TA THÂN ÁI PHÁP Y TIỂU THƯ

Tống Dư Hàng mở còng tay, cùng mấy đồng đội hợp lực kéo nàng lên, Lâm Yêm nhào vào trong lòng cô, đặt cằm trên vai cô, khẽ nhắm mắt lại.

Thực thi đến nơi đến chốn cảm giác thật tốt.

Tống Dư Hàng ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, nước mắt trên mặt còn chưa rút đi khoé môi đã mỉm cười hạnh phúc, lòng tràn đầy vui sướng vì đã mất mà tìm lại được, nếu ở đây không có ai cô đã sớm hôn nàng thật sâu.

Hai người ôm nhau lâu lắm khiến mấy hình cảnh vây xem cảm thấy tò mò nhìn lại, Lâm Yêm có chút ngượng ngùng khẽ buông lỏng vòng tay khỏi người cô, vừa định mở miệng nói chuyện đã ho khan hai tiếng.

Sắc mặt Tống Dư Hàng thay đổi.

Lâm Yêm sờ vào khoé miệng đang tràn ra một lượng máu lớn, nàng dùng mu bàn tay lau đi, miễn cưỡng cười nói: "Không.... không sao...."

Nàng còn chưa nói xong trước mắt một mảng tối sầm.

Tống Dư Hàng lập tức bế nàng dậy chạy ra ngoài.

Hôm nay là một ngày khó quên đối với toàn bộ cảnh sát Cục cảnh sát Giang Thành, không chỉ bởi vì họ phá được vụ án "Bạch Kình" ly kỳ đầy khúc chiết, không chỉ bởi vì sự hy sinh của Trương Kim Hải, cũng không chỉ bởi vì câu chuyện sau lưng cái chết của hung thủ. Mỗi người giống như nghiệm ra một điều gì đó trong cơn mưa này, sau đó hoạch định một cuộc sống mới.

Ngày hôm nay không riêng gì Đoạn Thành, mà đối với mỗi cá nhân tổ kỹ trinh đều có duy nhất một ý nghĩa như vậy.

Sau này khi Đoạn Thành tích luỹ được kinh nghiệm phong phú mấy mươi năm trong nghề ngang bằng với thành tích của Lâm Yêm, một pháp y vừa có dũng lại mưu trí, nhưng khi cậu hồi tưởng lại ngày hôm nay, sự hy sinh của Trương Kim Hải, bao gồm cả trận mưa tầm tã này chỉ còn lại mơ hồ, điều cậu có thể nhớ đến trong tiềm thức chính là khoảnh khắc ngay lúc này.

Tống Dư Hàng ôm Lâm Yêm chạy đến, hai người đều trọng thương, chân cô đang đổ máu, mỗi một bước chạy giẫm lên vũng nước đọng khiến bọt nước bắn tung toé, nó hoà lẫn với máu hoá thành những cánh hoa bỉ ngạn màu đỏ nhạt.

Cánh tay Lâm Yêm rũ rượi buông xuống, đầu tựa vào ngực cô, sắc mặt trắng xanh như tờ giấy, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt, thân thể như mất đi sinh khí, không khác gì một con búp bê sứ tinh xảo không có sự sống.

Toàn thế giới chìm vào im lặng, ngay cả tiếng còi hú xe cảnh sát cũng trở nên ảm đạm, bầu trời phía sau các nàng dần trở nên trong trẻo, phía đông loé lên những tia sáng đầu tiên.

Người trước giờ luôn bình tĩnh đã mất đi sự thong dong điềm đạm, tiếng khóc của cô thậm chí lấn át cả tiếng còi báo inh ỏi của xe cứu thương.

"Cứu.... cứu cô ấy..... Bác sĩ! Bác sĩ!"

Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy tới, nhóm người tổ kỹ trinh cũng lo lắng vây quanh nàng.

"Pháp y Lâm, Pháp y Lâm, tỉnh tỉnh!"

Nhưng mặc cho bọn họ kêu khóc thế nào, người nằm trên cáng cứu thương vẫn không hề đáp lại.

Giọt nước mắt của Tống Dư Hàng như sợi dây chuyền dạ minh châu đứt đoạn lã chã rơi xuống.

Một chiếc siêu xe dừng bên ngoài dây phong toả, Lâm Khả mở cửa xe bước xuống, lập tức đẩy mấy hình cảnh bước đến chặn đường mình ra chen vào bên trong vòng vây.

Lúc nhìn thấy Lâm Yêm nằm trên cáng cứu thương toàn thân đầy máu bất tỉnh nhân sự, đường đường một nam nhân trai tráng thân cao bảy thước cũng đỏ hoe hốc mắt, run rẩy chạm vào gương mặt nàng: "Lâm Yêm.... Yêm Yêm.... Anh tới rồi.... em.... em nhìn anh đi...."

"Đừng.... đừng chạm vào nàng.... đừng chạm vào nàng......" Tống Dư Hàng vẫn chưa thoát khỏi kinh hoảng, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ cần người không phải mặc áo blouse trắng động vào nàng cô liền theo bản năng xua đuổi, dùng thân thể ra bảo vệ nàng.

Lâm Khả đứng hình bị mấy cảnh sát kéo đi, Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm được đưa lên xe cứu thương chạy đến bệnh viện.



Bác sĩ đẩy giường bệnh chạy phía trước, Tống Dư Hàng khập khiễng đuổi theo phía sau: "Bác sĩ, bác sĩ, nhất định phải cứu nàng, cứu nàng, có nghe không...."

"Yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực."

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn cấp cứu sáng lên, Tống Dư Hàng bị ngăn cách ở bên ngoài.

Cô muốn theo vào trong nhưng Phương Tân và Đoạn Thành đã kịp ngăn lại: "Tống đội, Tống đội, Lâm tỷ sẽ không sao đâu...."

Một vài người muốn kéo cô nằm lên giường bệnh, Tống Dư Hàng giãy giụa, đến mấy nam bác sĩ cũng không chế trụ được cô, Đoạn Thành bị xô ngã sang một bên, Phương Tân đỡ cậu dậy.

"Không sao chứ?"

"Không sao."

Đoạn Thành vỗ tay nàng rồi lại bước đến kéo Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng dán mình trước cửa phòng cấp cứu, nhón mũi chân nhìn vào bên trong.

"Lâm Yêm còn chưa ra có làm thế nào tôi cũng không đi.... không đi...."

Miệng cô liên tục thảng thốt, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị kéo ra, bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt đăm chiêu: "Các người là người nhà bệnh nhân?"

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng tức thì siết chặt tay áo đối phương: "Tôi.... tôi là bạn của cô ấy.... cô ấy là cảnh sát.... cảnh sát.... làm ơn cứu nàng.... cứu nàng!"

Bác sĩ gỡ tay cô ra: "Cô làm lãnh đạo kiểu gì vậy, hội chứng Guillain-Barre (viêm đa dây thần kinh cấp tính), thêm việc nhiễm trùng chấn thương bên trong lẫn bên ngoài, sốc tổn thương đa tạng trong cơ thể! Nhanh tìm người nhà bệnh nhân ký tên đồng ý phẫu thuật để chúng tôi tiến hành giải phẫu!"

Những thuật ngữ y học chuyên nghiệp khiến Tống Dư Hàng choáng váng.

--- Hội.... hội chứng gì?

Sao cô chưa bao giờ nghe về nó?

Tống Dư Hàng lảo đảo lui về sau hai bước lại tiếp tục nắm cổ áo bác sĩ ấn vào tường: "Tôi không cần biết! Không cần biết là bệnh gì! Ông nhất định phải cứu sống cô ấy!"

"Tống đội, Tống đội!" Vài người ba chân bốn cẳng chạy tới ngăn cô lại, sợ cô sẽ thật sự động thủ.

Lâm Khả thở hồng hộc từ phía cuối hành lang chạy tới: "Tôi.... để tôi ký."

Tống Dư Hàng từ trên đất bò dậy, chưa kịp đứng vững thì trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Lại là một hồi binh hoang mã loạn, Phùng Kiến Quốc cùng Tống mẫu cũng chạy tới bệnh viện, đèn phòng giải phẫu hai bên đồng loạt sáng lên.

Tống mẫu lo lắng sốt ruột ngồi trước phòng giải phẫu, lau nước mắt, nếu nhìn kỹ có thể thấy toàn thân bà đang run rẩy.

Quý Cảnh Hành nhận được tin lập tức đưa hài tử đến trường rồi hối hả chạy đến, ngồi xổm trên đất nắm tay bà, nhẹ giọng an ủi bà: "Mẹ.... không sao đâu... Dư Hàng nhất định sẽ không có việc gì...."

Lâm Khả cũng đứng phía cuối dãy hành lang sốt ruột đi tới đi lui, anh muốn hút thuốc nhưng nhìn thấy bảng báo cấm hút thuốc trên tường đành thu lại, vò thành một khối rồi ném vào thùng rác.

Tống mẫu vừa liếc mắt thì thấy anh, lập tức đứng dậy: "Lâm.... là Lâm Khả sao? Sao con lại ở đây?"

Lâm Khả khôi phục tinh thần hơi gật đầu với bà, cũng gật đầu chào hỏi Quý Cảnh Hành.

Anh chỉ vào phòng giải phẫu bên cạnh, mỉm cười có chút miễng cưỡng: "Em gái con."

Tống mẫu hiểu ra, gương mặt đầy nét sầu lo buồn bã: "Hy vọng hai đứa đều bình an."

"Nhất định sẽ." Lâm Khả gật đầu, thấy bà vẫn không thôi run rẩy anh đứng dậy đi đến đỡ bà ngồi xuống.

"Cô ngồi đi, con nghe Cục trưởng các nàng nói, cảnh sát Tống bị thương nhẹ hơn, chắc sẽ mau chóng khỏi thôi."

Anh vừa nói xong, cánh cửa phòng giải phẫu bên cạnh mở ra, Bác sĩ bước một bước: "Ai là người nhà Lâm Yêm? Đến đây ký tên."

"Tôi, là tôi." Lâm Khả vội chạy đến: "Ký gì, để tôi ký."

"Báo cáo kết quả nguy kịch."

Trước mắt Lâm Khả lập tức tối sầm, trời đất quay cuồng.

Bác sĩ không khỏi thúc giục: "Mau ký đi, tình trạng của cô ấy rất phức tạp, hiện tại không thể cầm máu, cần một lượng máu lớn để bổ sung, anh mau ký tên vào đây để chúng tôi đến kho lưu trữ máu tìm máu thích hợp cho cô ấy."

Lâm Khả hít sâu một hơi, run rẩy cầm bút, nét chữ xiêu vẹo mà ký tên của mình.

Tống mẫu nhìn sang cũng có chút lo lắng sợ hãi: "Sao lại bị thương nghiêm trọng vậy, mẹ nghe nói cô ấy nhỏ hơn Dư Hàng ba tuổi, thật tội nghiệp...."

Quý Cảnh Hành xoa bóp bàn tay giúp bà bớt khẩn trương: "Mẹ, Dư Hàng còn chưa biết thế nào mẹ lại có tâm tình lo lắng cho người khác?"

Tống mẫu thanh tỉnh thấp giọng nói: "Không phải mẹ nói với con rồi sao, chắc là con chưa gặp mặt, đó là đối tượng hẹn hò của Dư Hàng, nếu chuyện này thành công thì em gái cậu ấy không phải...."

Quý Cảnh Hành cười cười tựa vào người bà, cũng bởi vì hành vi đùa nghịch của nàng mà bầu không khí khẩn trương lập tức giãn ra.

"Mẹ, bát tự còn chưa xem mà mẹ đã lo lắng đến mối quan hệ chị dâu em chồng của Dư Hàng rồi sao a."

Tống mẫu vỗ tay nàng thở dài: "Mẹ không lo không được? Ngoài mặt nó rất hoà đồng với mọi người nhưng trên thực tế nó rất cô độc, anh nó mất sớm, chỉ còn mẹ và con, những gì có thể nói đều nói hết rồi, chỉ hy vọng nó tìm được nhiều bạn bè, huynh đệ tỷ muội."

Hai người trò chuyện, cửa thang máy mở ra, một nhóm người tây trang giày da bước ra vây quanh một lão nhân đang ngồi trên xe lăn, nữ nhân trẻ tuổi đi phía sau đẩy chiếc xe lăn, giống như một cơn gió lướt qua người các nàng, để lại hương nước hoa gay mũi, tiến thẳng đến chỗ Lâm Khả.

Lâm Hựu Nguyên chống gậy ngồi trên xe lăn, giọng điệu bình thản: "Thế nào?"

Lâm Khả lắc đầu, sắc mặt ủ dột: "Còn đang cấp cứu, bệnh tình vừa nguy kịch..."

Anh còn chưa nói xong thì mấy người lớn tuổi phía sau đã khe khẽ nói nhỏ.

"Bệnh tình tiểu thư sao đột nhiên nguy kịch?"

"Vậy công ty con đứng tên nàng...."

"Lâm đổng, nên sớm chuẩn bị tâm lý."

Có người đưa ra lời khuyên.

Thần sắc Lâm Khả thoạt trông giận dữ nhưng người phụ nữ kia lại khoái ý cười cợt: "Ai nha! Người còn chưa chết các người kích động như vậy làm gì? Dù sao thì.... vị trí Tổng giám đốc cũng không tới phiên các người đâu."

Nàng ta sờ sờ bụng mình, âm thầm oán giận: --- Sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh.

Lâm Hựu Nguyên xua tay ý bảo mọi người im lặng, giương mắt hỏi chủ nhiệm khoa đang đi bên cạnh: "Bệnh gì?"

"Hội chứng Guillain-Barre."

Lâm Hựu Nguyên nhíu mày, hiển nhiên là ông nghe không hiểu.

Chủ nhiệm khoa cúi đầu khom lưng giải thích: "Là một hội chứng rối loạn hiếm gặp do hệ miễn dịch tấn công dây thần kinh, hơn nữa Lâm tiểu thư lại trúng đạn, cho nên rất khó cầm máu...."

Hắn vừa nói vừa nơm nớp lo sợ quan sát sắc mặt Lâm Hựu Nguyên càng lúc càng khó coi, châm chước dùng từ: "Nhưng chúng tôi đã tập trung bốn vị bác sĩ giỏi nhất ở đây dốc toàn lực chữa trị cho Lâm tiểu thư, tôi tin Lâm tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định qua khỏi...."

Hắn lau mồ hôi trên trán, đến hắn còn không tin những gì mà mình vừa nói.

Lâm Hựu Nguyên đang thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nét mặt âm trầm khó đoán.

"Nó được đưa vào viện khi nào?"

Lời này hiển nhiên là hỏi Lâm Khả, Lâm Khả ngẩn ra, vuốt vuốt mặt: "Con cũng không biết...."

Lâm Hựu Nguyên dần mím chặt môi: "Hoang đường!"

Ông dứt câu tự mình đẩy xe lăn quay đầu đi, Lâm Khả hai bước đuổi theo, nhóm người vừa rồi lập tức hộ tống phía sau, giống như công chỉ vô tình đi ngang qua sân khấu để xem Lâm Yêm chết hay chưa, không hề có chút kiên nhẫn chờ cuộc giải phẫu kết thúc.

"Chú Lâm...." Lâm Khả đuổi theo tới thang máy, cửa thang máy đóng lại con số nhảy từng nhịp xuống tầng, hai tay anh bất lực buông lỏng.

Lúc Lâm Yêm 4 tuổi, anh sinh bệnh, nằm viện mấy ngày, Lâm mẫu thức trắng đêm trông chừng, giúp anh tắm rửa thay quần áo, uy cơm, cùng anh chơi đùa, kể chuyện xưa cho anh nghe.

Khi đó Tiểu Lâm Yêm trốn tránh phía sau cánh cửa.

Lâm mẫu phất tay bảo nàng vào trong, giúp nàng lau cái trán đầy mồ hôi vì chạy chơi suốt cả ngày.

Thời điểm ấy Lâm Yêm vừa đến Lâm gia được một năm, chưa hoà đồng được với ai, nhưng họ thực thích đứa nhỏ có chút nhạt nhẽo này.

Lâm Khả ngồi trên giường, trên đầu vẫn còn đắp khăn hạ sốt, trêu chọc cô: "Làm sao vậy, Lâm Yêm không vui sao? Chờ anh khoẻ hẳn rồi sẽ chơi với em nha."

Lâm Yêm dùng ánh mắt to tròn long lanh nhìn anh: "Anh, lúc bệnh ba mẹ đều sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh sao?"

Nụ cười trên mặt Lâm mẫu nhạt đi, bà không biết trả lời vấn đề này thế nào, Lâm Yêm đã đẩy tay bà chạy ra ngoài, đến khi quản gia tìm được nàng thì trời đang vào đông giá rét, Lâm Yêm đứng dưới vòi nước mặc nó xối ướt người mình.

Ngày kế tiếp nàng sốt cao như ý nguyện, nhưng Lâm Hựu Nguyên vẫn không đến thăm nàng.



Lần này cũng không ngoại lệ, kỳ thực nếu Lâm Yêm có thể tỉnh lại, người mà nàng muốn nhìn thấy không phải người anh này mà là ba mình.

Có người muốn vào thang máy, Lâm Khả nhường đường, quay trở về lúc bước qua chỗ mẹ con Tống gia, hơi gật gật đầu.

Tống mẫu đứng dậy nhìn gương mặt anh tiều tuỵ, hốc mắt ửng đỏ, râu ria xồm xoàm, cuộc đối thoại trên hành lang vừa rồi hai người đều nghe thấy, bởi nên cho dù chưa gặp mặt nhưng Tống mẫu vẫn không khỏi đau lòng cô gái chưa rõ sống chết nằm bên trong cánh cửa kia.

"Lâm Khả, con đừng lo, sẽ không sao đâu."

Lúc này chỉ một câu an ủi đã đủ khiến anh lệ nóng doanh tròng, Lâm Khả miễn cưỡng cười cười: "Dạ, cảm ơn dì Tống, Tống tiểu thư cũng sẽ không sao."

Không biết có phải ông trời nghe được lời anh nói, cánh cửa phòng giải phẫu mở ra.

Mấy bác sĩ đẩy giường bệnh đi ra, Tống mẫu cùng Quý Cảnh Hành đứng dậy: "Thế nào rồi Bác sĩ?"

"Viên đạn trong chân đã được lấy ra, tạm thời không có gì đáng ngại, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, ba tháng tới đây tuyệt đối không thể vận động mạnh."

Tống Dư Hàng nằm trên giường, ý thức vẫn còn đang hôn mê, miệng lắp ống thở, toàn thân đều là băng gạc, tay phải được bó bột.

Bác sĩ vừa đi vừa nói chuyện: "Tay phải bị thương nghiêm trọng hơn chúng tôi chẩn đoán, xương gãy từ bả vai, không thể tin được là cô ấy có thể chịu đựng lâu như vậy trước khi được đi cấp cứu...."

Nước mắt của Tống mẫu chảy xuôi, bà sờ mặt cô: "Dư Hàng à...."

"Mẹ." Quý Cảnh Hành cũng đỏ hốc mắt an ủi bà: "Dư Hàng không sao là tốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ khoẻ lên nhanh thôi."

Bác sĩ đưa Tống Dư Hàng vào phòng ICU (chăm sóc đặc biêt), Tống mẫu tỉ mỉ quấn lấy Bác sĩ hỏi một số điều cần lưu ý khi chăm sóc vết thương cùng những thứ có thể ăn hoặc không thể, xong rồi mới đồng ý để Quý Cảnh Hành kéo về nhà nấu cơm cho Tống Dư Hàng.

Nhưng đèn phòng giải phẫu bên kia vẫn luôn sáng đèn.

Lâm Khả khi thì ngồi, nếu mỗi quá thì nằm xuống, có khi lại ra ngoài ban công hút thuốc, anh chờ từ sáng sớm cho đến đêm muộn, trong khoảng thời gian đó Tống mẫu có gọi anh vài cuộc, nói muốn đến xem tình hình của anh thế nào nhưng anh đã kiên quyết từ chối.

Lâm Khả tắt điện thoại, thở dài một hơi, vùi mặt vào lòng bàn tay.



Lâm Hựu Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài dần tối đen, các cổ đông đã rời khỏi phòng họp, thư ký đang thu thập tài liệu trên bàn.

Những đầu ngón tay ông có tiết tấu mà gõ xuống bàn, đột nhiên dừng lại, thư ký hiểu ý: "Lâm đổng ---"

"Mời giáo sư Vương đến một chuyến."

Thư ký hơi sửng sốt, còn chưa kịp bình ổn Lâm Hựu Nguyên đã tự mình đẩy xe lăn rời đi, hắn chỉ vừa kịp vuốt trán đuổi theo.

Giáo sư Vương Hưng, Giám đốc kiêm trưởng khoa thần kinh của một trong ba bệnh viện chuyên về thần kinh đứng đầu cả nước, có mối giao hảo rất tốt với Lâm Hựu Nguyên.

Thư ký ra khỏi phòng họp, bảo tài xế đến đón Lâm Hựu Nguyên về nhà sau đó không ngừng gọi điện thoại.



Ở Bắc Kinh xa xôi, giáo sư Vương Hưng đang chủ trì một hội nghị, vừa nhận được tin ông lập tức đón chuyến bay sớm nhất đến Thành phố Giang Thành ngay trong đêm.

Ca giải phẫu vừa kết thúc, màn hình điện tâm đồ dao động rất nhỏ, máu trong cơ thể nàng tuôn ra không ngừng được thanh lọc qua máy ly tâm rồi truyền ngược trở lại.

Toàn bộ máu trong người Lâm Yêm gần giống như được thay mới nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn qua cơn nguy kịch.

Bác sĩ dùng bút điện tử mở mí mắt nàng ra quan sát đồng tử, lắng nghe nhịp tim, cầm lên phim chụp Xquang não bộ cùng ngực đưa trước bảng đèn cẩn thận chẩn đoán, kết quả báo cáo thương tích chất thành một chồng giấy dày cộm trong tay ông.

Sau một hồi trầm ngâm, Vương Hưng lắc đầu: "Phiền toái, Guillain Barre gần như làm tê liệt hệ thống miễn dịch của cô ấy, hơn nữa cô ấy bị trúng đạn, nhiễm trùng đa diện, suy đa tạng, phổi ứ nước, đây là thời điểm mà cơ thể yêu cầu hệ miễn dịch vận hành tối đa, nhưng cố tình nó lại hoàn toàn bị vô hiệu hoá."

"Đây là chết tuần hoàn (sống thực vật)."

Ông tận lực dùng những từ ngữ bình thường nhất để diễn giải, Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn, các thớ cơ trên người ông đồng loạt run nhẹ nhưng không có biểu cảm khác lạ ra bên ngoài.

"Tỷ lệ sống sót là bao nhiêu?""

"Không quá 20%."

Vương Hưng dừng một chút, sự tình đã đến nước này ông cũng không giấu gì: "Hơn nữa cho dù qua khỏi, với bệnh tình nghiêm trọng như hiện tại sẽ khiến các chức năng hoạt động trong cơ thể đồng loạt suy giảm, khó tránh việc phải dùng thuốc cầm cự suốt đời."

Ông đưa bản kết quả giám định thương tích cho Lâm Hựu Nguyên: "Lão Lâm, vẫn nên sớm chuẩn bị tâm lý."



Ba ngày sau, Tống Dư Hàng tỉnh dậy sau hôn mê, cô được chuyển sang phòng bệnh thường, tình hình sức khoẻ dần hồi phục. Cô ngồi dậy muốn xuống giường đã bị người đẩy trở về.

Quý Cảnh Hành cùng Tống mẫu đều đang nhìn cô, hốc mắt đỏ hồng, Tống mẫu không nói chuyện, Quý Cảnh Hành đã mở miệng trước.

"Khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ cõi chết, em lại loạn nháo gì vậy?"

Nàng chưa từng dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cô, Tống Dư Hàng hơi sửng sốt, giọng nói khàn ách tiếng có tiếng không: "Em.... em muốn xem tình hình của Lâm Yêm.... cô ấy phẫu thuật xong rồi sao? Thân thể thế nào rồi? Đã qua khỏi nguy hiểm hay chưa?"

Liên tiếp những vấn đề, Quý Cảnh Hành môi run giật, nhìn khắp người cô toàn là thương tích, quấn đầy băng gạc lại đi bận tâm đến người khác, nhịn không được tức giận: "Tống Dư Hàng, lúc ở tỉnh như vậy, hiện tại vẫn như vậy, em không thể châm chước bản thân mình trước được hay sao?"

"Em...." Tống Dư Hàng muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại ho khan, là Tống mẫu giúp cô giải vây.

"Con muốn đi cũng được, hộ lý, phiền cô mang xe lăn đến giúp tôi."

Khi đến trước cửa phòng ICU đã hết thời gian thăm nuôi, Tống Dư Hàng tóm lấy một nhân viên y tế đang lướt ngang qua.

"Bác sĩ, bác sĩ, làm phiền cho hỏi một chút, bệnh nhân tên Lâm Yêm nằm ở bên trong tình trạng thế nào rồi?"

Bác sĩ kiểm tra bệnh án trong tay: "Lâm Yêm.... để tôi kiểm tra xem.... đã chuyển viện rồi."

Tống Dư Hàng vừa nghe như sấm rền: "Chuyển viện.... làm sao có thể.... nàng bị thương nghiêm trọng vậy mà...."

"Là thật." Bác sĩ thấy cô là bệnh nhân, hơn nữa còn là cảnh sát đến thăm hỏi người bệnh nên dành chút kiên nhẫn trả lời: "Bệnh tình của nàng tương đối phức tạp.... tài nguyên bệnh viện chúng tôi có hạn, cho nên đã chuyển nàng đến bệnh viện tuyến trên."

Tâm Tống Dư Hàng treo lơ lửng: "Phức tạp? Phức tạp là ý gì? Vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm sao? Hay là...."

"Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không thể tiết lộ."

"Ah--- Bác sĩ, bác sĩ!" Nhìn thấy ông đi xa, Tống Dư Hàng đuổi theo nhưng bởi vì tay chân vẫn chưa khôi phục sức lực nên không thể di chuyển bánh xe lăn, cơ thể lảo đảo ngã về trước, té lăn trên đất.

Tống mẫu kinh hoảng: "Dư Hàng, Dư Hàng à...."

Tống Dư Hàng tự mình chống đỡ bò dậy, động đến miệng vết thương đau nhức đến nhe răng trợn mắt, cô vừa an ủi mẹ mình vừa miễn cưỡng cười cười: "Không sao mẹ, không có gì, con ổn...."

Cô nói nhưng mắt đã đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Một đôi giày da dừng trước mặt, nàng theo ống quần tây thẳng thớm nhìn lên, là Phùng cục.

Phùng Kiến Quốc giang tay đỡ cô dậy: "Có rảnh không? Nói chuyện với ta một lát."

Tống Dư Hàng ngơ ngác gật đầu, vài người đưa cô về phòng bệnh, Tống mẫu cũng Quý Cảnh Hành đắp chăn chuẩn bị mọi thứ cho cô rồi lui ra ngoài.



"Tôi biết cô muốn hỏi tình trạng của Lâm Yêm." Không chờ cô mở miệng, Phùng Kiến Quốc đã dẫn đầu câu chuyện.

"Là người của Lâm gia đưa cô ấy đi, dù sao cũng là người nhà, chúng ta không cách nào nhúng tay vào."

Tống Dư Hàng gật gật đầu, nhưng cô sợ, sợ đám người của Lâm gia lại đối xử với nàng giống như lần trước, sợ nàng sẽ phải chịu khổ ở Lâm gia.

"Tôi đã nói những gì ta biết, đến phiên cô, ngày hôm đó, rốt cuộc thì Lâm Yêm đến đó để làm gì?"

Tay Tống Dư Hàng siết chặt chăn, bản năng thúc đẩy cô không thể nói.

Trước một người sỏi đời như Phùng Kiến Quốc, chỉ một biến hoá nhỏ trên mặt cô nhất định không lọt qua được mắt ông.

"Tôi chỉ có một lời khuyên, với gia thế cùng bối cảnh của Lâm Yêm, sự thật mà cô ấy không điều tra được thì Tống Dư Hàng cô đừng không biết tự lượng sức."

Tống Dư Hàng đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co lại: "Phùng cục, có phải Ngài đã biết chút gì rồi không? Còn nữa, tay súng bắn tỉa kia vì sao lại nổ súng."

Phùng Kiến Quốc quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy có điểm quái lạ ắt có đầu cơ, Lâm Yêm mặc dù xúc động nhưng cũng không phải không biết suy nghĩ, càng không phải loại người thích phô diễn hỉ nộ ái ố rõ ràng trên mặt mình."

Lồng ngực Tống Dư Hàng nhảy đập, lúc nghĩ cách cứu Lâm Yêm không biết nhóm người Đoạn Thành có nhìn thấy hay không?

Hơn nữa những lời thổ lộ mơ hồ dưới cớn mưa dầm mãnh liệt lúc Lâm Yêm bị bắt làm con tin.

Người của Cục cảnh sát không phải ngốc tử, chỉ sợ họ đã sớm bóng gió gì rồi.

Hôm nay Phùng Kiến Quốc đến chất vất cũng chính vì việc đó.

Người thông minh biết khi nào nên nói khi nào không, Tống Dư Hàng lựa chọn trầm mặc.

"Tay súng bắn tỉa kia đã được thẩm tra, có điều không thu được kết quả gì, với tình huống này thì cô cũng biết, nổ súng là chuyện bình thường, ai cũng không biết trong khẩu súng của cô không lắp đạn có phải không?"

Tống Dư Hàng mím môi: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc."

Đáng tiếc không thể moi được thông tin gì từ trong miệng của họ.

Phùng Kiến Quốc nhẹ nhàng mỉm cười trào phúng, xoay người lại nhìn cô, trên mặt có chút bi ai: "Đáng tiếc điều gì? Đáng tiếc tay súng bắn tỉa đã bắn chết tiểu hài tử?"

Tống Dư Hàng sửng sốt.

Ông nói tiếp: "Trước đó cô hôn mê không thể nói cho cô biết, Trương đội đã chết, là bị tiểu hài tử đó giết hại, một dao trí mạng cắt trúng động mạch chủ, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã...."

Phùng Kiến Quốc nói xong lời cuối cùng đã nghẹn ngào, ông dùng tay xoa nhẹ điểm giữa chân mày, hít sâu một hơi lại xoay người nhìn vạn dặm phía xa ngoài cửa sổ, cuối thu lá vàng rơi rụng.

Tống Dư Hàng nghiếng răng, cánh tay trái có thể cử động siết chặt chăn, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay.

Phải mất một lúc lâu cô mới có thể bình tâm trở lại.

"Công trạng của cô và Lâm Yêm đã được trình báo lên cấp trên, lão Trương đã mất, tư lịch của cô có thâm niên nhất ở Cục cảnh sát, kinh nghiệm điều tra phong phú lại nhiều lần lập kỳ công, nhưng điều quan trọng nhất cô đừng để phát tán bất cứ tin tức tình ái xằng bậy nào."

Lời nói của ông chứa đầy ý vị sâu xa, Tống Dư Hàng bỗng chốc ngước mắt nhìn lên, ánh mắt kiên định không chút e dè.

"Thích một người có gì là sai?"

Phùng Kiến Quốc nhìn gương mặt trẻ tuổi, nhưng xét về mặt tuổi tác thì cô không còn trẻ nữa.

35 tuổi, độ tuổi trung niên, trụ cột nòng cốt của Cục cảnh sát Giang Thành.

Lúc ở độ tuổi của cô hiện tại ông đã dưỡng được cái bụng bia, vắt óc tính kế làm sao để thăng chức, ánh mắt không còn sự trong sáng thuần tuý.

Nhưng là ánh mắt Tống Dư Hàng khi đứng dưới ánh mặt trời luôn phản quang màu nâu nhạt, thanh triệt không thấy đáy, không vương chút tạp chất.

Ấn dưới sự ôn hoà điềm đạm là sức sống tràn trề của tuổi trẻ.

Thậm chí cô có thể dỏng dạc bày tỏ cảm giác thích thượng một nữ nhân: "Thích một người là sai sao?"

"Không sai, nhưng để bảo vệ một người, cô phải có tiền, có quyền thế, cô đã có được những gì?"

"Đến việc ngăn nàng chuyển viện cô cũng làm không được, Tống Dư Hàng, đừng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, nó hoàn toàn không được phép."

Một khi nói đến vấn đề này ông đã nhân nhượng nhìu lắm, đã tận tình tận nghĩa.

Phùng Kiến Quốc đội mũ, xoay người muốn đi.

Tống Dư Hàng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, bộ bệnh phục màu lam nhạt trên người đắm chìm trong ánh nắng chiều: "Lâm Yêm nói, kẻ mạnh mẽ khi tức giận sẽ rút đao càng cường giả, kẻ hèn nhát khi tức giận rút đao càng trở nên yếu hèn, tôi không có bản lĩnh gì chỉ có duy nhất lòng can đảm, quy tắc đều do con người định ra, người cản tôi tôi sẽ đạp lên hắn, quy tắc ngán đường tôi, tôi sẽ phá vỡ nó."

Động tác mở cửa của Phùng Kiến Quốc dừng lại, hừ lạnh: "Không biết trời cao đất dày."

Đợi đến khi ra khỏi cửa, đôi môi căng chặt của ông thoáng hiện lên ý cười.

---------------

---------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi