TẠ TRIỀU TRIỀU - CỬU NHẤT

Ban đầu Quách Nhượng không tin ta sẽ tìm đến hạ độc.

Nhưng cơ thể hắn ngày càng suy yếu, các triệu chứng biểu hiện ra rõ ràng là trúng độc.

Hơn nữa giống hệt với loại độc mà Lý Thượng Nho đã hạ vào nguồn nước ở ngoại ô kinh thành.

Nói chính xác, độc tính này sau khi được tinh luyện, còn dữ dội hơn.

Chỉ trong vài ngày, hắn đã không chịu đựng nổi nữa, gầy gò ốm yếu, được người ta khiêng đến cửa.

"Điện hạ, con trẻ vô tội, xin hãy tha cho đứa nhỏ một mạng."

Ta cũng cúi đầu trước hắn: "Cũng xin ngươi, hãy tha cho hàng nghìn bách tính một mạng."

"Nhưng cải cách luôn phải đổ máu." Hắn lẩm bẩm, lại khóc ra máu, "Ta một lòng vì công, nhưng sao trời xanh không phù hộ ta."

Không phải trời xanh không phù hộ, mà là hắn đã đi theo nhầm người.

Dựa vào mưu mô quỷ kế, dùng bụng của nữ nhân để lấy lòng người, làm trái đạo nghĩa, tàn hại bách tính vô tội.

Đã nói rồi, tên lùn đó sao có thể là thứ tốt lành gì.



Quách Nhượng giao ra thuốc giải, nhưng bản thân lại không chịu uống, cứ đợi cho đến khi đứa trẻ khỏe lại, mới không chịu đựng nổi nữa, buông tay lìa đời.

Nửa tháng sau khi hắn chết, Lý Thượng Nho khởi sự.

Khí thế hừng hực, chiêu binh mãi mã, liên tiếp thắng trận, chỉ mất vài tháng đã đánh đến ngoại ô kinh thành.

Lý Thượng Nho đắc ý, chỉ nói là lòng người quy thuận.



Liền đóng quân lại, ra lệnh cho Tạ Kỳ Hựu ra khỏi thành quỳ xuống đầu hàng.

Ta ước lượng thời gian, ăn mặc chỉnh tề tiến cung.

"Để ta đi đưa thư đầu hàng."

Tạ Kỳ Hựu liếc nhìn Tạ Uyển Nghi đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh nói: "Vẫn là để cô cô đi đi…"

Cái đầu đang cúi gằm của Tạ Uyển Nghi lập tức ngẩng lên, bà ta không thể tin được mà chỉ vào mình hỏi: "Ta? Ta đi?"

Tạ Kỳ Hựu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không có cô cô, một tên tàn phế như Quách Nhượng làm sao có thể vào triều làm quan? Làm sao có thể bồi dưỡng người, lôi kéo cựu thần tiền triều, ăn cắp cả bản đồ phòng thủ quân sự? Bảo người đi đưa thư hàng thì sao, đâu phải là muốn c.h.é.m đầu người."

Giọng Tạ Uyển Nghi yếu ớt hẳn đi, có vẻ hơi bất lực: "Ta dù sao cũng là cô cô của ngươi."

"Lúc người hãm hại tỷ tỷ cũng nhớ mình là cô cô sao? Lúc người bênh vực Quách Nhượng cũng nhớ mình là cô cô sao? Bây giờ lại còn mặt mũi nói mình là cô cô? Hả?"

Tạ Kỳ Hựu sau này mới biết chuyện ở tiệc Thượng Lâm, cũng tức giận không nhẹ.

Nhưng bộ dạng mỉa mai này…

Ta thở dài, vỗ vỗ tay hắn: "Sau này ít gặp Triệu Tử Quý đi, học hỏi chút điều tốt đẹp…"

Tạ Kỳ Hựu nắm lại tay ta nói: "Tỷ tỷ, tỷ không cần đi đâu cả, cứ ở bên cạnh Trẫm. Nếu chuyện này thất bại, Trẫm dù liều c.h.ế.t cũng phải đưa tỷ tỷ thoát khỏi vòng vây."

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, thư hàng ta đi đưa, năm đó ta cũng từng đi ăn xin, không sợ người ta lạnh nhạt."

Lấy thư hàng xin đầu hàng đóng ấn ngọc tỷ, ta hành lễ cáo từ, "Bảo trọng, đợi tỷ về."

"Tỷ tỷ…" Tạ Kỳ Hựu vẫn không yên tâm, đuổi theo, "Nếu sợ thì đừng đi, Trẫm sẽ trói cô cô đi."



Tạ Uyển Nghi mặt mày ủ rũ: "Sao vẫn còn nhớ đến ta vậy?"

Tạ Kỳ Hựu trợn trắng mắt nói: "Bởi vì người không phân biệt đúng sai, giữ lại cũng vô dụng nhất."

Hai người này cãi nhau, thật trẻ con.

Ta phẩy phẩy tay, không quay đầu lại nữa.

Hôm nay là ngày thứ ba Lý Thượng Nho chính thức đóng quân.



Khi ta đến doanh trại, đã bị vây xem rất đông, Phan di nương và Lạc Ngọc Thư cũng nghe tin ra xem.

Quên nói, lúc Lý Thượng Nho khởi sự, Phan di nương và Lạc Ngọc Thư đã chạy đến đầu quân ngay trong đêm.

Nể tình lão thái thái Phủ Tề Quốc Công liều mạng giữ lại cho bà ta một mối hôn sự, ta còn sai người đi khuyên nhủ, kết quả tên ám vệ đó bị đánh vỡ đầu mang về.

Bây giờ gặp ta, Lạc Ngọc Thư vênh váo tự đắc: "Nhìn xem, đều là người nước mất nhà tan rồi, còn mặt mũi nào mà ra vẻ trưởng công chúa đến đưa thư hàng xin đầu hàng?"

"Lúc mẫu thân ngươi nước mất nhà tan cũng không quên ăn mặc lòe loẹt đi quyến rũ phụ thân ta, cũng không thấy hai mẫu tử các ngươi trốn tránh không dám gặp người khác, chẳng phải vẫn ăn mặc vàng bạc chạy đến chỗ dựa mới rồi sao?"

Lạc Ngọc Thư nghe ta mỉa mai mẫu thân mình, giơ roi lên định quất ta, bị ám vệ bên cạnh ta tiến lên một bước chặn lại.

"Lạc Ngọc Thư, người khác là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ngươi là một lần bị rắn cắn lại một lần bị rắn cắn. Ta mang theo ám vệ trở về chuyện này ngươi hoàn toàn không nhớ. Đánh nhau ta không giỏi lắm, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ngươi cho rằng ám vệ của ta là đồ bỏ đi sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể đề phòng cả đời sao?"

Lạc Ngọc Thư nghe vậy tức giận mắng: "Tạ Triều Triều, đừng đắc ý, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu."

Lý Thượng Nho đứng trước lều lớn xem náo nhiệt hồi lâu, lúc này mới cười vỗ tay, nói lớn: "Thừa Bình công chúa, thất lễ rồi, mời vào."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy người này sinh ra cũng coi như không tệ, chỉ là chiều cao, ừm, quả thật là lùn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi