TA TẠI KHỦNG BỐ SỐNG LẠI ĐÁNH DẤU

Khi nói ra câu này, cả người Dương Gian liền không chút do dự
mà lao ra ngoài.
Tô Viễn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Vô luận thế nào, không để lạc nhau chính là điều tốt, nguy hiểm
sẽ giảm đi rất nhiều.
Tốc độ của cả hai rất nhanh, nhưng khi băng qua con đường nhỏ,
Tô Viễn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người ở góc rẽ, cùng với
vài dấu chân trên mặt đất.
Dấu chân đó là dấu chân dính bùn, giống như vừa đi từ cánh
đồng qua vậy. Nhưng trong quá trình truy đuổi sau đó, lại xuất
hiện một cảnh tượng vô cùng dị thường.
Mỗi lần chỉ còn thiếu chút nữa, luôn có cảm giác sắp đuổi kịp,
nhưng hết lần này tới lần khác giữa hai bên lại luôn duy trì một
khoảng cách vi diệu, tựa như đang câu cá, không thể nào đuổi
kịp.
Dường như con quỷ đang dẫn dụ hai người rời đi, hoặc muốn dẫn
họ tới một nơi nào đó.
"Không thích hợp, nếu là quỷ, bước chân rõ ràng không nhanh,
nhưng tốc độ lại nhanh kinh người..
Tô Viễn thấp giọng nói, sau đó có chút suy đoán, có lễ... trước
đây khuôn mặt kia không phải quỷ, mà là ý thức của phụ thân
Dương Gian lưu lại.
Dương Gian dường như cũng nhận ra sự bất thường, nhưng hắn
không chọn cách dừng lại.
Bởi vì trong giấc mộng này, mối nguy hiểm từ quỷ không lớn.
Nếu chỉ là một đối một, Dương Gian không cho rằng mình không
có chút cơ hội thắng nào.
Huống chi Tô Viễn cũng đang ở bên cạnh, hai đánh một, làm sao
mà thua được.
Sau đó, trong quá trình truy đuổi, hai người đã đuổi theo bóng
dáng kia đến rìa thôn.
Lúc này, một khu rừng cây dày đặc hiện lên trước mắt.
Con đường đất uốn lượn kéo dài vào trong rừng cây kia, khu rừng
đó cũng tôn tại trong hiện thực, là nơi mà ban ngày đã đào được
hơn nửa bộ thi thể trong rừng cát.
Quỷ đi trên đường, giày da giãm trên mặt đường có chút bùn, để
lại từng dấu chân, đồng thời cũng dính đầy bùn đất.
"Cố ý dẫn chúng ta tới đây, hôm nay ngay tại đây sẽ kết liễu
ngươi!
Dương Gian đuổi theo phía sau, tay cầm duy nhất một vũ khí,
một cây cốt thép đầy vết rỉ.
Chỉ cần vũ khí này tạm thời xuyên qua thân thể con quỷ, ác mộng
hôm nay sẽ kết thúc.
Lúc này, Tô Viễn đột nhiên nói một câu, khiến Dương Gian không
khỏi dừng bước.
"Quả nhiên xuất hiện, ta đoán được hình tượng bên trong.
“Cái gì?
Nghe thấy lời của Tô Viễn, lòng Dương Gian không khỏi tràn đầy
kinh ngạc.
Ý gì?
Hắn đoán được hình tượng?
Chuyển cơ ngay tại đây sao?
Đột nhiên.
Dương Gian nhận ra rằng, ngay khi họ sắp tiến vào khu rừng cây,
con quỷ phía trước cũng đột ngột dừng bước.
Dường như nó nhận ra rằng hai người đã ngừng truy đuổi.
Giờ khắc này, sự kỳ lạ trước đó, khi không thể đuổi kịp đã không
còn tiếp diễn.
Tô Viễn và Dương Gian dừng bước, mà thân hình hư ảo của lệ
quỷ cũng không tiếp tục chạy.
Ngươi dự đoán được cái gì?
Trước câu hỏi của Dương Gian, Tô Viễn nhìn vê phía bóng người
đưa lưng về phía hai người, chậm rãi mở miệng:
"Đây không phải là quỷ."
Cái gì?
Đây không phải là quỷ? Không phải quỷ thì là cái gì?
Ngay khi Tô Viễn nói ra câu này, bóng người đứng phía trước đột
ngột quay lại, đối mặt với hai người.
Nguyên bản đã bị lời nói của Tô Viễn làm cho lơ ngơ, Dương Gian
khi nhìn thấy hình dáng của kẻ đó, thần sắc trên mặt không biết
là kinh dị hay kinh ngạc.
Trước mắt con quỷ này, lại hiện ra một gương mặt hết sức quen
thuộc.
Gương mặt này giống mình đến mấy phần, nhưng càng giống
hơn là bức di ảnh của phụ thân trong lão trạch.
Có lẽ không nên nói là giống, mà phải nói đây chính là gương mặt
trên di ảnh đó.
Đó là phụ thân của mình!
Nói đùa cái gì chứ?”
Sau khi nhận ra điều này, con ngươi Dương Gian co rụt lại.
Chẳng lẽ phụ thân đã chết của mình chính là quỷ?
Trận sự kiện linh dị này, nguồn cơn chính là phụ thân mình sau
khi chết, ác quỷ hồi sinh thành hình?
Phát hiện này khiến hắn sợ hãi, bởi vì trong ký ức của hắn, phụ
thân mình đã chết từ rất lâu rồi.
Nhưng mà trong giấc mộng này, lại quỷ dị gặp mặt.
Mặc dù không biết thật hay giả, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn, lại khiến hắn có một loại cảm giác tìm lại được phụ thân đã
thất lạc nhiều năm.
Trong lúc nhất thời kích động, hắn không biết nên làm gì cho
phải.
Dù sao trong giấc mộng này, hắn không có linh dị ảnh hưởng, chỉ
là một con người bình thường với đây đủ mọi cảm xúc.
Cho nên phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
"Cái này... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nghe lời kinh ngạc của Dương Gian, Tô Viễn chậm rãi mở miệng
nói:
"Rất đơn giản, đúng như ngươi thấy trước mắt, hắn là phụ thân
của ngươi."
"Ta nói như vậy, có thể ngươi rất khó hiểu, nhưng ngươi có thể
xem hắn như là một chút ký ức phụ thân ngươi để lại khi còn
sống, nhờ vào linh dị lực mà tôn tại, không hoàn toàn tiêu tán.'
Đương nhiên, ngươi cũng có thể xem hắn như một phần của quỷ,
có ký ức của người sống."
Nhờ vào linh dị lực còn sót lại, cùng với ký ức của người sống?
Điều này... Trong nháy mắt, hắn liên liên tưởng đến hướng
nghiên cứu mà Vương Tiểu Minh từng theo đuổi trước đây.
Tên đó mong muốn thông qua các phương pháp khác nhau để
tạo ra người ngự quỷ hoàn mỹ, và cái gọi là người ngự quỷ hoàn
mỹ chính là có khả năng của quỷ, lại giữ được ký ức của con
người, đồng thời không xuất hiện vấn đề ác quỷ hồi sinh.
Không lo ác quý hồi sinh, không sợ chết, không sợ bất kỳ sự kiện
linh dị nào, thậm chí có thể sử dụng một số vật phẩm quỷ dị mà
không mất mát gì, có thể đấu lại lệ quỷ chân chính.
Đó chính là điều mà Vương Tiểu Minh muốn.
Bởi vì một khi loại người ngự quỷ này xuất hiện, tất nhiên sẽ có
thể giải quyết xu thế linh dị ngày càng ác liệt trên toàn câu, nếu
có thể nhân rộng thí dụ này. Vậy thì không cân lo ngại vê sự nguy
hại do sự kiện linh dị mang lại.
Nhưng điều này, với thủ đoạn trước mắt mà nói, vẫn không thể
làm được.
Nghĩ tới đây, Dương Gian không khỏi nhíu mày, và lúc này, người
trước mắt, chân dính đây bùn, mặc quần áo kiểu cũ kỹ, tướng
mạo có chút giống với Dương Gian, đột nhiên mở miệng nói:
"Hắn nói không sai, ngươi còn ưu tú hơn ta tưởng."
"Ừm?"
Nghe vậy, con ngươi Dương Gian co rụt lại, tim như muốn nhảy ra
ngoài, không nhịn được lùi lại vài bước. Điều này thực sự phá vỡ
quan điểm của hắn, khiến hắn cảm nhận được cú sốc cực lớn,
còn sợ hãi hơn cả những sự kiện linh dị trước đây, càng không
thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, đây là người đã chết từ lâu.
"Ngươi thật là phụ thân của ta?"
Khi nói ra những lời này, Dương Gian nhìn chăm chú vào hắn, tay
vẫn nắm chặt cây cốt thép đầy vết rỉ coi như vũ khí, dường như
chỉ cân có điều gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ không chút do dự mà
chém giết.
"Như bạn của ngươi nói, phải cũng không phải."
Người kia sắc mặt bình tĩnh và vô cảm, như đang suy nghĩ, lại
như đang nhớ lại.
"Chân chính ta, từ mười mấy năm trước đã chết rồi.
Hiện tại ngươi thấy ta chỉ là một đoạn ký ức còn tồn tại trong giấc
mộng này, có lẽ ngươi có thể xem ta như là một con quỷ khác
trong giấc mộng này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi