TA TRỞ THÀNH TỤC HUYỀN CỦA THÁI TỬ

Vũ tỷ tỷ và Tạ Lăng vẫn khá ân ái, không quá nửa năm, Vũ tỷ tỷ đã sờ cái bụng phẳng lì của mình rồi ngại ngùng nói với ta rằng đã có một đứa bé ở trong.

Ta mừng đến phát điên, trong số bọn ta chỉ có ta là nhỏ nhất, cuối cùng giờ ta cũng có một đứa cháu rồi.

Là đứa con của Tạ Lăng và Vũ tỷ tỷ mà ta yêu quý nhất, ta nhất định dùng hết tất cả những gì trân quý nhất trên đời này của mình để yêu thương nó.

Thế nhưng ngày qua ngày, thân thể của Vũ tỷ tỷ lại càng ngày càng tệ hơn, suốt cả ngày không phải đau chỗ này thì cũng là mệt chỗ kia.

Tạ Lăng cho vời hết tất cả những thầy lang tốt nhất trong thiên hạ, nhưng mãi không thấy có gì khởi sắc.

Ta và Sở Cửu cùng nhau đến thăm phủ thái tử, dung mạo kiều mỹ của tỷ ấy ngày một héo mòn, sức sống căng tràn trước kia như đang chảy dần ra khỏi tròng mắt xanh thẫm của tỷ ấy…

“Thuốc nào ta cũng uống hết cả rồi, nhưng đều vô dụng.”

Vũ tỷ tỷ che miệng ho, một lát sau chiếc khăn trắng đã bị nhuộm đỏ.

Tạ Lăng đích mang thuốc đến đút cho Vũ tỷ tỷ.

Tỷ ấy cau mày, có vẻ như không muốn uống.

Tỷ ấy yếu ớt đẩy ra hai lần.

“Đắng lắm, để đó đi.”

“Nghe lời.”

Tạ Lăng giữ chặt chiếc thìa, đứng đối diện với Vỹ tỷ tỷ, tỷ ấy không cách nào thoái thác, chỉ đành tự mình uống hết thuốc.

Gương mặt của tỷ ấy nhuốm màu đau đớn, nuốt ngụm cuối cùng rồi ho khan một tiếng.

Một lúc lâu sau, tỷ ấy mới hồi lại sức, đôi tay khô khốc nắm lấy tay ta, nói Đường nhi à, đợi lúc đứa bé này sinh ra, nếu nó còn một hơi thở, muội hãy chăm sóc nó thật tốt.

Ta chỉ tin tưởng muội.

Ta nén nước mắt nặn ra một nụ cười với tỷ ấy, trách tỷ ấy sao lại nói những lời không may mắn như vậy.

Tạ Lăng đích thân tiễn ta ra ngoài.

Toàn thân hắn là mùi thuốc, nhìn hắn có vẻ gầy đi không ít, hắn trước giờ luôn khí thế ngút ngàn, lần đầu tiên ta thấy hắn có bộ dạng thế này.

Nước mắt của ta như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ biết vỗ vai an ủi hắn.

Hắn lại cẩn thận bao lấy bàn tay ta, đôi mày cụp xuống, ánh mắt thất thần, phải mất một lúc lâu mới mở miệng.

“Có thể ôm ta một cái không?”

Trong lòng ta chua xót, vội vàng ôm nhẹ lấy hắn.

Cơ thể Tạ Lăng đông cứng lại, rồi vòng tay qua eo ta, dùng lực mạnh kéo ta vào sâu trong vòng tay của hắn, ôm chặt đến mức ta không thở được.

Hắn áp mặt ta vào lồng ngực của hắn, ta nghe thấy một bên tim đang đập dữ dội.

“Đường nhi, muội tốt thế này…”

Ta nghe được tiếng hắn thở gấp gáp.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy ta khiến ta rùng mình.

“Thái tử điện hạ buồn lòng cũng nên có mức độ.” - Sở Cửu không biết xuất hiện từ lúc nào đi đến, giọng nói lạnh lùng của huynh ấy vang lên sau lưng bọn ta - “Đừng tự làm hại đến thân thể.”

Cả đường về, tâm ta không an ổn nổi, nhớ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Tạ Lăng, ta chỉ cảm thấy đau lòng khó tả.

Sở Cửu trên đường cũng không nói gì, chỉ như suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới nghiêm túc vỗ vai ta.

“Đường nhi, muội tuyệt đối sau này đừng đến phủ thái tử nữa.”

“Tại sao?” - Ta cau mày hỏi lại.

Sở Cửu trầm tư hồi lâu, chậm rãi cất tiếng.

“Ta sợ muội qua đó sẽ sinh bệnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi