mơ, còn nói mớ, cái gì mà đừng kho con tôi.”

Ba Hạ: “… Chuyện này, chắc là, không thể đâu, lúc trước ba cũng không, cũng không muốn ăn thịt con, nhưng ba cũng không phải là giống cái… Ừ, để ba nghĩ lại xem, lúc bà nội sinh ba ra…”

Nhưng đã lâu lắm rồi, lúc ba Hạ sinh ra cũng không thể đã có trí nhớ, với cả, Hạ Thì và Chu Sâm đều là hỗn huyết, không biết tình huống sẽ thế nào.

Cố vấn vô dụng.

Sau khi cúp điện thoại của ba mẹ Hạ, Hạ Thì nắm tay Chu Sâm nói: “A Sâm, vì kế hoạch lâu dài, em sẽ luôn duy trì trạng thái ăn no, bảo đảm sẽ không mệt mỏi, cũng không vì trứng của em rất thơm ngon nên thèm ăn… Anh mau lấy bánh kem cho em.”

Chu Sâm: “…”

Có một thời gian dài, đôi vợ chồng Chu Sâm và Hạ Thì vô cùng đề phòng đứa bé, suy cho cùng đứa bé cũng có huyết thống của đế nữ Dao Thảo, lỡ như chọc thú tính của Hạ Thì thì phải làm sao. Hơn nữa ngoài đề phòng khả năng Hạ Thì ăn trứng ở ngoài, sau này còn phải đề phòng đứa bé ăn Chu Sâm…



Buổi tối, Chu Sâm trộm ngủ lại phòng Hạ Thì, đây là điều mẹ Chu nghiêm cấm, nhưng đó là vì bà không biết chân thân của Hạ Thì. Với cơ thể tố chất của Hạ Thì, đừng nói Chu Sâm ngủ lại, cho dù bay vòng quanh trái đất một vòng thì con cũng sẽ không sảy.

Hai người cùng nhau nghiên cứu tập tính của động vật, Chu Sâm mới thừa nhận đúng thật là anh phải cho Hạ Thì ăn no bất cứ lúc nào. Trải qua quá trình trao đổi với Hạ Thì, Chu Sâm đã phát hiện ra cô cũng không có ý định ăn trứng, mà còn cùng nhau đề phòng.

Hạ Thì: “Ôi, thật phiền, cũng làm gì có ai quản được em.”

Lúc này mới cảm thấy hơi hâm mộ Chu Sâm, lý trí của anh nhắc nhở anh không được mê đắm sức mạnh của dị thú. Hơn nữa có thể nhìn ra được, tính người giúp anh quyết không thể chấp nhận được chuyện đó.

Chu Sâm: “…”

Lời này của Hạ Thì quá đau lòng, cô ngồi ở mép giường, hai mắt ngây thơ vô tội, Chu Sâm không nhịn được đẩy cô ra.

Nhưng không dám đẩy mạnh.

Hạ Thì mờ mịt nói: “Làm gì vậy?”

Chu Sâm: “…”

Thấy Chu Sâm có vẻ không biết nói gì, Hạ Thì mới có phản ứng, chậm nửa nhịp lùi về sau, nằm xuống chiếc giường êm ái.

Chu Sâm hơi buồn bực bò lên, tay chống bên cạnh mặt Hạ Thì, hôn vào môi cô.

Hạ Thì ôm cổ Chu Sâm, ngửa đầu lên, cười tủm tỉm nói: “Anh đang muốn quản em sao?”

Chu Sâm hôn vào mắt cô, hôn xuống chóp mũi, rồi đến khóe miệng, cằm, cuối cùng dừng bên tai thấp giọng nói: “… Em phải nghe lời anh.”

Hạ Thì nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi