TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Cổ Nguyệt ngây người, tại sao... tại sao lại như thế này?

Vừa rồi nàng mới tỉnh lại liền thấy được lão nhân mặt cười, tuy rằng trước đó đã nghe rất nhiều, trong lòng nhớ lại chuyện năm xưa, biết được năm đó chiến đấu hỗn loạn, mình ở cùng hắn cũng không nói rõ thân phận, lão nhân mặt cười Sát Thủ Vương cũng không biết mình là công chúa.

Đó chẳng qua chỉ là một sai lầm không ai muốn, kỳ thật nàng đã sớm hiểu được, nhưng nàng không vượt qua được một cửa này. Dù sao lúc trước nàng nhìn thấy phụ thân bị lão nhân mặt cười giết chết, thấy được đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều tiêu diệt quốc gia của nàng.

Cho nên vừa tỉnh lại, không thể khống chế nổi tâm tình, lập tức bùng phát lực lượng đánh ra.

Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, nàng chỉ bùng nổ một chút lực lượng đánh văng lão nhân mặt cười, nhưng mà... nhưng lại đánh xuyên qua tim hắn.

Sao lại như vậy, lực lượng của hắn mạnh như thế, ngay cả Thái Cực Cảnh cũng khó đuổi kịp tốc độ của hắn, hắn...

Đột nhiên, Cổ Nguyệt nhớ tới nói chuyện giữa Nhậm Kiệt và lão nhân mặt cười, hắn sẽ không chống cự, hắn muốn chết, hắn...

Lúc này lão nhân mặt cười lại cảm giác thân thể cứng ngắc, duy trì không đổi khuôn mặt lúc Cổ Nguyệt tỉnh lại, thân thể như trúng độc, không thể động đậy, sao lại thế này?

Bịch...

Lão nhân mặt cười liền ngã xuống.

- A..

Nhìn lão nhân mặt cười ngã xuống, Cổ Nguyệt cảm giác mọi thứ xung quanh bỗng xoay chuyển, cảm giác muốn sụp đổ, điên cuồng hét lên, sau đó lao tới.

- Nhậm Minh, ngươi đứng lên cho ta, không phải ngươi nói người nhà của ngươi đặt tên là Nhậm Minh, nhưng đời này ngươi tuyệt đối không nhận mệnh hay sao. Đứng lên, ngươi đứng lên cho ta...

Không có tiếng khóc, nước mắt của Cổ Nguyệt lại không ngừng chảy ra, điên cuồng hét lên với lão nhân mặt cười nằm đó.

Đáng tiếc, nàng cảm giác được sinh mệnh của lão nhân mặt cười đang dần biến mất, nhưng nét mặt tươi cười vẫn dọng lại.

Thoáng cái, nhớ tới nói chuyện giữa Nhậm Kiệt và lão nhân mặt cười, nhớ tới mọi thứ trước kia.

Cổ Nguyệt muốn điên, gào thét với lão nhân mặt cười, sắp phát cuồng phát điên.

Lúc này lão nhân mặt cười thân thể cứng đờ nằm đó lại không hiểu nổi, mình chỉ là thân thể cứng ngắc, rõ ràng dược phẩm của tiểu tử Nhậm Kiệt cho mình có vấn đề, Cổ Nguyệt làm sao vậy?

Vừa nãy nàng chỉ đánh nhẹ lên ngực mình, không đau gì, nhưng sao nàng lại giống như mình đã chết thế?

"Hầy..."

Nhậm Kiệt từ xa nhìn tất cả, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọn ngài có thể hiểu được, cũng hy vọng Cổ Nguyệt không đến mức thật hỏng mất.

Mọi chuyện tự nhiên là do Nhậm Kiệt bày ra, hắn bỏ thêm chút dược phẩm mê huyễn trong dược phẩm cho Cổ Nguyệt, làm nàng sinh ra ảo giác, đồng thời khống chế lực lượng của nàng, cộng thêm bày biện trước đó, lúc đặc biệt, rất dễ khiến nàng hiểu lầm là nàng tự tay giết lão nhân mặt cười.

Không phá không xây được, hiện tại chỉ có thể thử thế này, ít ra Nhậm Kiệt biết một điều, sau lần trải qua này, dù có cho Cổ Nguyệt ra tay, xem chừng nàng cũng không dám thử nữa.

Bằng không, một người ôm lòng áy náy, một người vẫn luôn mâu thuẫn, Nhậm Kiệt thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà nghe Cổ Nguyệt hô tên của lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt lại sững sờ, khóe miệng nhếch lên. Quả nhiên, Nhậm Minh, không nhận mệnh, ha ha, quả nhiên là người Nhậm gia. Dựa theo tuổi cùng bối phận của hắn, hẳn là đồng lứa với gia gia của mình, nhưng mà lúc trước mình tra xét tộc phổ, không có tên của hắn, những người khác trong gia tộc cũng không biết sự hiện hữu của hắn.

Bản thân lão nhân mặt cười không nói chuyện này, Nhậm Kiệt cũng không hỏi nhiều, cuối cùng bây giờ biết được tên thật của hắn, Nhậm Minh.

Lúc này nhìn một lúc, Cổ Nguyệt rống lên hồi lâu, đột nhiên nằm rạp xuống ôm lão nhân mặt cười khóc rống, miệng không ngừng nói chuyện trước kia, nói ra đau khổ cùng mâu thuẫn của nàng.

Nói thật, chuyện như Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương Nhậm Minh, thật làm người ta đau đầu bó tay, không thể oán trách được ai được.

- Ha ha... Ầm...

Nói hồi lâu, đột nhiên, Cổ Nguyệt vung tay vỗ mạnh lên trái tim mình.

Trong cảm giác của mình, lồng ngực của nàng bị đánh thủng, trái tim vỡ vụn, cảm giác như sắp chết, thực tế ngực chỉ là bị đánh rách, bắn máu ra mà thôi.

Nhìn đã đến nước này, Nhậm Kiệt khoác tay thu hồi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, bước đến, ngón tay búng ra một giọt thuốc giải luyện chế sẵn vào miệng Cổ Nguyệt, đồng thời cũng cho Sát Thủ Vương, lúc này hắn đã bị tháo mặt nạ cười.

Tổng thể quả thật giống người Nhậm gia, chỉ là bộ dáng tang thương, dĩ nhiên là vì nghĩ rằng Cổ Nguyệt đã chết, nhiều năm tích lũy mới thành, nhưng mơ hồ nhìn ra dung mạo lúc trẻ cũng không kém.

Đối với người tu luyện, không tính là gì, Nhậm Kiệt khoác tay cầm mặt nạ cười của lão nhân mặt cười.

- Sau này ngài không cần nó nữa, bụp!

Trực tiếp bóp nát mặt nạ cười này, Nhậm Kiệt nhìn hai người lúc này đã dần tỉnh lại, nói:

- Ta đã bố trí trận pháp quanh đây, hai người còn cần thời gian để khôi phục lực lượng, nhưng mà dù khôi phục, không liên thủ, chỉ sợ trong thời gian ngắn các người cũng không xông ra khỏi trận pháp được. Có thể làm, nên làm, ta đều đã làm, chuyện còn lại tin rằng các người cũng không muốn người khác thấy, các người tự giải quyết đi.

- Nhưng mà nói thật, các người đều phải buông bỏ mới được, coi như đều chết qua không biết bao nhiêu lần, vừa nãy đã qua một lần nữa, có mấy lời ta không nói các người cũng hiểu được.

Nói nhiều cũng không có ý nghĩa, bởi vì bọn họ không phải người thường, thừa lúc bọn họ không hiểu chuyện gì, chế tạo cảnh vừa rồi, làm bọn họ chân thật trải qua một lần, cảm nhận được cảm giác chết đi mất mát lẫn nhau, vậy là đủ rồi.

"Ngài coi như đã thử qua một lần, còn lại thì ta thật không nhúng tay được, ta cũng không thích hợp ở đây. Nếu ngài thật cảm thấy mặc nợ, ta cho rằng ngài càng thêm cố gắng được Cổ Nguyệt tha thứ, chiếu cố nàng cả đời, coi như báo đáp lại phụ thân của nàng. Dù sao, để nàng ở chỗ Tàn Hồn không phải chuyện hay, nếu ngài hiểu thấu được điểm này, đột phá Thái Cực Cảnh là sắp tới. Đúng rồi, đây là bộ pháp ta thu được, gọi là Tiểu Na Di Bộ Pháp, ta cảm giác đặc biệt thích hợp với ngài, hiện tại ta để lại đây."

Nói xong với hai người bọn họ, Nhậm Kiệt lại âm thầm thông qua lực thần hồn nói một câu với lão nhân mặt cười.

"Tổ cha nó, tiểu tử ngươi..."

Nhậm Minh tức giận không thôi, không ngờ tới mọi chuyện là do Nhậm Kiệt khống chế, vừa muốn nói gì, lại phát hiện Nhậm Kiệt mỉm cười, trực tiếp cắt liên lạc.

Nhậm Kiệt tin, cho dù làm bọn họ khôi phục thế nào, hai người cũng sẽ không làm gì nữa.

Nhậm Kiệt cũng mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, bước đi rời khỏi đây, Nhậm Kiệt dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngưng tụ lực lượng, biến đổi môi trường xug quanh, ngưng tụ thành trận pháp rất lớn, làm bọn họ không đến mức trốn tránh, mặt đối mặt nói chuyện.

- Bái kiến... bái kiến ân chủ...

Nhậm Kiệt vừa ra khỏi trận pháp, báo đen vẫn luôn canh giữ bên ngoài liền cung kính cẩn thận quỳ xuống hành lễ.

- Ngươi ở đây vừa lúc, ngươi tìm cơ hội trả lại dược liệu còn thừa trong những nhẫn trữ vật này, trong chiếc ngọc bài này có ghi chép công pháp tu luyện thích hợp với ngươi, thuận tiện dùng dược liệu này luyện chế những thứ thích hợp cho ngươi dùng. Nhiêu đây đủ cho ngươi đột phá đến dương hồn, với tốc độ của ngươi sau khi đột phá, không nói mạnh nhất xung quanh cũng không kém lắm. Đến lúc đó ngươi nói với những gia tộc này, bảo bọn họ có chuyện gì có thể tìm ngươi, ngươi cũng cố giúp bọn họ, xem như ta báo đáp bọn họ cho thuốc. Mà ngươi dốc sức hỗ trợ bọn họ lúc khó khăn, coi như hai ta không thiếu nợ nhau.

Nhậm Kiệt nói rồi, ném nhẫn trữ vật cho báo đen, đồng thời đưa đồ cho nó, sau đó nhấc chân, người đã biến mất trong rừng núi.

- Tuân... tuân lệnh, cẩn tuân lệnh ân chủ...

Báo đen nhận lấy, lại phát hiện Nhậm Kiệt bước đi không gian dao động, nháy mắt biến mất, còn nhanh hơn người ta bay hết tốc lực.

Làm cho báo đen luôn nổi danh tốc độ cũng phải trợn mắt há mồm, dù cho Thái Cực Cảnh, hình như cũng không nghe nói làm được như thế.

Lại nghĩ tới lúc trước ân chủ tùy ý điểm hóa mình, hôm nay để lại những thứ còn nói làm mình đột phá dương hồn, trời ạ, lúc đó mình còn không biết sống chết muốn tập kích ân chủ...

Tuy rằng Nhậm Kiệt đã đi, nhưng yêu báo này vẫn cung kính quỳ xuống hành lễ, nó thành tâm phục tùng, hoàn toàn thán phục từ nội tâm.

Đồng thời trong lòng cũng ghi nhớ lời của Nhậm Kiệt, ngẫm lại cũng phải, đại nhân vật như ân chủ, làm sao lại vơ vét các tiểu gia tộc đó. Xem chừng là lâm thời cần dùng, sau này mình thật đột phá dương hồn, tự nhiên sẽ thay chủ hoàn trả phần ân tình này.

Về phần ân chủ nói cái gì hai bên không thiếu nợ nhau, ân tình của ân chủ điểm hóa mình, vĩnh viễn không trả nổi. Ừm, mình phải cố gắng, ít nhất phải đạt đến mức nhất định, sau này mới có mặt mũi có tư cách gặp lại ân chủ.

Nhậm Kiệt đeo mặt nạ cười làm việc, càng thêm tùy ỳ, hắn cũng không nghĩ nhiêu. Lúc này tìm một chỗ an toàn, lại khôi phục hình dạng gia chủ Nhậm gia, sau đó lặng lẽ về Trường Nhạc Thiên Phủ.

Đã qua chuyện này, thân phận mặt nạ cười của hắn có thể tạm ẩn giấu một thời gian, hơn nữa tạm thời không thể xuất hiện ở Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt đã nghĩ kỹ chỗ đi. Bởi vì bất luận là chuyện Đan Diệu, luyện chế dược phẩm cho lục thúc, hay là cha mình Nhậm Thiên Hành nhắc nhở, hoặc là mình không chút do dự âm dương dung hợp, cũng làm cho Nhậm Kiệt có ý muốn tạm rời Minh Ngọc Hoàng Triều ra ngoài một thời gian.

Mình nhất định phải mau sớm tìm được Đan Diệu, hiện tại Tàn Hồn cũng chú ý tới chuyện này, Đan Tiên Giáo là đại giáo vô thượng, vô cùng hùng mạnh, Tàn Hồn càng quỷ dị khủng bố. Mà không cần cha mình nói, bản thân Nhậm Kiệt cũng cảm giác được hoàng đế không tầm thường, thậm chí cả hoàng tộc cũng có vấn đề.

Lần trước rõ ràng mình suýt chạm đến giới hạn của hoàng tộc, nhưng cũng may không bại lộ thân phận, trước kia mình làm những chuyện có thể nào, hoàng đế vẫn nhịn được, là bởi hắn không cảm thấy uy hiếp. Nhưng sau Trường Nhạc Thiên Phủ, Nhậm gia, Văn gia liên minh, điều này rất nguy hiểm, lúc này mình càng thêm đối phó cẩn thận.

Vào lúc này, phải mau tăng lên lực lượng, thế lực nguyên bản đã không đủ dựa vào.

Nhậm Kiệt cũng nghĩ tới chỗ, phải đi Đông Hoang, bởi vì dựa vào cảm giác, hắn cảm thấy tiểu nha đầu Đan Diệu Đan Diệu có khả năng đang trốn trong Đông Hoang. Mà chỗ như Đông Hoang, cũng càng thích hợp với mình. Tự nhiên, trước khi đi, Nhậm Kiệt phải an bài xong mọi chuyện trong nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi