TA TRỞ THÀNH TỤC HUYỀN CỦA THÁI TỬ

Hôn lễ của ta và Sở Cửu được định vào ngày mồng ba tháng bảy, là một ngày đại cát.

Đám cưới này gấp gáp, còn không kịp may áo cưới, mẹ ta đành lấy bộ cung trang màu đỏ trước kia thái tử phủ tặng ta vào lễ cập kê để may chỉnh lại cho kịp dùng.

Thời gian ngày một ngày qua đi, sức khoẻ của cha ta cũng ngày một yếu.

Ta biết mẹ rất lo lắng phiền muộn, chỉ khi giúp ta may áo cưới mới kiềm chế lại sự suy sụp trong lòng bà một chút.

“Hai con thành thân hạnh phúc, giúp cha con xung hỉ, biết đâu ông ấy vui lên, lại chịu đựng được thêm lâu nữa.”

Mẹ gượng cười, sau lưng ta lại lén lau nước mắt.

Gần đây lòng ta cứ bồn chồn không yên, cứ luôn cảm thấy có điều xui xẻo sắp đến, lúc nào ta cũng lo lắng, chỉ khi nhìn thấy Sở Cửu lòng ta mới có chút giây phút bình yên.

Huynh ấy hay múa kiếm ở trong sân, động mạnh đến nỗi hoa rơi đầy đất.

Ta không hiểu mấy thứ này, nếu như cha vẫn còn khoẻ mạnh, huynh ấy có thể sóng vai bên cạnh cha, bây giờ cha bệnh rồi, Sở Cửu múa võ có đẹp có tốt đến mức nào, nhìn vào vẫn thấy chút màu ảm đạm.

Sở Cửu cả ngày không luyện võ thì cũng là ngồi bên giường chăm sóc cha, hai người họ nói chuyện sắc mặt lúc nào cũng nghiêm túc, chỉ có khi huynh ấy nhìn thấy ta, ánh mắt mới trở lại dịu dàng.

Ta càng buồn rầu, hiểu rằng có chuyện lớn sắp xảy ra.

Quả nhiên, cách ngày đại hôn ba tháng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn nghi lễ là xong mà thôi.

Tam vương tử của Ô Nhược giết chết sứ giả Đại Chu chúng ta cử đến để báo tang, ba ngàn kị binh Ô Nhược đi về phía nam trong một đêm, tàn sát Bách Lý.

Lửa chiến lại nhen nhóm nổi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi