TA SỐNG LẠI SAU KHI Ở GÓA


"Thần quản nhà không nghiêm, bêu rếu chuyện xấu, làm phiền đến Công chúa rồi.

" Trần Đình Giám khom người nhận tội.

Mặc dù Hoa Dương kính trọng vị cha chồng này, nhưng đến lúc tự cao tự đại thì vẫn phải tự cao tự đại, nàng thản nhiên nói: "Phụ thân miễn lễ.

Nếu chỉ là chuyện của Trần gia, con dâu không nhất thiết phải đến đây, nhưng nhị phòng lại lợi dụng thanh danh của người để tham ô nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực, đó là làm trái với quốc pháp, ta thân là công chúa Hoàng thất, không thể không trông coi hộ Phụ hoàng.

"Hai vai Trần Đình Giám càng cúi thấp hơn: "Công chúa nói đúng, thần đang xử lý chuyện này, mời công chúa lên ghế ngồi.


"Hoa Dương gật đầu, nàng đi qua công công và bà bà, dẫn đầu đi vào từ đường.

Tôn thị nhường chỗ ngồi của mình cho công chúa, bà đứng bên cạnh trượng phu.

Mọi người trở về vị trí của mình, Hoa Dương nói với Trần Đình Giám: "Con dâu không hiểu cách xử án, phụ thân là các lão, người tiếp tục thẩm tra xử lý là được.

"Trần Đình Giám gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người bốn nhi tử đứng thẳng hơn cả cây trúc.

Công chúa không ở đây, nhi tử là con của ông, ông nên phạt thì phạt, nhưng bây giờ có Công chúa ở đây, nếu ông vẫn khăng khăng bảo nhi tử quỳ xuống, vậy Công chúa cũng sẽ mất mặt.

Trần Đình Giám đổi giọng hỏi: "Sổ sách đâu?"Tôn thị vẫn cầm trên tay, bà lập tức đưa cho ông.

Trần Đình Giám lật xem một lượt, ông hỏi nhi tử: "Ngươi lấy được quyển sổ này ở đâu?"Trần Kính Tông lười trả lời câu hỏi vô nghĩa như vậy.

Trần Bá Tông kính cẩn giải thích qua với phụ thân.

Giọng Trạng nguyên vừa trong trẻo vừa trầm thấp, xưng hô vẫn giữ sự kính trọng với thúc thẩm, vốn là người anh tuấn, lại đoan chính, chín chắn như vậy, người khác khó mà không tán tưởng.


Hoa Dương yên lặng nhìn lâu hơn một chút, bởi vì hai huynh đệ đứng rất gần nhau, ánh mắt của nàng không thể không lướt qua Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông đang khinh thường nhìn phụ thân mình.

Hoa Dương: “! ”Trần Đình Giám lại hỏi Tề thị: "Đệ muội, ngươi thừa nhận sổ sách này là của ngươi?"Mái tóc dài của Tề thị rối tung, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt lấm lem bùn đất, khi bà ta đang tính toán trong lòng liệu có cơ hội xoay chuyển hay không thì Trần Đình Giám lạnh lùng nói: "Không phải của ngươi, đệ muội có thể không nhận, nếu ngươi phủ nhận, ta cũng sẽ phái người đối chất với từng người có tên trong quyển sổ này, hai củ nhân sâm kia đã bán ra ngoài, vậy chắc chắn có thể tìm được người mua.

"Chút hy vọng xa vời của Tề thị bị chậu nước lạnh này dội sạch sẽ.

Dáng vẻ bà ta như thể , Trần Đình Thực hối hận không thôi, ông ta khóc ròng nói: "Đại ca còn tra hỏi cái gì chứ, tất cả đều là bà ta làm, huynh xử lý theo quốc pháp là được! Còn có ta, ta cũng có tội, ta tin tưởng nữ nhân xấu xa hại chết mẫu thân, huynh phạt luôn cả ta đi!"Trần Đình Giám: "Bà ta phải nhận tội mới được.

"Lúc này, hộ vệ được phái đi điều tra Đông viện khiêng một cái gương đến, đặt ở giữa từ đường.


Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nói: "Lão gia, cái gương này được tìm thấy trong nhà kho của Tề thị, ở ngoài có khóa, ta đã hỏi nha hoàn bên đó, họ nói chìa khóa trong tay Tề thị, chỉ có bà ta mới có thể mở được cái hòm này.

"Trần Đình Thực nghe vậy, ông ta lập tức bổ nhào về người Tề thị, không thèm để ý bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, ông ta mạnh mẽ giật một sợi dây hồng trong cổ áo của Tề thị ra.

Có người thích đeo ngọc Phật, có người thích đeo Ngọc Quan Âm, Tề thị cũng đeo một cái chìa khóa bằng đồng!"Ta hoàn toàn không biết bà ta có cái gương này, lần đầu tiên ta thấy bà ta đeo cái chìa khóa này, thì bà ta nói đó là vật hữu duyên lấy ở chùa, đại sư cũng đã khai quang nên ta tin tưởng bà ta!"Trần Đình Thực cầm chiếc chìa khóa, hắn ta vừa khóc vừa cười, vô cùng trào phúng bản thân.

Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nhận lấy chìa khóa, mở cái hòm ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi