TA TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC

Chủ sạp nhận được số tiền lớn, lại nghe thấy lời Tiết Yến nói, vừa vội kiếm tiền thối cho hắn, vừa cười nói "Công tử nhìn còn trẻ như vậy, mà đã có gia đình rồi sao?"

Ông hoàn toàn không để ý đến vị công tử khác đứng bên cạnh vị công tử này lặng lẽ đỏ bừng cả tai.

"Không cần tìm tiền thối nữa." Tiết Yến lười mang theo đống bạc vụn bên mình, cầm cặp ngọc bội liền xoay người rời đi.

Chủ sạp vừa nhìn đã biết mình gặp được khách quan hào phóng.

Ông vội nói vài câu cát tường "Vậy cảm ơn công tử! Chúc công tử và phu nhân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!"

Tiết Yến hiếm khi nở một nụ cười với người lạ mặt như vậy.

"Đa tạ." hắn nói.

Tuy nhiên kế đó, hắn bị Quân Hoài Lang kéo đi.

Quân Hoài Lang kéo hắn đi xa, sau đó đè thấp giọng nói "Ngươi nói bậy gì vậy, ai là phu nhân của ngươi?"


Tiết Yến chỉ cười không nói.

Quân Hoài Lang hết cách với hắn.

Thấy vành tai y đỏ bừng, Tiết Yến kéo y đến chỗ ít người bên đường, cười nói "Ta sai rồi, ta là phu nhân của ngươi, được chưa?"

Quân Hoài Lang trừng mắt nhìn hắn.

Lúc bọn họ đến nơi ít người, Tiết Yến nắm một cái trong tay, cái còn lại thắt lên eo của Quân Hoài Lang.

Hắn cúi đầu thắt rất nghiêm túc, đỉnh đầu đen nhánh nhẹ nhàng phớt qua chóp mũi Quân Hoài Lang.

Sau một lúc, Tiết Yến đã thắt xong ngọc bội.

Ngọc bội không mấy chất lượng này được đeo trên vạt áo Quân Hoài Lang có phần không xứng. Tuy nhiên, Tiết Yến lại rất hài lòng, thắt xong còn đánh giá một lượt.

Quân Hoài Lang bị hắn chọc cười, hỏi "Sao tự dưng lại mua thứ này?"

Tiết Yến nghiêm túc nói "Ngươi không nghe chủ sạp nói à? Trên dây có thắt đồng tâm kết."


"Thì sao?" Quân Hoài Lang hơi khó hiểu.

Tiết Yến thấp giọng cười, sáp lại gần.

"Thắt trên người ngươi, sẽ buộc chặt ngươi lại." hắn nói.

Vẫn trẻ con như vậy.

Quân Hoài Lang thầm nghĩ như thế nhưng trong lòng lại dịu đi một chút, nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tiết Yến đột nhiên tiến lại gần, Quân Hoài Lang không kịp phòng bị, nhanh chóng hôn lên môi y một cái rồi lập tức lùi lại.

"Ngươi ..."

Không đợi Quân Hoài Lang lên tiếng, Tiết Yến cầm ngọc bội trong tay mình nhét vào tay y.

"Nhanh lên, cũng buộc chặt ta lại đi." hắn nói.

---------

Tốc độ của Cẩm y vệ rất nhanh.

Kể từ ngày Quách Vinh Văn bị bắt giam, Cẩm y vệ đã thu thập tất cả bằng chứng rồi gửi đến Trường An, cùng với giấy nợ mua hoa khôi của Hứa thiếu gia.

Sau vài ngày, người đã đến.


Nhóm người Cẩm y vệ hành động rất nhanh và cực kỳ bí mật, cho đến khi vào thành Trường An, trên dưới triều đình cũng không nắm được tin gì.

Nhưng Trường An trước giờ là địa bàn Đông Xưởng, ở nơi này, tai mắt bọn họ khắp nơi.

Cẩm y vệ vừa vào cổng Tuyên Võ, cổng Đông Hoa đã có tin tức.

Lúc này là một ngày hạ nóng nực ở Đông Xưởng ngoài cổng Đông Hoa. Mùa hạ ở Trường An khô hanh nóng bức, trong phòng Đoạn Sùng kê thùng đá, khí lạnh làm dịu cơn nóng.

Hắn đặt trái nho lột được một nửa xuống, nhận lấy mật thư do phiên tử gửi tới.

Một lúc sau, hắn chậm rãi cười thành tiếng.

Ngô Thuận Hải đứng hầu bên cạnh, thấy dáng vẻ của hắn, liền vội vàng bước tới hỏi "Xưởng công, thế nào rồi?"

Đoạn Sùng đưa mật thư cho Ngô Thuận Hải.

Ngô Thuận Hải nhận mật thư, cẩn thận đọc một lần.
"Chuyện này ... Quảng Lăng vương muốn làm lớn vậy sao?" Ngô Thuận Hải ngạc nhiên hỏi.

Đoạn Sùng cười hai tiếng, tiếp tục cầm quả nho lên lột vỏ.

Mật thư nói Quảng Lăng vương phái một vài Cẩm y vệ gửi mật thư đến tay Hoàng thượng. Trong thư có bằng chứng Hứa gia tham ô tiền bạc của Giang Nam, trợ giúp Vân Nam vương phái người gây rối ở Giang Nam.

"Lần này, Hứa gia há chẳng phải sẽ bị Quảng Lăng vương tiêu diệt toàn bộ sao?" Ngô Thuận Hải kinh ngạc hỏi.

Hứa gia tuy không quyền quý danh tiếng như Quân gia, nhưng cũng đã trải qua mấy đời quân vương, hiện nay như mặt trời ban trưa.

Ai cũng không ngờ Hứa gia sẽ có một ngày sụp đổ.

Đoạn Sùng bật cười.

"Hứa gia?" Đoạn Sùng nói "Ham muốn của tên tiểu tử này không chỉ như vậy."

Ngô Thuận Hải khó hiểu "Hắn còn muốn gì nữa?"
Hiện giờ nhìn trên dưới triều đình Đại Ung, tuy Giang gia kéo bè phái, nhưng không nhúng tay vào hậu cung và hoàng tự, ngoài Hứa gia thì còn ai có tâm tư và khả năng giành hoàng vị?

Chỉ cần Tiết Yến lật đổ Hứa gia, chẳng phải hoàng vị sẽ vững chắc rơi vào tay hắn sao?

Ngoài điều này, hắn còn muốn gì nữa?

Đoạn Sùng nhìn Ngô Thuận Hải một cái rồi lắc đầu.

"Trong thư viết rõ ràng là Vân Nam vương." Đoạn Sùng nói "Ngươi nói xem, nếu Bệ hạ nhìn thấy, sẽ quyết định thế nào?"

Ngô Thuận Hải lập tức nói "Theo tính khí của Bệ hạ, đương nhiên là xuất binh ..."

Ngô Thuận Hải ngừng lại.

"Ý người là Quảng Lăng vương muốn binh quyền?"

Đoạn Sùng cho nho đã lột vỏ vào miệng, cầm khăn lau tay.

"Dù võ tướng có địa vị thấp ở Đại Ung, nhưng có rất nhiều binh lính trong triều." Đoạn Sùng nói "Hắn lớn lên ở Yến Vân, ra chiến trường khi mới mười tuổi, đã bao lần đối đầu với người Đột Quyết? Nếu hắn dẫn binh đánh Vân Nam vương, nếu đánh thắng, chỉ còn là vấn đề thời gian."
"Ý người là ..."

Đoạn Sùng nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, cây dã hương xanh tốt, tiếng ve kêu râm ran.

"Nếu thắng trận này, không chỉ Hứa gia sụp đổ, hắn cũng có thể bồi dưỡng thế lực trong quân doanh." Đoạn Sùng nói "Đến lúc đó, hắn sẽ có trợ giúp từ các nơi, không còn ai có thể tranh đoạt với hắn. Hoàng vị này sớm muộn sẽ là của hắn."

Ngô Thuận Hải gật đầu.

"Vậy Xưởng công sao lại không vui?" Ngô Thuận Hải hỏi "Chúng ta từ lâu đã về phe của Quảng Lăng vương, đã giúp hắn rất nhiều, đến lúc đó, Xưởng công há chẳng phải không còn lo lắng gì sao?"

Đoạn Sùng chậm rãi nói "Đêm dài lắm mộng."

Nghe bốn chữ này, Ngô Thuận Hải cũng trầm mặc.

Hiện giờ Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh, cũng mới ngoài bốn mươi, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn, thì dễ dàng trị vì thêm mười năm.
Lúc đó, Tiết Yến đã như mặt trời ban trưa, ai biết được tình cảnh mười năm sau sẽ như thế nào?

Hơn nữa, Đông Xưởng biết rất rõ bản tính thay đổi của con người. Dù hiện giờ bọn họ có ân tình giúp đỡ lúc khó khăn với Tiết Yến, nhưng theo phong thư của Đoạn Thập Tứ đúng hạn gửi về, bọn họ cũng biết Tiết Yến tin tưởng Đông Xưởng hơn Cẩm y vệ.

Nhưng nếu Tiết Yến trải qua cuộc sống an nhàn nắm đại quyền trong tay hơn mười năm, bên cạnh còn rất nhiều người ủng hộ, ai biết được liệu hắn có còn nhớ đến chút ân tình này của Đông Xưởng hay không?

Bọn họ có quá nhiều biến số phải đối mặt.

Đối với bọn họ, trạng thái lý tưởng nhất là Tiết Yến không có ý chí, lên ngôi với sự giúp đỡ của bọn họ, hoặc Tiết Yến nhanh chóng lên ngôi trong vòng vài năm gần đây, lợi dụng tình hình hiện tại, cậy Tiết Yến để trục lợi nhiều hơn cho bản thân.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện phát triển nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Ngô Thuận Hải cũng trở nên đăm chiêu.

"Vậy ... Xưởng công, phải làm sao mới tốt?" Ngô Thuận Hải hỏi.

Đoạn Sùng bưng tách trà nhấp một ngụm, trong miệng tản ra vị ngọt ngào béo ngậy của nho.

"Đương nhiên không thể để cho hắn thuận lợi." Đoạn Sùng nói.

Ngô Thuận Hải liên tục gật đầu.

Hắn xuất thân từ nô tài, ngày thường giỏi nhất là quan sát sắc mặt, thấy dáng vẻ này của Đoạn Sùng, biết là Đoạn Sùng đã hạ quyết tâm rồi.

"Ý công công là ..." Ngô Thuận Hải ngập ngừng hỏi.

"Linh Phúc hiện giờ, không phải vẫn đứng chung thuyền với Hứa gia sao?" Đoạn Sùng chậm rãi nói "Nếu hắn biết, Hứa gia nhất định sẽ biết."

Ngô Thuận Hải lộ ra vẻ mặt đau khổ "Nhưng Cẩm y vệ trước giờ làm việc rất thần bí, hẳn sẽ không để Linh Phúc dễ dàng ..."
Ngô Thuận Hải chợt ngừng lại.

"Ý của công công là, chúng ta lộ một chút tin tức cho bọn họ?"

Đoạn Sùng cười cười.

"Không sai." Đoạn Sùng nói "Sau đó phải làm sao, những người sắp chết của Hứa gia, phải tự nghĩ cách rồi."

Dẫn dắt cho Tiết Yến và Hứa gia đấu đá nhau, dù kết quả có ra sao thì cũng chỉ có lợi cho bọn họ.

Nếu Tiết Yến thắng, nguyên khí cũng tổn hại rất lớn, nếu Tiết Yến thua, Hứa gia không có cách đẩy mình vào chỗ chết.

Đoạn Sùng thích hưởng thụ nhất là kɦoáı ƈảʍ lôi kéo, thuần hóa người giữa những lời khen ngợi. Đả thương hắn, rồi đích thân cho hắn đường mật, để hắn không biết kẻ thù là ai, còn mang ơn nghĩa với mình.

Quả thật thú vị, còn có lợi ích.

Lúc này, Cẩm y vệ đã vào Ngự thư phòng của vua Thanh Bình.

Vua Thanh Bình đang phê duyệt tấu chương, Linh Phúc hầu hạ bên cạnh. Thấy có người mặc thường phục cầu kiến, vua Thanh Bình đóng tấu chương, liếc nhìn Linh Phúc bên cạnh.
Thấy có người bước vào, Linh Phúc thầm đánh giá đối phương, cố gắng tìm manh mối từ lời nói hành động của đối phương, để có thể xác định thân phận của bọn họ.

Nhưng mấy người đó quỳ xuống trước mặt vua Thanh Bình, không nói lời nào. Khi Linh Phúc định đánh giá tiếp thì nhận được ánh mắt của vua Thanh Bình.

Đây có ý bảo hắn lùi lại.

Linh Phúc dĩ nhiên không dám trái lệnh, hành lễ lẳng lặng lui xuống.

Cửa Ngự thư phòng nặng nề đóng lại sau lưng hắn.

Linh Phúc nhìn lại vài lần, sau đó bước xuống hành lang, hỏi tiểu thái giám ở đó "Mấy người vừa vào, ngươi có nhìn ra là ai không?"

Tiểu thái giám ngơ ngác lắc đầu.

Linh Phúc nghiến răng mắng một tiếng.

Hắn biết dù có hỏi ai, cũng không thể hỏi được gì. Những người hầu hạ trong cung như bọn họ, nhìn bề ngoài rất có thể diện, nhưng không mấy thái bình, chỉ có bản thân mới biết.
Hầu hạ tốt chủ tử trước mắt, bọn họ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Nhưng bọn họ là dây leo bám vào cây lớn, cây đổ thì bọn họ cũng toi đời.

Vì vậy, hắn hầu hạ Hoàng đế trước mặt, cũng cần tìm cho mình một đường lui.

Hắn vốn tưởng Hứa gia đáng tin cậy, trong triều hiển hách, hậu cung có phi tần được sủng ái, còn có hoàng tự mang huyết mạch trong nhà.

Không ngờ Nghi tiệp dư tự sát, Hứa gia dựa vào thế lực to lớn của mình đi liền mấy nước cờ mạo hiểm, không thu được lợi gì, mà làm mình lâm vào cảnh nguy khốn.

Linh Phúc chỉ cảm thấy oán hận.

Dù ngày ngày hắn ở trong cung bên cạnh Hoàng thượng, nhưng tai mắt của thuộc hạ cũng chỉ giới hạn trong cung.

Bây giờ, chỗ dựa của hắn ở bên ngoài sắp sụp đổ, hắn không nghĩ ra được cách gì.

Hắn lại nhìn lướt qua Ngự thư phòng.
Bên trong im ắng, không thể nghe thấy gì. Nhưng trong lòng hắn nảy sinh cảm giác lo sợ kỳ lạ, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Vừa lúc đó, có một tiểu thái giám đi tới.

Linh Phúc liếc nhìn, cảm thấy lạ mặt, chỉ xem như một tên không não đi sai đường.

Hắn bước tới, lên tiếng khiển trách.

"Có biết đây là nơi nào không, còn dám xông loạn vào đây?" hắn nói.

Tiểu thái giám đó cười thần bí.

"Nô tài tất nhiên biết đây là đâu." tiểu thái giám nói "Nô tài đặc biệt tới đây tìm công công."

Linh Phúc cau mày đánh giá.

Chỉ thấy ánh mắt tiểu thái giám lướt qua Ngự thư phòng.

"Công công không muốn biết, bên trong là ai sao?" tiểu thái giám thấp giọng nói, chỉ có hai người bọn họ nghe rõ.

"Công công theo nô tài, nô tài sẽ nói cho người biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi