TẠ TRIỀU TRIỀU - CỬU NHẤT

Ta không phải thần tiên, cũng không có bàn tay vàng, cho dù ta có thể chỉ huy một đám nhóc con trồng hạt giống xuống đất, cũng không có cách nào khiến hạt giống đó kết trái trong vài ngày, giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt của chúng ta.

Ai cũng sống không dễ dàng, thức ăn xin được quá ít, không đủ cho hơn hai mươi người ăn. Cho dù đây chỉ là những đứa trẻ, cho dù chúng rất ngoan, ăn rất ít rất ít, nhưng vẫn không đủ, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng gầy yếu dần.

Thêm năm ngày nữa trôi qua, ta hoàn toàn từ bỏ ý định dò la tin tức của nghĩa quân.

Cứ tiếp tục như vậy không được.

Ta không thể đặt hy vọng vào một tương lai vô định, ta không thể cứ mơ mơ màng màng sống qua ngày như vậy.

Ta phải nghĩ cách huy động các nguồn lực hiện có để những đứa trẻ này có thể sống lâu hơn một chút.

6

May mà lúc đó là mùa hè, thật may mắn khi đó là mùa hè, tuy rằng ở trên núi rất khó khăn, nhưng so với mùa đông lạnh giá và vô vọng, mùa hè có nhiều hy vọng hơn.

Tính cả ta, bây giờ còn lại hai mươi hai đứa trẻ, đứa lớn nhất mười hai tuổi là ta, đứa nhỏ nhất vừa tròn năm tuổi là Triệu Tử Quý.

Năm tuổi là khái niệm gì?

Ở thời hiện đại, đó là lứa tuổi vừa mới lên lớp lớn ở trường mầm non, là lứa tuổi nhìn thấy đồ chơi không thể dời chân, phải lăn ra ăn vạ, khóc lóc mè nheo.

Nhưng Triệu Tử Quý năm tuổi đã bắt đầu theo ta lên núi hái nấm rồi.

Kỳ Sơn là một ngọn núi trù phú, cách căn nhà gỗ không xa có một con suối, khiến đất đai xung quanh rất màu mỡ, đây cũng là một trong những lý do khiến ta chọn nơi này để khai hoang ruộng thí nghiệm.

Dù sao thì lúc đó, có sự ủng hộ của mẫu thân ta, ta có rất nhiều lựa chọn.

Bên ngoài căn nhà gỗ là khu rừng rậm rạp, sau khi mưa xuống, nơi đây mọc đầy nấm dại có thể ăn được.



Nhưng rất nhiều loại nấm dại có độc, cho nên dù vào rừng thấy nấm dại mọc khắp nơi, nhưng vì ta không nhận ra được phần lớn, nên cũng chỉ có thể thành thật tìm một hai loại mà thôi.

Đều là trẻ con, ta không thể mạo hiểm dẫn chúng đi cùng.

7

Những ngày sau đó, ta sống rất bận rộn và hỗn loạn.

Ta dẫn theo một đám nhóc cày ruộng, trồng rau, bắt cá, bắt thỏ rừng, sau khi trời mưa thì đi hái nấm, ngày thường cũng thỉnh thoảng lên núi tìm một số đặc sản núi rừng.

Ban đầu, thu hoạch của chúng ta chỉ đủ để tự nuôi sống bản thân, dần dần cũng có dư ra một ít.

Sau đó, ta tìm thấy một vài cây trà, sau khi thử uống thấy vị cũng không tệ.

Phải biết rằng hầu hết các cây trà dại đều có độc, uống nhiều sẽ bị tiêu chảy, may mắn là những cây này có vẻ không độc.

Chúng ta lấy nước suối trên núi, nấu trà dại đem bán.

Dần dần, cuộc sống cũng có chút dễ thở hơn.

Chờ đến khi giá cả ổn định trở lại, mọi chuyện lắng xuống, ta lấy số quần áo và đồ trang sức còn giấu đi, vượt qua chặng đường núi mười dăm dặm đến Hy Thành bên cạnh để bán.

Trước đó khi không sống nổi nữa cũng đã thử bán một vài món đồ trang sức và quần áo trên người chúng ta, nhưng lúc đó tiệm cầm đồ ép giá quá đáng, nên ta đã giữ lại phần lớn, không bán.

Lần này xuống núi, tin tốt là năm người Quách Nhượng dường như vẫn còn sống, được coi là con tin quan trọng, có vẻ đã xoay chuyển được cục diện chiến tranh đôi chút.

Tin xấu là, nghĩa quân liên tiếp thua trận, trong những lời đồn đại của dân gian đã sắp tàn lụi.

Những tin tức này đối với ta mà nói, phải nói thế nào nhỉ, nếu là lúc trước, ta khó tránh khỏi lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng sau khi đi bộ mười mấy dặm đường núi trở về, tuy trong lòng vẫn canh cánh những chuyện này, nhưng vừa đặt lưng xuống ta đã ngủ say như chết.



Tỉnh dậy nhìn thấy trời đã sáng ngoài cửa sổ, cuối cùng ta cũng ngậm ngùi nghĩ, trước mặt sự sống còn, quả nhiên mọi thứ đều là chuyện nhỏ.

8

Sau đó, cứ thế ngày qua ngày, sống mơ mơ màng màng, năm năm sau, cuối cùng gia gia ta cũng dẫn người đến tìm thấy chúng ta.

Lúc đó ta đang dẫn bọn nhỏ gặt lúa, các vị tướng lĩnh của nghĩa quân đang tìm kiếm con cái của mình trong đám đông.

Khi phát hiện ra những đứa trẻ vẫn còn sống, ban đầu họ đều nghẹn ngào xúc động.

Nhìn thấy chúng thành thạo làm việc đồng áng, họ liền gào khóc thảm thiết.

Ngày hôm đó, chim chóc trên núi bị kinh hãi đến mức phải di cư cả đàn.

Gia gia ta nắm tay ta, nước mắt lưng tròng.

"Gia gia xin lỗi con..."

Nước mắt ta đảo quanh hốc mắt vài vòng rồi lại nuốt ngược vào trong, không dám nói thật ra ta đã sớm muốn bỏ chạy rồi, một mình ta sao mà không sống tốt hơn là dẫn theo cả đám này cơ chứ.

Chỉ là ta đã thử lẻn đi vài lần, nhưng đều bị Triệu Tử Quý khóc lóc tìm về.

9

Đứa trẻ Triệu Tử Quý này, ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Trong số hơn hai mươi đứa trẻ này, hắn là đứa nhỏ tuổi nhất, lại có dung mạo đẹp nhất, ngoan ngoãn, trắng trẻo, xinh xắn như con gái.

Thực ra ban đầu ta cũng tưởng hắn là con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi