Điểm này chỉ sợ không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, bao
gôm cả Tô Viễn.
Nhưng hiện tại hắn không có tâm tư để cân nhắc những vấn đề
xa vời như vậy, mà đang nghĩ cách làm thế nào có thể đánh bại
Diệp Chân mà không cần dùng đến Đinh Quan Tài.
Nhưng càng suy nghĩ, hắn lại chỉ rút ra được một kết luận duy
nhất.
Đó chính là tiêu haol
Liên tục tiêu hao không ngừng!
Chết Thay Quỷ thực sự là một năng lực vô giải, nhưng ngay cả lệ
quỷ cũng có giới hạn cao nhất của nó.
Cho dù là Diệp Chân, cũng không thể vĩnh viễn chết thay vô hạn
được.
Giống như lúc trước Dương Gian thắt cổ tự sát, mượn nhờ Quỷ
Ảnh và Quỷ Kính để chống lại, Quỷ Ảnh cuối cùng cũng đạt tới
cực hạn và phải rơi vào trạng thái chết máy.
Cùng cách thức đó, Tô Viễn quyết định áp dụng lên người Diệp
Chân.
Không phải chỉ là so đấu tiêu hao sao, ai sợ all
"Tiểu Tô, ngươi quả nhiên không tệ, máu ta đã sôi trào rồi, đến
đây, để chúng ta tiếp tục! Ta còn có thể chiến đấu, không cần lưu
thủ, hôm nay ta muốn phá vỡ giới hạn, vượt qua bản thân mình.
Sau một lần chết thay và khôi phục lại trạng thái ban đầu, Diệp
Chân từ dưới đất nhảy lên, chuẩn bị một lần nữa cùng Tô Viễn
tiến hành đại chiến.
Nhưng lần này, hắn mới phát hiện ra rằng mình không biết từ khi
nào đã bước vào một thôn trang lạ lãm tràn ngập quỷ di.
Những tòa nhà cao tâng biến mất, thay vào đó là những căn nhà
cũ kỹ thấp bé.
Bên trong những căn phòng đó là một màn u ám, khiến người ta
không thể nhìn rõ trong đó có gì, nhưng lại có thể cảm nhận
được trong vô hình mang đến sự khủng bố cùng uy hiếp chí
mạng.
Dường như trong khoảng thời gian hắn hồi sinh, một loại linh dị
nào đó của Tô Viễn đã khiến cho xung quanh xảy ra sự biến đổi
không rõ.
"Đây là Quỷ Vực sao? Hừi! Chỉ là Quỷ Vực mà cũng muốn vây
khốn ta, Diệp mỗ? Tiểu Tô, ngươi quá coi thường ta rồi! Hãy nhìn
ta phá tan nó với một kiếm!"
Có lẽ nhận thức được Tô Viễn không hê đơn giản, lần này Diệp
Chân không tiếp tục tự xưng vô địch, mà ý đồ muốn phá vỡ Quỷ
Vực quái dị này. Thế nhưng khi hắn rút vũ khí ra, hướng về bầu
trời bổ một kiếm, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình thất bại.
Hắn không thể phá vỡ Quỷ Vực của Tô Viễn!
Điêu này khiến hắn kinh hãi!
"Nà ní ! Lại không phá nổi! Quỷ Vực của ngươi khủng bố như thế
này sao?”
Trong thôn trang yên tĩnh, chỉ vang lên những tiếng cười nhạo mơ
hồ.
Tô Viễn không nói lời nào, nhưng trong thôn trang lại phát ra
những tiếng động không rõ.
Bên trong những kiến trúc cũ kỹ và rách nát đó, không biết từ khi
nào đã xuất hiện những thân ảnh tóc tai bù xù, hoặc mặc áo
trắng, hoặc mặc áo lam, những nữ quỷ kinh khủng, từng cái từng
cái bước ra từ phòng, và số lượng chúng không ngừng gia tăng.
Cùng lúc đó, trong thôn trang bắt đầu tràn ngập một tâng sương
mù màu nâu xanh.
Trong sương mù, cũng đồng thời xuất hiện từng thân ảnh mờ ảo
của những đứa trẻ, mỗi đứa đều khác nhau.
Có đứa bò trên mặt đất, ở dạng trẻ sơ sinh, cũng có đứa như ba
bốn tuổi, năm sáu tuổi, và có cả những đứa giống người trưởng
thành.
Mỗi thân ảnh kinh dị xuất hiện đều không hẹn mà cùng tiến về
phía Diệp Chân.
Có những đứa phát ra tiếng khóc quái dị, có đứa lại phát ra tiếng
cười kỳ lạ.
Những tiếng khóc và tiếng cười này tựa hồ có một loại linh dị nào
đó quỷ dị, mang sức ảnh hưởng cực mạnh, khiến người nghe
không thể kiêm chế mà muốn cùng khóc lớn hoặc bật cười.
Không kịp phòng bị, ngay cả Diệp Chân cũng xuất hiện thân sắc
như muốn khóc chết hoặc cười gắn.
Nếu là người bình thường, đối diện với tiếng khóc và tiếng cười
này, đã chết ngay tức khắc, nhưng Diệp Chân không giống vậy,
hắn có Chết Thay Quỷ.
Sau một lần chết do không kịp phản ứng, hắn lập tức kịp thời lấy
lại ý thức, trực tiếp biến mình thành kẻ điếc để tránh khỏi ảnh
hưởng của tiếng khóc và tiếng cười.
Nhưng dù làm như thế, nguy cơ vẫn chưa kết thúc.
Lệ quỷ từ bốn phương tám hướng đang tới gân, Quỷ Vực lại bị áp
chế, căn bản không có cách nào tránh thoát!
Diệp Chân nhíu mày, cảm thấy vô cùng rung động, thần sắc trở
nên ngưng trọng.
Trực giác của hắn cho biết rằng những lệ quỷ này đều là thật,
không phải ảo giác. Những năng lực linh dị mà chúng sở hữu đều
giống nhau, không khác gì ba con quỷ ban đầu.
Nói cách khác, mỗi con lệ quỷ ở đây đều tồn tại thật sự, đều sở
hữu năng lực của lệ quỷ gốc, không phải là linh dị diễn sinh.
Điều đáng tuyệt vọng nhất là số lượng lệ quỷ dường như cuồn
cuộn không dứt, ngay cả con đường lầy lội trước mắt đã tràn đầy
quỷ, nhưng trong những căn nhà cũ nát, lệ quỷ vẫn không ngừng
bước ra.
Giờ khắc này, dù có niềm tin vô địch vào sức mạnh của mình,
Diệp Chân cũng không tránh khỏi cảm thấy choáng váng. Nhiều
nữ quỷ như vậy, để một mình hắn đối phó, có đánh đến chết
cũng không hết!
Huống chị, lệ quỷ không thể bị giết chết.
Nhận thức được tình cảnh của mình lúc này, Diệp Chân cũng
không khỏi trâm mặc.
Khi tất cả lệ quỷ đều vây lại, Diệp Chân đột nhiên rống lớn:
"Tô Viễn!"
Lúc này, bốn phương tám hướng vang lên giọng nói bình tĩnh của
Tô Viễn:
"Sao rồi? Không đánh nữa sao?”
"Không đánh, như thế này thì không thể đánh được! Lần này ta,
Diệp mỗ, thua.
Cái danh hiệu 'Châu Á đệ nhất này ta tặng lại cho ngươi.
Nhưng ngươi yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ thu hồi lại nó, từ
nay vê sau, ta, Diệp mỗ, nguyện gọi ngươi là mạnh nhất."
Diệp Chân cũng không ngốc, tiếp tục đánh xuống sẽ không có hy
vọng thắng lợi.
Trước mắt là một đoàn lệ quỷ không thể vượt qua, số lượng quá
đông đảo, ngay cả hắn cũng không thể đối kháng nổi.
Cho dù có chiến đến điên cuồng, đánh đến cực hạn, Diệp Chân
vẫn không có cách nào xử lý nhiều lệ quỷ như vậy. Thà rằng như
thế, chi bằng sảng khoái nhận thua.
"Ngươi yên tâm đi, ta, Diệp mỗ, có thể thua được.
Từ nay về sau, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất, ta tạm thời đứng
thứ hai.
Nhưng trận chiến hôm nay ta đã thu hoạch được rất nhiều, ta
thấy được một con đường mới.
Đợi ta tu hành thêm một thời gian, ta nhất định sẽ quật khởi lần
nữa, đến lúc đó ta sẽ bình định hết thảy đối thủi"
Đúng vậy! Thật là một chuunibyou đầy khí phách!
Đối với tâm tính của Diệp Chân, Tô Viễn cũng phải bội phục
không thôi.
Nhưng dù Diệp Chân đã phục, chuyện cũng chưa kết thúc.
Ha ha, được thôi Đã ngươi không muốn đánh nữa, vậy thì dừng
tay.
Nhưng tiếp theo, phải đến lúc các ngươi ở Linh Dị Diễn Đàn phải
đền bù.
Vô duyên vô cớ tìm đến ta đánh một trận, không chỉ lãng phí thời
gian của ta, còn gây cho ta không ít tổn thất.
Khoản đền bù này, ta nhất định phải đòi!"
Tô Viễn nhân cơ hội này yêu câu bồi thường, đồng thời những lệ
quỷ đáng sợ kia cũng từ từ đi vê phía những căn nhà cũ nát.
Từ đâu đến thì quay vê đó, những căn nhà cũ kia như động
không đáy, mặc cho có bao nhiêu quỷ đi vào cũng không thể lấp
đầy.
Cùng lúc đó, Quỷ Vực cũng dần tản đi, hai người lại một lân nữa
trở vê thành phố Đại Hải.
"Có thể, bồi thường thì ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể cho
được!"
Về điểm này, Diệp Chân ngược lại trả lời rất sảng khoái, không hề
có ý định muốn quyt nợ.
"Sự cường đại của ngươi thực sự là ngoài sức tưởng tượng của
ta. Lân này ta thua không oan uổng, nhưng lần tới ta nhất định
sẽ tìm được cách đối phó ngươi.
Đến lúc đó, ta sẽ lại đến tìm ngươi chỉ giáo I"