TA THU CÁC TIỂU LÃO ĐẠI LÀM ĐỒ ĐỆ

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cùng nhau xuống núi, dọc đường đi, hai người vẫn luôn nắm tay nhau, chỉ là mỗi người quay mặt qua một bên.

Tay nắm tay, nhưng hai người hãy còn ngượng ngùng, đều chẳng dám nhìn đối phương.

Thẩm Hoài An đã là người trưởng thành, thân hình cậu cao gầy đĩnh bạt, trên người mặc y phục màu đen, đường nét gương mặt lạnh lùng, khí chất lẫm liệt. Không biết từ bao giờ, Thẩm Hoài An đã trưởng thành thành đứa con cưng của trời mà người người đều phải nể phục ngước nhìn.

Khí chất của Thẩm Hoài An lạnh lùng như vậy, nhưng cậu lại là thiếu niên thuần khiết, hoàn toàn tương phản với khí chất của cậu. Bàn tay cậu nắm lấy những ngón tay mềm mại không xương của sư muội, chỉ mới vậy thôi đã có thể khiến cho lỗ tai Thẩm Hoài An đỏ bừng lên, đỏ hoài chẳng tan đi được.

Thật ra thì Cốc Thu Vũ cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng tính tình nàng hoạt bát hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên thì thấy vành tai đỏ rực của Thẩm Hoài An, bỗng nổi lòng muốn trêu chọc cậu.

“Thẩm Hoài An!” Cốc Thu Vũ gọi cậu.

Thẩm Hoài An theo bản năng cúi thấp xuống, chỉ thấy cánh tay mình nóng ran, Cốc Thu Vũ dính lại gần, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thẩm Hoài An.

Cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp của nữ hài, hành động này của nàng khiến cả thân hình Thẩm Hoài An cứng ngắc ngay tắp lự, ánh mắt cậu nhìn loạn khắp nơi, nhìn bầu trời, nhìn mây, rồi lại nhìn cây đại thụ, duy chỉ không nhìn vào nàng.

Hai người vốn đang nắm tay, sau khi Cốc Thu Vũ nhích lại gần ôm lấy tay của Thẩm Hoài An, mặt cũng dán lên cánh tay Thẩm Hoài An.

Nàng ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Thẩm Hoài An, sao huynh không chịu nhìn muội thế?”

Thẩm Hoài An hoảng hốt chớp chớp mắt liên tục, giọng nói của cậu có chút cứng ngắc, “Tiểu Cốc, đừng làm loạn… chút nữa có người thấy bây giờ.”

“Nhìn thấy thì có thể làm gì?” Cốc Thu Vũ nói, “Huynh cảm thấy muội không thể gặp người khác hả?”

“Huynh không có ý này…”

Thẩm Hoài An vô thức cúi xuống, vừa lúc nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Tiểu Cốc, nàng còn đùa dai chớp chớp mắt đầy vẻ tinh quái, cậu lập tức hiểu ra nàng lại đang cố ý trêu chọc mình.

Cốc Thu Vũ nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Hoài An thì bật cười khúc khích.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên nhìn một vòng, chắc chắn không có ai xung quanh, cậu nhân lúc Tiểu Cốc không chú ý, bỗng cúi người xuống từ sau lưng ôm lấy nàng, một tay khác quàng qua eo bất ngờ cù vào chỗ nhạy cảm của nàng, khiến cho Cốc Thu Vũ hét ầm lên.

Cốc Thu Vũ giãy giụa không được, lại bị Thẩm Hoài An cù khiến nàng cười không ngớt, vội vàng liên tục nói xin lỗi. Cốc Thu Vũ bình thường rất ít khi gọi Thẩm Hoài An là sư huynh, lần này ngay cả sư huynh cũng đã gọi, Thẩm Hoài An mới buông nàng ra.

Cốc Thu Vũ thở hổn hển lấy lại hơi, nàng giơ tay lên muốn đánh Thẩm Hoài An, nhưng không ngờ Thẩm Hoài An đã tính toán từ trước, né trái tránh phải nhẹ nhàng vô cùng, chọc Cốc Thu Vũ giận đến mức muốn móc ám khí ra, bấy giờ cậu mới ngoan ngoãn đứng lại chịu đòn.

Hai người dọc đường đi đùa giỡn, cuối cùng lại nắm tay nhau. Đối với người tu tiên di chuyển chỉ tốn mấy bước, nhưng hai người bọn họ lại đi mất gần một giờ canh giờ.

Khi đến trước cổng thành Vân, sư huynh sư muội hai người lúc này mới chỉnh đốn lại y phục một chút, buông tay nhau ra, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào trong thành Vân.

Người dân thành Vân vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Tinh Thần Cung, bọn họ nhìn thấy người của Tinh Thần Cung đều rối rít chào hỏi, cả đường đi hai người cũng đáp lễ lại.

Lần này rõ ràng chỉ có mỗi Thẩm Hoài An là có nhiệm vụ đi mua đồ, cậu mua hồ lô đường cho Cốc Thu Vũ rồi đi vào nhiều cửa hàng khác nhau, Cốc Thu Vũ nhàn nhã ăn kẹo ung dung đi theo sau Thẩm Hoài An.

Các chưởng quỹ và tiểu nhị đều có giao tình lâu năm với Tinh Thần Cung, cửa hàng nào cũng sẽ giữ một số trái cây khô thơm ngon hoặc đồ dùng cần thiết hằng ngày, đợi người của Tinh Thần Cung đến thì đưa cho bọn họ.

Thẩm Hoài An đang mua đồ ở phía trước, Tiểu Cốc ở phía sau thì được mọi người săn sóc các kiểu, người bên trái nhét cho nàng một ít đồ, người bên phải cũng nhét thêm một ít đồ, đến khi Thẩm Hoài An quay đầu lại lần nữa, trên tay Cốc Thu Vũ đang ôm rất nhiều đồ, đều là đồ của người dân nhiệt tình tặng cho bọn họ.

Kể từ sau khi Tinh Thần Cung nổi lên, thành Vân trở thành thành trấn được sự che chở của Tinh Thần Cung, không chỉ rất nhiều đệ tử môn phái tu tiên có tư chất thấp không dám ở thành Vân làm loạn, mà ngay cả những tên ác bá lưu manh cũng không dám làm càn.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, Tinh Thần Cung sẽ không nhân nhượng cho bất kỳ ai dám làm chuyện xấu ở thành Vân. Đó là chưa nói đến việc hơn mười năm qua, Tinh Thần Cung vẫn luôn cứu tế người dân địa phương, dân chúng thật sự vô cùng cảm kích.

Ngu Sở thấy cứ một mực từ chối ý tốt của người dân thành Vân thì có vẻ quá xa cách, cũng có vẻ không hiểu thấu lòng người, nên Ngu Sở đã nói với các đồ đệ rằng, nếu người dân đưa một ít quà lặt vặt thì cứ nhận lấy, đồ gì quá quý giá thì nhất định không thể nhận.

Lâu ngày, dân chúng đều biết Tinh Thần Cung không nhận đồ đắt tiền, nhà ai trồng các loại rau dưa trái cây ngon miệng, tiệm nào mua bán nhiều quả khô, cũng đều sẽ giữ lại cho Tinh Thần Cung một phần, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.

Cốc Thu Vũ là người tu luyện độc tu, nhưng nàng cũng rất tinh thông y thuật, nàng rất nổi danh ở thành Vân.

Hai người đi được nửa đường, có người dân đến mời Cốc Thu Vũ qua nhà bà ấy một lúc, xem giúp nữ nhi đã bệnh nửa tháng của bà, Cốc Thu Vũ nói một tiếng với Thẩm Hoài An rồi đi cùng bà ấy.

Bên này, Thẩm Hoài An đúng lúc mua xong hết những món đồ còn thiếu.

Thẩm Hoài An đang đứng ở phía trước một cửa hàng nói chuyện với chưởng quỹ, bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ cửa hàng bên cạnh, có vẻ như có người đang lao về phía cửa hàng, đặc biệt, có vẻ như đang hướng về phía cậu.

Với tu vi thâm sâu như hiện tại của Thẩm Hoài An, tất nhiên sẽ không thể nào bị người ta nhào tới được. Cậu nhạy bén xoay người một cái, nhanh chóng tránh đi, bóng người kia không ôm được người cứ thể lao thẳng vào trong cửa hàng, đập lưng vào tủ, khiến khách nhân trong quán giật nảy mình.

Sau khi Thẩm Hoài An tránh sang một bên, cậu nhíu mày nhìn tiểu nhị của cửa hàng đỡ người đó dậy.

Bóng lưng của người đó nhìn rất gầy yếu, hình như là phái nữ. Đến khi người đó quay đầu lại, đúng thật là một cô nương, còn có chút chật vật với bộ y phục rách rưới.

Cô nương này dường như mới chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi thôi, trông có vẻ không lớn tuổi lắm, gương mặt thanh tú đáng thương, nhìn vừa thuần khiết lại có phần tái nhợt, đôi môi trắng bệch, trông cực kỳ yếu ớt.

“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Chưởng quỹ từ trong quầy đi ra, ông ấy lo lắng hỏi, “Sao tự nhiên lại ngã thế, có phải chưa được ăn cơm không?” 

Người dân thành Vân đều là người chất phác nhiệt tình, nếu như thấy những người sống nơi đất khách quê người gặp khó khăn, đều sẽ chìa tay ra giúp đỡ. Thẩm Hoài An bỏ những đồ mới mua vào trong túi trữ đồ, xoay người rời đi.

Cô nương đó không ngờ là Thẩm Hoài An chỉ liếc nàng ta một cái rồi không thèm nhìn thêm lần nào nữa, đã thế còn rời đi nữa, bỗng chốc thấy hơi sốt ruột. Nàng ta không màng tới chưởng quỹ và tiểu nhị quan tâm mình, lảo đảo cất bước ra ngoài.

“Chờ, chờ một chút!” An Linh Nhi gấp gáp gọi Thẩm Hoài An lại.

Nàng ta ngày nhớ đêm mong về Thẩm Hoài An, người mà tương lai sẽ trở thành đệ nhất kiếm tu trong giới tu tiên, vẻ ngoài của cậu lạnh lùng tuấn tú giống y như trong sách miêu tả.

Từ khi An Linh Nhi đến thế giới tu tiên này đến nay, Thẩm Hoài An là nam nhân anh tuấn nhất mà nàng ta từng gặp. Thẩm Hoài An bước đi trên đường phố thành Vân, những người khác ven đường lập tức trở nên mờ nhạt ảm đạm, thậm chí, vẻ đẹp của Thẩm Hoài An còn khiến nàng ta phải nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Vào khoảnh khắc Thẩm Hoài An nhìn sang, trái tim An Linh Nhi đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi l0ng nguc vậy. Nhưng không ngờ ánh mắt của Thẩm Hoài An lại lạnh nhạt như vậy, như thể là đang nhìn một người qua đường, rồi sau đó cậu xoay người rời đi.

Thẩm Hoài An nghe thấy tiếng gọi của An Linh Nhi thì dừng bước chân lại, cậu quay đầu lại nghi ngờ hỏi, “Ngươi đang gọi ta?”

An Linh Nhi cho rằng, nhất định là vừa rồi bản thân quá thảm hại nên Thẩm Hoài An không nhìn kỹ mình.

Nàng ta gãi đầu một cái, lảo đảo bước mấy bước về phía Thẩm Hoài An, ngửa đầu suy yếu cười nói, “… Vị tiên trưởng này, ngài có thể giúp tiểu nữ một chút không? Tiểu, tiểu nữ đói quá…”

Thẩm Hoài An thấy kỳ lạ mà hỏi, “Chẳng phải chưởng quỹ đã giúp ngươi rồi sao?”

An Linh Nhi lắc đầu, nàng ta cắn môi, ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nói, “Ta cũng là đệ tử tu tiên, chẳng qua là bị môn phái đuổi ra ngoài. Cả đoạn đường này bôn ba lao khổ, nếm trải sự chua đắng nơi lòng người, vả lại cũng không dám nhẹ dạ cả tin người phàm nữa. Vất vả lắm mới gặp được sư huynh tu tiên như ngài, cầu xin ngài cứu ta…”

Lời thoại này An Linh Nhi nói đã vô cùng thuần thục, dọc đường đi khi cần cầu xin những đệ tử tu tiên khác, nàng ta cũng nói như vậy.

Những người tu tiên đó thấy nàng ta là một nữ tu yếu đuối, dáng vẻ lại đáng thương thế này nên đều cảm thấy không ổn nếu để cho người phàm giúp nàng ta, thế rồi lòng thương hại nổi lên, trợ giúp một chút.

Chỉ là, những người tu tiên đó muốn tự mình giúp đỡ nàng ta chủ yếu cũng là vì thấy nàng ta trẻ trung xinh đẹp, nguyện ý dây dưa qua lại với nàng ta.

Thẩm Hoài An là một thẳng nam, cậu đáp, “Ngươi không cần lo lắng, người dân thành Vân rất thật thà, cho ngươi tiền thì ngươi tự mình đi ăn đi.”

An Linh Nhi nhận lấy tiền, nàng ta hơi đần người ra.

Mặc dù trong sách tả Thẩm Hoài An rất kiêu ngạo, nhưng Thẩm Hoài An chưa bao giờ lạnh lùng như thế này cả. Thái độ thờ ơ này của cậu giống như đang đối xử với một người qua đường vậy… Dù gì thì nàng ta cũng là vai chính cơ mà, sao Thẩm Hoài An có thể ngay cả một bữa cơm cũng không muốn ăn cùng nàng ta chứ?

“Nhưng, nhưng mà…” An Linh Nhi lắp bắp, nàng ta miễn cưỡng kìm nén tâm tư của mình, đáng thương nói, “Sư huynh, huynh có thể đi cùng muội không? Muội sợ…”

Chỉ với câu này, nàng ta đã làm cho Thẩm Hoài An nổi hết da gà.

An Linh Nhi không chỉ nói chuyện mà cơ thể mềm nhũn của nàng ta cũng lảo đảo ngã về phía Thẩm Hoài An như thể không còn sức chống đỡ nữa, muốn nắm lấy cánh tay của Thẩm Hoài An.

Nếu là một nam tu có tính tình tư tưởng linh hoạt hơn một chút có lẽ sẽ nhân cơ hội này mà ôm lấy nàng ta. Không ngờ là Thẩm Hoài An lại né qua một bên, động tác cực kỳ đẹp mắt tránh khỏi bàn tay của An Linh Nhi.

Thẩm Hoài An đứng lại, cậu nhíu mày mà hỏi, “Cái người này, sao ngươi cứ như vậy thế hả?”

An Linh Nhi nhào đến bị hụt, suýt chút nữa là ngã xuống rồi, trong lòng vốn đang không ngừng ai oán suy nghĩ sao mà Thẩm Hoài An lại máu lạnh như vậy, không ngờ Thẩm Hoài An lại đi trước một bước, chỉ trích nàng ta?

Đây là chuyện mà một nam phụ trong tiểu thuyết nên làm với nhân vật nữ chính sao?

Cả đoạn đường trên đường đến thành Vân, tinh thần của An Linh đã cheo leo bên bờ vực sụp đổ, khi nhìn thấy Thẩm Hoài An mới có chút hy vọng, không ngờ là Thẩm Hoài An lại tuyệt tình như vậy.

Chẳng lẽ là do bộ y phục khi nàng ta xuyên không qua đây không đẹp, hay là vì nàng ta không cứu Thẩm Hoài An một mạng như trong sách viết, nên Thẩm Hoài An mới không quan tâm nàng ta như vậy?

“Sao huynh có thể máu lạnh như vậy?” An Linh Nhi trách móc, “Muội là một cô nương yếu đuối đang gặp khó khăn, cầu huynh giúp đỡ, nhưng ngay cả đi cùng muội một đoạn đường mà huynh cũng không chịu. Huynh như vậy có ra dáng một nam nhân hay không? Chỉ thiệt thòi cho muội mà thôi, nghe nói huynh là một người có lòng trượng nghĩa, xem ra cũng chỉ đến thế!”

Hàng lông mày của Thẩm Hoài An nhíu chặt hơn.

“Ngươi cãi cọ trông có vẻ đầy khí thế như thế này, không hề nhìn ra dáng vẻ yếu ớt đâu đấy.” Cậu nói.

“Huynh!” An Linh Nhi bị Thẩm Hoài An nói cho không đáp trả được gì.

“Với lại, ngươi cũng là người tu tiên, đâu phải người dân bình thường tay trói gà không chặt, còn nói cái gì mà cô nương yếu đuối?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Cho dù có yếu cũng là vấn đề của ngươi, sư tôn sư muội của ta đều rất mạnh. Nếu ngươi có sức ở đây chỉ trích người khác đối xử với ngươi không tốt, còn không bằng đi tìm một ngọn núi hay khu rừng nào đó tu luyện đàng hoàng đi.”

An Linh Nhi chẳng ngờ là bản thân sẽ bị Thẩm Hoài An lên tiếng châm chọc. Nàng ta tức đến mức muốn đánh nhau một trận, nhưng lúc này mới thoáng nhớ tới, Thẩm Hoài An trong cuốn sách gốc cũng là con cưng của trời, thiên tài kiếm tu vạn năm mới có một người.

Thẩm Hoài An có thiên phú dị bẩm, cực kỳ kiêu ngạo, mà cậu ghét nhất là những người đã nhỏ bé yếu yếu mà không biết cố gắng vươn lên.

An Linh Nhi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng ta chỉ biết là, dường như hào quang nữ chính của nàng ta đã không còn ảnh hưởng đến Thẩm Hoài An nữa.

Nếu không sức hút khó lòng lý giải do tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên trong cuốn sách gốc, vậy thì bây giờ trong mắt Thẩm Hoài An, chẳng phải nàng ta chính là kiểu người mà cậu ghét nhất sao?

… Nàng ta tốn sức trăm ngàn cay đắng tìm đến được thành Vân, lần đầu tiên gặp mặt mà đã đắc tội với Thẩm Hoài An rồi ư?

Môi An Linh Nhi run rẩy, nàng ta còn chưa nghĩ ra làm sao để cứu vãn cục diện hiện tại, thì đã nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi êm tai vang lên.

“Ngoại trừ điều này ra, nàng ta còn biết huynh là ai.” Giọng nói kia lại vang lên, “Nàng ta nghe nói huynh có lòng trượng nghĩa, nếu đã như vậy thì chuyện này cũng không thể nào là vô tình gặp nhau trên phố được, mà là có mưu đồ gì khác chăng?”

An Linh Nhi ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn thấy trong đám người đang tụ tập ở một bên, có một người nhìn lớn hơn nàng ta một, hai tuổi bước tới.

Cốc Thu Vũ mặc y phục màu hồng mà không hề ph0ng đãng hư hỏng, ngược lại còn tôn lên làn da trắng nõn nà, cùng với gương mặt xinh đẹp của nàng.

Xét từ gương mặt đến thần thái thì Cốc Thu Vũ trông như một chủ nhân giỏi giang. Cốc Thu Vũ thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, An Linh Nhi bị ánh mắt đánh giá y phục trên người mình của Cốc Thu Vũ làm cho không kìm được mà cắn chặt răng.

Thời điểm cuốn tiểu thuyết gốc này nổi tiếng cũng là lúc đang thịnh hành kiểu nữ chính tiểu bạch đơn thuần, về cơ bản thì nữ chính thuần khiết không hề làm bộ, khiến người ta tiếc thương. Những nữ phụ khác có chút nhan sắc thì hễ ra sân cũng sẽ trở thành đồ diêm dúa đê tiện.

Bây giờ thế giới này trở thành hiện thực, giá trị nhan sắc của An Linh Nhi coi như là có thể đánh bại cô nương bình thường, có chút cảm giác tiểu thư khuê các. Nhưng khi đặt lên bàn cân với Ngu Sở, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc, những nhân vật nữ phụ phản diện, thực sự là An Linh Nhi không thể sánh bằng.

Cốc Thu Vũ đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng có tính công kích rất mạnh. Ngu Sở ban đầu cũng mang phong cách như vậy, nhưng sau khi trải qua tang thương, Ngu Sở trở nên trầm tĩnh hơn, khí chất hờ hững, vì vậy dẫn đến cảm nhận về cái đẹp cũng thay đổi.

Tiểu Cốc thì lại không như vậy, bây giờ nàng là một cô nương trẻ tuổi, hăng hái, chỉ mới một cái liếc nhìn cũng có thể khiến người ta lập tức cảm thấy bị áp bức.

Trong nguyên tác, Cốc Thu Vũ là ma nữ, bây giờ lại trưởng thành trong chính đạo, không hề có vẻ tà mị nên An Linh Nhi không nhận ra Cốc Thu Vũ là ai.

An Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng ta vừa đáng thương vừa ấm ức mà nói, “Đúng, đúng là muội hiểu nhầm sư huynh. Nhưng không phải là muội cố ý đâu, vị tỷ tỷ này, tỷ cần gì phải hung dữ với muội như vậy cơ chứ?”

“Ta không phải sư huynh của ngươi, ngươi đừng có gọi lung tung!” Thẩm Hoài An nhíu mày nói.

Cậu và Cốc Thu Vũ trao đổi ánh mắt. Thẩm Hoài An không muốn chọc vào đống phiền phức này, ý muốn thoát thân lúc bấy giờ của cậu cực kỳ mãnh liệt. Nhưng vừa khéo Cốc Thu Vũ lại ngược lại, nàng thật sự tò mò nữ tử trước mặt này đang muốn đi nước cờ gì, nên lúc này không muốn thu tay lại.

Hai người chẳng qua chỉ mới có mấy giây không nói gì, An Linh Nhi phía đối diện đã bắt đầu sụt sịt khóc.

Bộ dạng này của nàng ta thật sự đáng thương, khiến người ta đau nhói cõi lòng, mấy người dân vây xem có người không nhịn được mà lên tiếng mời nàng ta ăn miễn phí chút gì đó, còn nàng ta thì tạm thời coi như không nghe thấy.

An Linh Nhi nâng mắt lên, đáng thương nhìn về phía Thẩm Hoài An, lại thấy Thẩm Hoài An dựng hết lông tơ lên, không nhịn được mà trốn ra sau lưng Tiểu Cốc.

Hai người lại nhìn nhau một cái, Cốc Thu Vũ cực kỳ khinh thường hất tay một cái, ý bảo Thẩm Hoài An tránh xa ra một chút.

Đúng là tên nam nhân vô dụng!

An Linh Nhi thấy Thẩm Hoài An giống như trút được gánh nặng lui về sau thì theo bản năng muốn bước lên đi theo cậu, chẳng ngờ đến, Cốc Thu Vũ vừa nhấc chân lên đã đứng chặn nàng ta lại, nở một nụ cười với nàng ta.

“Nếu muội muội đã cần người tu tiên hỗ trợ như vậy thì tỷ tỷ giúp muội một chút nhé.” Cốc Thu Vũ cười nói.

An Linh Nhi trơ mắt nhìn Thẩm Hoài An đi xuyên qua đám người rồi biến mất, nàng ta bị Cốc Thu Vũ đứng chắn, khó lòng tiến lên phía trước một bước.

Bên kia, Thẩm Hoài An quẹo vào một con phố khác, thấy pháp bảo truyền âm từ trong túi trữ vật ra, vội vàng liên lạc với những người khác.

Sau khi Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ xuống núi, bốn người còn lại chui vào trong thư phòng của Ngu Sở, cùng Ngu Sở đọc sách.

Mọi người cảm nhận được tiếng nhắc nhở của pháp bảo truyền âm đều đồng loạt ngẩng đầu lên, ai nấy đều có chút mê man.

“Chỉ là xuống núi vào thành Vân thôi, sao Hoài An lại liên lạc với chúng ta?” Lục Ngôn Khanh nghi ngờ hỏi.

Lý Thanh Thành ở bên cạnh cậu cầm pháp bảo lên, chua xót nói, “Sư huynh, hai người đi mua sắm cũng có thể nhớ đến mà gọi cho bọn đệ, đúng là không dễ dàng gì mà.”

“Lý Thanh Thành, đệ đừng có mà đánh trống lảng, chuyện nghiêm túc đây.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh ở thành Vân gặp một nữ tu vô cùng kỳ lạ, cứ bám lấy huynh, nếu không có Tiểu Cốc ngăn cản nàng ta một lúc, bây giờ huynh còn chưa thoát thân được đâu!”

“Hoài An, đệ đừng gấp, đệ nói từ từ thôi.” Lục Ngôn Khanh thắc mắc, “Tại sao nàng ta bám lấy đệ?”

“Đệ cũng không biết, nàng ta một hai muốn đệ phải đi ăn cùng với nàng ta, còn nói là mình sợ, thực sự rất kỳ lạ.”

Dừng một chút, Thẩm Hoài An nghiêm túc nói, “Đệ biết rồi! Có khi nào nàng ta là ma tu nằm vùng không?”

————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi