Tuy rằng Hải Dương là đại tướng quân hải quân duy nhất trong Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng bởi vì Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không coi trọng hải quân, chung quanh hai mặt bị bao vây bởi hai đại cấm địa trên biển, cũng không có địch nhân trên biển cường đại gì, cho nên triều đình cũng không chú trọng hải quân cho lắm.
Qua nhiều năm như vậy, ngược lại Hải Dương cũng quá thư thản, lần này hoàng đế hạ chiếu gọi hắn trở về, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy... Nhậm Kiệt nói sợ dĩ nhiên là chỉ phương diện này.
- Ta ở trên biển cũng thường đánh nhau, tham gia náo nhiệt, đánh nhau, mọi người cùng nhau chơi sợ cái gì? Hội Văn vốn chính là nơi để mọi người cùng nhau đến với Văn Hội Hữu! Hải Thanh Vân dường như hoàn toàn không hiểu rõ ý Nhậm Kiệt nói gì, tùy ý nói. Sau đó thân hình khẽ động nhảy lên trên thuyền của Nhậm Kiệt.
Trách không được Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương dám lưu tại Hải Thanh Vân một mình ở Ngọc Kinh Thành, thì ra Hải Thanh Vân có thể một mình đảm đương một phía. Trước không nói hắn lợi hại hay không, loại nói chuyện chính trị với nhau này cũng rất lợi hại. Trên người tiểu tử này có một loại khí chất cao quý, cũng không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với tam hoàng tử Lý Văn Công thùng rỗng kêu to, cố ý giả tạo cao cao tại thượng vừa rồi. Chỉ là Nhậm Kiệt cảm thấy rất kỳ quái: Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương đều không phải là con cháu quý tộc, con trai hắn này làm sao được như thế... Chuyện này khi trở về phải cho người đều tra một chút mới được.
Tuy rằng Hải Thanh Vân lên đây là có mục đích khác, nhưng Nhậm Kiệt đối với hắn cũng không ghét bỏ, huống chi lần này Nhậm Kiệt đi ra ngoài vốn là rất tùy ý, cho nên cũng cũng không hề quan tâm.
Chỉ có điều Hải Thanh Vân vừa lên đây, cộng thêm Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Văn Tử Hào bọn họ, trên thuyền vốn hơi vắng vẻ lập tức liền náo nhiệt lên.
- Ha ha... Lúc này náo nhiệt rồi, một hồi ta làm chủ, chúng ta có thể cùng nhau uống say một bữa! Thấy trên thuyền náo nhiệt, nhất là kết cục của tên đáng ghét Lý Nham vừa rồi như vậy, thời điểm này Văn Tử Hào tâm tình vô cùng sảng khoái, cười ha hả muốn thay chủ mời khách.
- Ngươi sau này hãy tính, lần này con bà nó để ta, xem như... để... để... bồi lễ! Trước kia ta có lỗi với lão đại của lão đại ta, hắn là lão đại của lão đại ta, bữa tiệc này để ta! Gia tộc Ngụy Lượng cùng nhà Lý Thiên Thành bọn họ có quan hệ sâu xa, cho nên Ngụy Thế Long mới đưa con trai đến Ngọc Kinh Thành đi theo bên cạnh Lý Thiên Thành. Lý Thiên Thành vốn cũng không có bằng hữu gì, nên càng thêm chiếu cố người tiểu đệ Ngụy Lượng này, chuyện lúc trước hắn cũng đã nói cho Ngụy Lượng biết, cho nên lúc này Ngụy Lượng mới nói như thế.
- Ngươi ở đây nói vậy làm gì chứ, ta lên thuyền này trước hết, hôm nay tự nhiên ta phải làm chủ! Văn Tử Hào bị Ngụy Lượng nói lòng vòng đến mơ mơ hồ hồ, xua tay bảo hắn đừng tranh giành.
- Được rồi, cũng đừng nói nhảm! Không bằng chúng ta đánh một trận, người nào thắng người đó làm chủ! Ngụy Lượng trừng mắt, vô cùng hung hãn nói.
- Tiểu tử! Ngươi nghĩ rằng người Văn gia ta thì không thể đánh? Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi đúng không? Văn Tử Hào tính tình hào sảng, nhưng cũng không phải tánh khí tốt nhịn gì lắm, vừa nghe nói cũng nóng lên, thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ ngươi là dã nhân là rất lợi hại ư?” Văn Tử Hào dù sao so với Ngụy Lượng lớn tuổi hơn nhiều, bị tiểu tử này khiêu khích tự nhiên cũng nổi nóng lên.
- Hai vị làm gì vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi, dù sao còn có thời gian! Hôm nay hai vị đều tranh luận không thông, không bằng để cho ta trước làm... Hải Thanh Vân thấy hai người tranh chấp không có kết quả, làm lão hòa giải nói.
- Này, chuyện liên quan gì tới ngươi! Muốn mời khách cũng phải trước đánh thắng ta nói sau!
- Hải Thanh Vân ngươi cũng không phải là tên tốt lành gì! Ta nói ra trước, ngươi còn muốn đến làm ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi ư...
Hay thật, Hải Thanh Vân tùy ý nói một câu, lập tức cũng cuốn hắn vào, ba người ai cũng không chịu thua ai, cho dù Hải Thanh Vân về đại sự có phong phạm chính khách, khí chất quý tộc, nhưng nói tóm lại cũng không phải loại người giả dối đặc biệt. Hôm nay bị nói ngay mặt, đương nhiên sẽ không nhượng bộ, ba người ngươi một lời ta một lời, lập tức trở nên tranh cãi rất kịch liệt.
- Oa! Náo nhiệt thật rồi... Mập mạp ở một bên cười vui vẻ, vươn tay lấy ghế đặt bên cạnh, ngồi xuống lấy ra chút đồ ăn vừa ăn, vừa tiện tay thảy cho Hổ Hổ. Hổ Hổ trừ ăn linh ngọc ra cũng ăn thứ khác, tuy nhiên khẩu vị của nó còn kén chọn hơn cả mập mạp. Sau đó mập mạp phát hiện Hổ Hổ chọn thứ gì đó đích xác ăn ngon hơn nhiều, cho nên hiện tại dần dần mập mạp cũng kén chọn giống như Hổ Hổ, cho dù một chút đồ ăn vặt đều phải ngon hơn tốt hơn. Mập mạp lại dứt khoát tự mình đích thân làm, sau đó Hổ Hổ giống như nhà bình phẩm thức ăn, hiện tại hai bên phối hợp với nhau thật ra càng ngày càng ăn ý.
Nhậm Kiệt đã dặn dó, lúc bình thường có người khác, không được cho Hổ Hổ ăn linh ngọc, cho nên mập mạp liền chuẩn bị một số các món ăn khác.
- Đám người các ngươi này... Vừa nhìn thấy bọn họ như vậy, Lý Thiên Thành tuy rằng tuổi nhỏ nhưng vẫn mười phần oai thế, nói với bộ dáng nhìn bọn họ như thế là có ý muốn chen vào quản thúc.
- Đừng! Ngươi mà xen vào hòa giải là náo nhiệt lớn hơn đấy! Bọn họ muốn đánh để cho bọn họ đánh đi, thuyền này đủ bền chắc, bọn họ cũng không đánh thủng được. Vốn định để tên Văn Tử Hào kia giới thiệu một chút Hội Văn này, hiện tại hắn bận rộn như vậy ngươi đến đây nói nghe xem! Vừa thấy Lý Thiên Thành cũng muốn xen vào hòa giải, Nhậm Kiệt liền kéo hắn qua một bên, chỉ vào đường phố hai bờ sông vô cùng náo nhiệt, nói.
- Nhưng... bọn họ như vậy... Lý Thiên Thành tuy rằng tuổi nhỏ nhất, nhưng lúc này lại hơi nhíu mày.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi rất chán ghét người nhà quản ngươi nghiêm như vậy, nhưng thật ra bị quản lâu, bất tri bất giác ngươi liền biến thành người vốn chính ngươi ghét nhất, trong thâm tâm ngươi còn là thích có quy củ một chút... Ta nói đúng không?
- Biến mình thành người đáng ghét nhất? Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Lý Thiên Thành chắp tay sau lưng, cau mày suy tư.
Mà bộ dáng của hắn lại lần nữa chọc cho Nhậm Kiệt cười ha hả, tùy tiện nói: - Để mặc bọn họ đi, muốn đánh nhau cứ để bọn họ đánh, quản làm gì chứ! Chúng ta hàn huyên chuyện chúng ta!
“Oanh... Bịch... Bịch...” Ngay lúc Nhậm Kiệt nói chuyện, ba người Văn Tử Hào, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân đã đánh nhau. Tuy rằng Văn Tử Hào không kiệt xuất như hai người kia, nhưng dù sao hắn tuổi lớn hơn một chút; nói trắng ra là ba người đều không ai phục ai, Ngụy Lượng vốn tính thích đánh nhau trực tiếp kêu gào; Hải Thanh Vân càng thêm không quan tâm; Văn Tử Hào vốn luôn hào sảng, nhưng tánh khí cũng giống vậy, vì thế chỉ nói mấy câu đã đánh nhau.
Người điều khiển thuyền đã nhận được thông báo của Nhậm Kiệt, lập tức khởi động trận pháp, dùng trận pháp khống chế khu vực tầng đỉnh chỗ ba người Văn Tử Hào, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân đánh nhau. Những trận pháp này đều là năm xưa Nhậm Thiên Hành tự thiết lập, đừng nói là mấy người bọn hắn, cho dù là cường giả siêu cấp đến đây đều không công phá được.
Mà Lý Thiên Thành bị Nhậm Kiệt nói, rốt cục sau mấy lần nhìn lại, rồi quay đầu cùng Nhậm Kiệt nhìn về phía đường phố náo nhiệt dọc theo hai bờ sông, giải thích...
- Thật ra Hội Văn này lúc ban đầu chính là chỗ một số văn nhân tiếp khách, bởi vì đường thủy nơi này phát đạt, dọc theo sông cảnh sắc mỹ quan, văn nhân thích ở nơi đây ngâm thơ đối từ. Mà Ngọc Tinh Học Viện chúng ta cùng một ít học viên khác vào giai đoạn này đều sẽ được nghỉ, chủ yếu là theo truyền thuyết thời đại Hoàng triều thượng cổ có một vị văn nhân nho nhã thông thiên địa, một chữ chấn nhiếp quỷ thần, có thể để cho cầm súc nghe vị ấy giảng bài mà khai hóa, đã đến trình độ văn thông thiên địa, dùng văn thành Thần. Tuy nhiên tin tức cũng như tất cả các thứ có liên quan tới Hoàng triều thượng cổ đều giống nhau, chỉ là qua những lời đồn, thậm chí ngay cả tên đều có mấy chục loại khác nhau...
- Nhưng sau đó vẫn có rất nhiều người cung phụng vị Văn Thần này, tiếp theo vào một đoạn thời gian sẽ định ngày nghỉ, đồng thời sẽ cử hành một số hoạt động, đây là tình huống lúc ban đầu Hội Văn xuất hiện. Hai năm gần đây Hội Văn phát triển lớn mạnh, là bởi vì Hội Văn Lâu xuất hiện. Hội Văn Lâu cử hành các loại so tài, từ từ những thứ so tài này khuếch trương mở rộng. Hiện tại bao gồm mười mấy loại như cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, trà, ca, phú... những thứ này toàn bộ đều có. Sau này những cửa hàng dọc theo bờ sông đều là nơi tổ chức so tài, cuối cùng 108 người thắng lợi sẽ đi vào Hội Văn Lâu quyết ra thắng bại!
Vừa nghe đến đây, Nhậm Kiệt đã hoàn toàn hiểu rõ, trước mập mạp cũng đã nói mấy câu, nhưng nói không phải chi tiết như vậy. Mà lúc này nghe Lý Thiên Thành nói, Nhậm Kiệt đã nghĩ tới rất nhiều thứ, thậm chí nói rất tự nhiên, hắn liền nghĩ đến rất nhiều biện pháp.
Nên biết, tuy rằng từ xưa tới nay đều nói văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, nhưng thật ra văn nhân còn thích tranh danh đoạt lợi, càng thích so tài hơn so với võ giả. Dĩ nhiên, việc so tài này có vẻ cao nhã hơn một chút, tỷ như kêu là Văn Hội Hữu, hoặc là gì đó... nhưng chung quy chẳng qua là hai chữ danh lợi.
Cho nên nói, hôm nay làm ra như vậy, khẳng định là để tạo danh tiếng, bên trong nếu có thêm lợi ích cũng đủ để khuếch trương mở rộng.
- Mỗi một tòa lâu đều có so tài, so tài các loại khác nhau đều có người bất đồng tham gia. Vì thế càng ngày càng nhiều người tụ tập tham gia so tài, bởi vì người thắng sẽ có phần thưởng phong phú không nói, mà sẽ được dương danh ở Ngọc Kinh Thành, dương danh ở Minh Ngọc Hoàng Triều. Thậm chí có lời đồn, nếu như ở trong tranh tài Hội Văn có thể lấy được thành tích nhất định nào đó, như ít nhất đi vào tham gia trận chung kết Hội Văn Lâu, thì sau này thi cử đều sẽ được coi trọng, có được lý lịch này thì coi như đánh giá kiểm tra thi cử đều sẽ cộng thêm không ít điểm. Có không ít người chính nhờ vậy mà được thưởng thức, mà chiếm được mỹ nữ chú ý... cho nên mới có cách nói là Hội Tài Tử Giai Nhân.
- Nổi danh, có lợi, còn có mỹ nữ giai nhân, muốn không phát hỏa cũng khó! Quả nhiên là thế, Nhậm Kiệt cười nói, rồi nhìn về phía Lý Thiên Thành nói tiếp: - Ngươi nhỏ như vậy, chẳng lẽ đã muốn ôm mỹ nhân về...
- Đâu có... Nếu các con cháu gia tộc khác ở Ngọc Kinh Thành nghe hỏi như thế, đều sẽ không quan tâm tùy ý tham khảo tán gẫu, nhưng Lý Thiên Thành lại là khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: - Ta trước nay thật không có nghĩ như vậy! Ta là đi theo bọn họ tới cùng nhau xem so tài, đánh bài đánh cược các thứ. Bọn họ nói sợ có người gây chuyện náo loạn mới bảo ta phụ trách an toàn, kết quả là gặp lão đại, làm hại ta người phụ trách an toàn cao nhất của Hội Văn này lại giúp lão đại đánh người...
- Ha ha... Nghe Lý Thiên Thành nói như vậy, hơn nữa thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cùng với bộ dáng bất đắc dĩ của hắn kia, Nhậm Kiệt lại lần nữa không nhịn được bật cười ha hả.
- Cười cái gì mà cười! Nếu không phải là lão đại của ta, ta đã thu thập lão đại từ lâu. Hãy chờ tới ngày ta làm lão đại, để xem ta thu thập lão đại ngươi như thế nào! Lý Thiên Thành thấy Nhậm Kiệt cười đến vui vẻ như vậy, không nhịn được hừ một tiếng, nói.
- Ngươi đây là giúp thân không giúp lý đấy! Người phụ trách an toàn cao nhất ngươi này cũng có lúc thiếu trách nhiệm à... hà hà...
- Ta là người phụ trách cao nhất, tự nhiên quy củ do ta định đoạt, nếu lão đại không phải lão đại của ta, khẳng định ta trước đã thu thập lão đại sau đó mới xử lý tên Lý Nham kia, nhưng là lão đại của ta thì ta chỉ đành phải xử lý Lý Nham, đích xác tên đó cũng đáng đánh...
Tán gẫu cùng Lý Thiên Thành, Nhậm Kiệt luôn rất vui vẻ: tên tiểu tử choai choai này lực lượng đủ mạnh, có nề nếp, nói chuyện cũng rất có hứng thú.
- Có thể đánh bạc? Lúc này, mập mạp đang ở một bên nhìn xem ba người Văn Tử Hào bọn họ đánh nhau rất là vui vẻ, vừa nghe có thể đánh bạc, lập tức tinh thần tỉnh táo. Nàng vốn rất thích đánh bạc, lúc đó biết Nhậm Kiệt cũng là ở sòng bạc. Huống chi gần đây tên tiểu tử Hổ Hổ này tiêu hao linh ngọc tốc độ tăng nhanh, tuy rằng Nhậm Kiệt cho nàng không ít linh ngọc, nhưng vẫn luôn khiến nàng có cảm giác nguy cơ, cho nên vừa nghe có thể đánh bạc, nàng lập tức hưng phấn lên.
- Các ngươi khẳng định không đánh bạc được! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thiên Thành thời khắc này lộ ra vẻ tươi cười.
- Tại sao chúng ta không thể đánh bạc? Mập mạp gần như theo bản năng liền hỏi tới.
Nhậm Kiệt cũng không có hỏi tới, bởi vì hắn đã biết đáp án: vừa rồi lúc dò xét hắn đã phát hiện rất nhiều dấu hiệu của Trường Nhạc Đổ Trường cùng một số địa phương đặt tiền cược. Hiện nay Trường Nhạc Đổ Trường gần như đã nhất thống sòng bạc ở Ngọc Kinh Thành, Hội Văn chuyện lớn như vậy, chỉ cần có cơ hội đánh cược thì sao có thể thiếu Trường Nhạc Đổ Trường!?
Lý Thiên Thành nói: - Trừ phi các ngươi muốn đánh bạc với sòng bạc nhà mình, bởi vì Hội Văn lần này dù sao tỷ lệ cược cũng chính là Trường Nhạc Đổ Trường mở ra, bất quá ta thật ra đánh cược không ít!
Mập mạp ở một bên nghe nói, vô cùng thất vọng vỗ đầu, không nghĩ tới ở nơi này cũng có sòng bạc xuất hiện kinh doanh, thật là không thú vị mà!
Hôm nay Trường Nhạc Đổ Trường làm ăn càng ngày càng tốt, đã trở thành đệ nhất sòng bạc ở Minh Ngọc Hoàng Triều, cái đệ nhất này chính là còn lợi hại hơn so với tất cả các sòng bạc khác gộp lại với nhau.
Nhậm Kiệt ở một bên nói: - Vậy cầu chúc ngươi thắng nhiều một chút!
- Cầu chúc ta thắng nhiều ư? Lão đại chính là Đại lão bản chân chính sau lưng Trường Nhạc Đổ Trường, ta thắng nhiều vậy không phải lão đại thua sao? Lão đại muốn chính là mọi người đều thua mới đúng chứ! Nhậm Kiệt chính là Đại lão bản sòng bạc, hắn chúc mình thắng nhiều một chút, nếu là nói thật, Lý Thiên Thành hoàn toàn không tin.
- Nhớ kỹ, sòng bạc không sợ người thắng tiền, bởi vì có thắng thì có thua, không để cho người khác thắng tiền sòng bạc vĩnh viễn không làm được chuyện lớn! Chỉ cần tầm mắt ngươi tốt hơn so với đại đa số người, là ngươi có thể thắng tiền. Ngươi thắng được phần nhiều là bản lãnh của ngươi, ngươi thắng càng nhiều sòng bạc càng lời nhiều! Rất nhiều người, cho dù là những người tham dự bài bạc kia thường thường đều ở vào tâm trạng này, cho rằng sòng bạc là rất khó thắng được tiền, không muốn người khác thắng tiền... Có lẽ những sòng bạc nhỏ trước kia đúng là như thế, nhưng Nhậm Kiệt dạy cho Thường lão tứ làm Trường Nhạc Đổ Trường hoàn toàn mới, cũng không phải như thế.
Lý Thiên Thành nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, mới chợt nghĩ tới đánh giá của mọi người đối với Trường Nhạc Đổ Trường hiện tại, đích xác bất đồng với trước kia, nhất là cái gì vé số, rút thăm trúng thưởng gì gì đó, là thật sự có rất nhiều người thắng tiền, một đêm đột nhiên giàu lên.
Đang lúc mấy người nói chuyện, thuyền tùy ý đi tiếp giữa dòng sông nội thành, vừa trò chuyện vừa nhìn cảnh đường phố phồn hoa ở chung quanh. Ngay lúc ba người ở phía sau thuyền kia còn chưa có phân ra thắng bại, đột nhiên trong bầu trời rơi xuống mưa nhỏ, mà lúc này bọn họ cũng đã đi tới khu trung tâm.
Từ rất xa đã thấy rất nhiều người đang ra vào trong một tòa lầu tạo hình giống như chữ “Văn” (文). Tòa lầu này vô cùng cao lớn, cho dù ở địa cầu đời trước cũng tuyệt đối gọi là nhà cao tầng.
- Mau nhìn... mau nhìn kìa! Thuyền Nhậm Kiệt tới rồi kìa!
- Hừ! Tới đây thì sao chứ! Hắn cũng không có tư cách đi vào Hội Văn Lâu, cho dù có Thành Vương ra mặt cũng vô ích, Hội Văn Lâu này chính là tài sản riêng của Văn gia!
- Nhưng trên thuyền hắn có Văn thiếu gia kìa?!
- Văn thiếu gia thì sao? Hắn cũng không dám làm loạn, ngươi cũng không nghĩ người sáng lập hội của chúng ta là ai ư?!
- Cũng đúng, hắn chính là mượn thế lực gia tộc lớn lối ăn chơi trác táng mà thôi! Nơi này là Hội Tài Tử Giai Nhân, người nào quan tâm hắn là ai chứ!?!
- Không sai, không cần để ý tới hắn, hắn tính là gì chứ!
- Cũng không biết dùng biện pháp gì mà lôi kéo được Thành Vương tuổi vị thành niên kia, nên Thành Vương mới ra mặt giúp hắn. Hội Tài Tử Giai Nhân này nhiều lắm hắn cũng chỉ có thể làm một quần chúng, chỉ có thể ở một bên nhìn chúng ta biểu diễn thôi...