TẠ TRIỀU TRIỀU - CỬU NHẤT

Nhưng hắn, hắn là Hoàng đế, không nên cũng không thể sống trong sự nghi ngờ và sợ hãi.

“Đệ cũng biết, ta đã sống ở trong núi nhiều năm, chỉ biết trồng trọt, không hiểu nhiều đạo lý lớn.”

“Nhưng ngày gia gia qua đời, phụ thân ta và tam thúc đã canh giữ trong cung. Người thân tín của họ canh giữ bên ngoài thành, tùy tùng của họ bám sát, đao kiếm của họ đeo bên hông. Nếu họ muốn làm Hoàng đế, g.i.ế.c vài người không phải chuyện khó, chỉ cần khóa cửa cung lại, bên trong g.i.ế.c sạch những người cần giết. Sáng sớm hôm sau, dùng nước giếng rửa sạch sàn nhà nhuốm máu. Triều đại mới sẽ không còn tên của đệ nữa.”

“Nhưng họ đã không làm như vậy, đao kiếm trong tay họ khiến những kẻ bốn phương đang có ý định bất chính phải kinh sợ và không dám manh động, vững vàng đưa đệ lên ngôi Hoàng đế.”

“Giết đệ soán ngôi, chẳng phải dễ dàng hơn so với tạo phản sao? Hà tất phải đưa đệ lên ngôi rồi lại kéo xuống để mang tiếng xấu chứ?”

Trong mắt Tạ Kỳ Hựu dường như lóe lên tia sáng: “Ý của tỷ là?”

“Ta không biết.” Ta quay đầu sang chỗ khác, “Việc này cần bệ hạ tự mình cân nhắc phán đoán, cả một đất nước rộng lớn, bệ hạ không thể nào tự mình làm hết mọi việc. Sau này nếu có việc cần dùng người, chẳng lẽ đều phải hỏi người khác, người này có đáng tin hay không?”

Lần này Tạ Kỳ Hựu cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ta cũng tưởng lần này có thể ngủ được rồi.

Nhưng không lâu sau, Tạ Kỳ Hựu lại nhỏ giọng hỏi: “A tỷ, tỷ ngủ chưa? Trẫm không ngủ được, Trẫm có thể lên giường ngủ không?”

Ta thật sự muốn, thật sự muốn xuống dưới đánh cho thằng nhóc này đến mức mẫu thân nó cũng không nhận ra.

21

Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Hựu đại phát từ bi cho ta về nhà.

Ta còn tưởng thằng nhóc này lương tâm trỗi dậy, biết mấy ngày nay ta bị hành hạ đủ rồi, nào ngờ là vì hắn phái phụ thân ta đi dẹp loạn.

Được lắm, tốt lắm.

Ta với đôi mắt thâm quầng được dìu lên xe ngựa, ngủ một mạch về đến nhà.



Về đến Tấn vương phủ, vốn định nằm xuống giường là ngủ, nhưng lại bị giữ ở ngoài cả canh giờ.

Những ngày tháng của ta, thật sự, trắc trở quá đi.

Một canh giờ sau, khi sự kiên nhẫn của ta cuối cùng cũng cạn kiệt, mới có một nha hoàn run rẩy đến bẩm báo.

Chỉ nói là tiểu thiếp mà phụ thân ta nạp trên đường đến đây bị ngã gãy chân, không thể cử động được, cần ta đi gặp bà ta.

Hiểu rồi, ra oai phủ đầu đấy mà.

Ta là người rất rộng lượng, nữ nhân mà, bôi son đánh phấn, một canh giờ, ta chờ được.

Nhưng nếu cố tình kiếm chuyện, vậy thì ta phải nổi điên rồi.

Bây giờ nghĩ lại, kinh thành này thật sự khắc ta, chưa vào kinh đã bị chặn ở cổng thành không nói, vào kinh rồi đ.â.m đầu vào trong cung, ngày nào cũng không được vui, khó khăn lắm mới ra khỏi cung, còn có người cố tình gây sự.

Đặt chén trà xuống, ta vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy hỏi: “Vị Phan di nương này ở đâu?”

Nha hoàn chỉ chỉ về phía sau, “Ở Thu Thủy viện ạ.”

“Hiểu sơn mi dạng thúy, thu thủy kính bàn minh, tên cũng được đấy, không phải phụ thân ta đặt đâu nhỉ?”

Nha hoàn gật đầu nói: “Tiểu thư nói đúng ạ, là Phan di nương đặt.”

Phụ thân ta xưa nay không hiểu mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này, một người tặng quà trực tiếp nhét một bọc bạc, còn mong ông ấy lĩnh hội được ý cảnh "Thu thủy tà dương diễn dạng kim, viễn sơn ẩn ẩn cách bình lâm" sao?

Ta lại hỏi: “Phụ thân ta nói trong phủ có một khu vườn, ở chỗ nào?”

Nha hoàn ngoan ngoãn chỉ về phía đông nói: “Trước Dao Anh viện có một Tố Ngọc viên, trong vườn muôn hoa đua nở, hoa nở quanh năm không tàn.”

Tỏa song tê án huyễn trân cụ, d.a.o anh hồng phách oánh bôi quán.



Tên Dao Anh viện cũng hay đấy.

“Còn ta? Vị Phan di nương này định an bài ta ở đâu?”

Nghe vậy, nha hoàn cúi đầu lắc như trống bỏi: “Chuyện này nô tỳ không biết ạ.”

Ta sờ cằm suy nghĩ, hoặc là, Phan di nương này không sắp xếp chỗ ở cho ta, hoặc là, chỗ đó tồi tệ đến mức nha hoàn căn bản không dám nói cho ta biết.

Được rồi, vậy ta đã hiểu.

Vậy thì tiếp theo, ta mỉm cười nói: “Đi thôi, dẫn đường.”

Nha hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiểu nha đầu sợ ta cảm thấy bị sỉ nhục không chịu đi gặp Phan di nương, hai bên giằng co, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là tiểu nha đầu.

Vì vậy vui vẻ dẫn ta đi về phía Thu Thủy viện, nhưng ta dừng bước chỉ về phía đông nói: “Gấp cái gì, ta mới về nhà, còn chưa thưởng hoa.”

22

Lúc lửa ở Tố Ngọc viên bốc cháy, trời đã tối.

Lửa cháy dữ dội, thiêu rụi thành một mảng đỏ rực, hạ nhân trong phủ phản ứng nhanh, không lâu sau đã bắt đầu tự động múc nước dập lửa.

Nha hoàn ngây ngốc nhìn đám cháy: “Xong rồi xong rồi, lần này ta c.h.ế.t chắc rồi.”

Ta phụ họa: “Đúng đúng đúng, lần này ngươi c.h.ế.t chắc rồi.”

Nha hoàn nước mắt lưng tròng, xoay người định đi múc nước dập lửa.

Ta kéo tiểu nha đầu lại: “Đừng quậy, thân hình nhỏ bé của ngươi không đủ để thêm phiền phức đâu, trong phủ có đầy người dập lửa rồi.”

Nha hoàn nhìn những loài hoa cỏ quý hiếm trong Tố Ngọc viên cứ như vậy bị thiêu rụi: “Nhưng những loài hoa cỏ mà tiểu thư dày công trồng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi