TẠ TRIỀU TRIỀU - CỬU NHẤT

"Nhưng…" Tạ Uyển Nghi nói xong nhìn ta một cái đầy ẩn ý rồi nói, "Nhà bà ta có một đứa cháu trai tài giỏi, Tề Duẫn, tự Ngọc Lang, đúng là sinh ra đã tốt, chẳng trách con vừa nhìn đã ưng."

Ta kêu oan: "Ta ưng lúc nào?"

Bà ấy suýt nữa thì sặc trà: "Phụ HSi người mang theo bức tranh chân dung nói là, nói là từng bức từng bức cho con xem, chính con tự chọn đấy."

Ta im lặng, ký ức trong quá khứ từng chút từng chút nối liền, chồng chất, ta mới nhớ ra, hình như năm nào đó, lúc ta đang trồng trọt, quả thật có một tên thái giám, tự xưng là phụng mệnh gia gia đến, nói là muốn chọn cho ta một vị hôn phu, từng bức từng bức cho ta xem tranh chân dung, giới thiệu lai lịch từng người một.

Lúc đó, ta vừa mới cuốc xong hai mẫu ruộng, mệt như chó, mơ mơ màng màng chỉ đại một bức, sau đó hắn ta vui vẻ bẩm báo rồi đi.

Chuyện này, ta vốn cũng không nhớ rõ nữa.

Bây giờ nhắc lại, đúng là lỗi của ta.

Tạ Uyển Nghi nhìn vẻ mặt ta, biết ta chắc là đã nhớ ra, lúc này mới tiếp tục nói: "Ban đầu Tề gia muốn dùng đứa cháu trai này bám vào cái cây đại thụ nhà chúng ta. Chỉ là Tề Ngọc Lang này càng lớn càng tuấn tú, không chỉ có vậy, bản thân cũng rất tài giỏi, năm ngoái thi đình một phát đỗ Trạng nguyên."

"Vốn có chuyện vui như vậy, lẽ ra phải là đại đăng khoa rồi đến tiểu đăng khoa, vừa đỗ Trạng nguyên vừa cưới được thê đẹp. Nhưng con lại ở Kỳ Sơn nghịch mấy thứ đồ chơi của con, cũng không chịu quay về. Thêm vào thân phận nhà chúng ta, gia gia con lại nhìn chằm chằm, Tề Ngọc Lang trước khi con về nhà cũng không dám sinh con riêng, vẫn luôn giữ mình trong sạch. Cứ thế dây dưa, tuổi càng ngày càng lớn, Phủ Tề Quốc Công liền sinh ra chút tâm tư."

Ta chắp tay niệm A Di Đà Phật: "Tội lỗi tội lỗi, quả thật là tội lỗi của ta."

Niệm hai tiếng tội lỗi xong, Tạ Uyển Nghi lại nói: "Đổ hết lỗi lên người con cũng không phải đạo lý. Vì có hôn ước của hai nhà chúng ta, Phủ Tề Quốc Công được không ít lợi lộc. Nếu không, làm Quốc công? Hừ, bọn họ không đủ tư cách đâu. Chuyện trên đời này, làm gì có chuyện gì cũng được như ý, đã được lợi ích thiết thực rồi thì không cần cầu mọi chuyện đều vừa lòng đẹp ý nữa."

Nói xong, bà ấy uống cạn chén trà, gõ gõ vào chén trà.

Ta chủ động rót thêm cho bà ấy, lại nghe bà ấy tiếp tục nói: "Về phần Phan di nương trong phủ phụ thân con, con có biết vì sao ta không ưa bà ta không? Bà ta bám vào phụ thân con lúc đã xuất giá rồi, lúc đó còn mang theo một đứa con gái. Thật ra thì cũng chẳng sao, quả phụ thì sao chứ, tái giá thì sao chứ, chỉ cần đường đường chính chính dứt khoát với người trước, người trước là c.h.ế.t cũng được, là hòa ly cũng được, dù là bị bỏ, ta là phận nữ nhi cũng thông cảm cho bà ta một thân một mình nuôi con không dễ dàng, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhưng Phan di nương này, lại vì muốn giữ lại phú quý cho bản thân, lừa gạt phu quân vào ngục, hại c.h.ế.t ông ấy."



Phan di nương vốn là đích nữ của Phan Thái phó triều trước, cùng phu quân là Lạc Công Diễm là thanh mai trúc mã, sau khi thành hôn cũng là phu thê ân ái.

Lạc Công Diễm là người có ánh hào quang cuối cùng của triều trước, lúc ông ấy còn sống, phụ hoàng ta bị đánh cho liên tục bại trận.

Sau khi ông ấy chết, triều trước mới rơi vào cảnh sụp đổ hoàn toàn.

Mà nguyên nhân ông ấy bị loạn tiễn b.ắ.n chết, lại là vì thê tử ông ta là Phan Chỉ Hy dùng thư từ lừa gạt.

Ông ấy vì cứu vợ con ra khỏi ngục mới bị phụ hoàng ta nội ứng ngoại hợp b.ắ.n c.h.ế.t ở Phong Lăng Độ.

"Con nói xem, là người nữ nhân độc ác cỡ nào? Lạc Công Diễm tuy là chó săn của triều đình, nhưng cũng là một vị tướng tài giỏi của đời. Huống hồ con có biết Quách Nhượng, Quách Thế An không? Cũng là nhờ ông ấy sinh lòng trắc ẩn, giữ lại một mạng. Người như vậy, lúc sắp chết, con có biết ông ấy nói gì không?

"Ông ấy vậy mà nói: "Thê tử ta cô nhi quả phụ, nguyện dùng cái c.h.ế.t này, đổi lấy cho nàng ấy cuộc sống an khang phú quý." Câu này có nghĩa là trước khi c.h.ế.t ông ấy đã nhìn thấu Phan Chỉ Hy, nhưng vẫn muốn giữ lại một mạng cho bà ta.

"Nhưng Phan Chỉ Hy lại làm gì, phu quân vừa mới mất chưa được bao lâu, đã bò lên giường phụ thân con. Thật đúng là…"

Tạ Uyển Nghi vừa nói vừa khạc một bãi: "Hừ, thứ gì vậy?"

Ta nghe xong chau mày: "Vậy có nghĩa là Phan di nương này vẫn là người có công, không thể dễ dàng động vào sao?"

Tạ Uyển Nghi thở dài:

"Cho nên nói chuyện nhà con ấy, đúng là phiền phức vô cùng. Ngày đó chuyện Phan Chỉ Hy và phụ thân con vừa xảy ra, gia gia con cũng muốn cho nàng ta một tương lai tốt đẹp, nữ nhân mà, nuôi nàng ta sống sung sướng, nhận làm nghĩa nữ phong làm huyện chủ, nuôi bên cạnh là được rồi. Nhưng nàng ta lại không chịu, cứ nhất quyết đòi làm nô tỳ bên cạnh phụ thân con. Con xem này, tự cam chịu hèn hạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi