TA TRỞ THÀNH TỤC HUYỀN CỦA THÁI TỬ

Nhưng mà hai người này dù xứng đôi như vậy, lại hình như không có ý tứ đó với nhau.

Tạ Lăng lúc nào cũng lạnh nhạt với Vũ tỷ tỷ, Vỹ tỷ tỷ cũng luôn giữ khoảng cách với hắn.

“Lúc ngài ấy nhìn ta, giống như nhìn thấu hết mọi thứ trên người ta vậy, khiến ta không kìm được sợ hãi.”

Vũ tỷ tỷ và ta vừa ăn nho vừa nói chuyện.

“Ngài ấy nếu thật sự để ai trong lòng, tuyệt không phải chuyện tốt gì đâu.”

Vũ tỷ tỷ thông minh như vậy, không ngờ cũng có lúc nhìn sai.

Ta lập tức vỗ ngực cam đoan thay cho Tạ Lăng, nói rằng ta biết đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm của hắn tuyệt đối đỉnh cao.

Vũ tỷ tỷ cười cười đẩy ta, nói ngài ấy tốt như vậy, tại sao muội không gả cho ngài ấy đi?

Không đợi ta giải thích, Vũ tỷ tỷ đã làm mặt như chợt tỉnh ngộ, khẽ liếc qua Sở Cửu đang im lặng ngồi đọc sách dưới giàn nho nói.

“À, đúng rồi, Đường nhi đã có người trong lòng rồi!”

Ta đỏ mặt đòi cào tỷ ấy, hai người bọn ta chạy đuổi nhau quanh sân.

Sở Cửu đặt sách xuống, không đứng dậy nhưng ánh mắt cũng đuổi theo ta, sự ôn nhu đong đầy trong mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi