TA TU BỔ CỐT TRUYỆN LẠI BĂNG RỒI


"Thẩm Thiên Thiên!"
Phong Thiên hai mắt huyết sắc, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, cứ như Thẩm Bạch cùng y có mối thù diệt môn.
Thẩm Bạch liều mạng nháy mắt, "Ta...có thể...giải thích!"
Ngươi quên rồi ư, Phong Thiên ngươi làm sao vậy, ngươi sao có thể quên tâm can bảo bối Thẩm Thiên Thiên làm ngươi vui vẻ trên Nghênh Phong sơn, ngươi thật đáng ghét!
Phong Thiên đồng tử co rụt nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, người trước mắt ăn mặc đủ loại màu sắc, mồm miệng như bồn máu to.
Phong Thiên đột nhiên nới lỏng tay, y vươn một tay khác nhéo trán, tựa hồ nhớ lại cái gì, lại lần nữa nhìn về phía vật thể đủ loại màu sắc, chậm rãi buông tay ra.
Thẩm Bạch ho khan, nhịn không được xoa cái mũi, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét quá đi, nhân gia vẫn luôn ở Nghênh Phong sơn chờ ngươi trở về, ngươi chẳng lẽ đã quên mất những kỉ niệm phong hoa tuyết nguyệt ngày đêm triền miên của chúng ta ở đây rồi sao?"
Phong Thiên ánh mắt thay đổi, nhìn chằm chằm Thẩm Bạch như muốn nhìn ra điều gì.
Thẩm Bạch bị ánh mắt kia nhìn đến cả người đều không thoải mái, tiếp tục mở miệng, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, nhân gia trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có ngươi, khó có được lần nữa tương phùng, thiếu hiệp, nếu không chúng ta thành thân đi."
Phong Thiên vươn tay, sau đó nắm cổ Thẩm Bạch kéo tới suối nhỏ bên kia, đem Thẩm Bạch nhét vào trong nước, thẳng đến khi bảy tám lớp phấn trên mặt hắn bị nước suối rửa sạch.
Thẩm Bạch lau mặt, kêu to: "A a a a ——!!"
"Câm miệng!"
Phong Thiên sắc mặt không tốt, y nhìn gương mặt sau lớp trang điểm kia, ánh mắt có cảm xúc chợt lóe qua, sau đó chán ghét buông tay.
"A a a, thiếu hiệp ngươi thật đáng ghét, ngươi sao có thể xem mặt mộc của ta, ngươi phải đối với ta phụ trách cả đời ngươi biết không!!"
Phong Thiên thần sắc thập phần không tốt, y nhìn Thẩm Bạch, âm trầm mở miệng, "Nể tình ngày đó ta không giết ngươi, lăn!"
Thẩm Bạch ôm mặt, tiếp tục kêu: "Thiếu hiệp ngươi quá đáng, ngươi sao có thể đối với ta như vậy, nhân gia tâm tâm niệm niệm tất cả đều là ngươi, vì ngươi, nhân gia mỗi ngày đều tới Nghênh Phong sơn, hiện tại ngươi chạm cũng chạm rồi, mặt cũng nhìn, nói không cần ta liền không cần, ngươi nói nhân gia về sau sao mà gả chồng đây!"
Phong Thiên cũng không vô nghĩa, trực tiếp rút Bạch Hồng Kiếm, mũi kiếm lộ ra ma khí lạnh thấu xương, đâm thẳng tới chỗ Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch ôm đầu chạy nhanh, sợ tới mức lông tơ dựng đứng, một bên chạy, một bên kêu, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, ngươi thế nhưng lấy oán trả ơn, ngươi không phải ỷ vào nhân gia thích ngươi sao, chẳng lẽ chính là bởi vì nhân gia thích ngươi, cho nên ngươi có quyền thương tổn ta, ngươi cứ không kiêng nể gì mà đối đãi với ta như vậy ư, thiếu hiệp ngươi quá đáng!"
Thẩm Bạch dậm chân, vẻ mặt căm giận.
"Lả tả ——"
Kiếm khí kia tăng thêm, toàn bộ đâm tới Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch quay đầu chạy, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, vô luận ngươi đối đãi nhân gia như thế nào, nhân gia vĩnh viễn yêu ngươi đến chết không phai!"
Lời vừa dứt, Phong Thiên nhìn Thẩm Bạch.

"Đến chết không phai?"
Ma khí trên người Phong Thiên bạo trướng, "Vậy ngươi liền đi tìm chết đi!"
Thẩm Bạch bị dọa nhảy dựng lên, chạy nhanh tới địa phương nhiều người.
"Đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên tới, nam nhân từ tám tuổi tới tám mươi tuổi chú ý, nhanh chân chạy trốn đi!"
"Cạc cạc cạc ——"
Vô số chim muông bị kinh sợ bay ra khỏi rừng rậm, đập cánh bay xa chốn thị phi.
Phong Thiên lâm vào trầm mặc, nhìn bóng dáng Thẩm Bạch, tức giận đến bật cười, "Đến chết không phai? Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Tất cả đều đáng chết!"
Thẩm Bạch quay đầu nhìn rồi lại tiếp tục nhanh chân chạy loạn khắp nơi, thấy người là kêu.
"Thẩm Thiên Thiên tới! Cái đồ không bằng cầm thú một đêm ba người Thẩm Thiên Thiên tới, cứu mạng, nhân gia còn chưa gả chồng!"
Không ít tu sĩ tới Nghênh Phong sơn, có vài tu sĩ nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại.
Trên đường nhỏ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một người, trên người mặc váy bảy màu, tóc tai hỗn độn, một bên chạy một bên hô to, giống như sau lưng là hồng hoang mãnh thú vậy.
"Thẩm Thiên Thiên tới rồi!!"
Thẩm Bạch thấy có người, lập tức tiến lên hô to.
"Thẩm Thiên Thiên? Đại ma đầu vì yêu sinh hận ra tay với đệ đệ ruột còn hạ thủ với con vợ cả Mặc gia?"
"Đồ làm chuyện kia ít một lần thì khó chịu cả ngày, cầm thú đi ngang qua nông trại thấy heo cũng không buông tha?"
"Cái gì, Thẩm Thiên Thiên thích heo?!"
Thẩm Bạch:...
Phỉ báng! Công khai phỉ báng!!
Trước mặt đương sự công khai phỉ báng!!!
Thẩm Bạch thở dốc, vừa định mở miệng, phía sau ma khí mạnh mẽ truyền đến, nửa điểm cũng không lưu tình, Thẩm Bạch lăn một vòng tránh thoát, chỉ thấy ma khí kia đánh vào đất, phát ra âm thanh "xèo xèo", ăn mòn địa hình xung quanh.
Thẩm Bạch lăn trên mặt đất, ngón tay run rẩy vươn ra, trước mắt hắn, đầu tiên là từng đạo ma khí, tiếp đó là một thân ảnh màu xám.
Thẩm Bạch vốn là vô cùng quen thuộc thân ảnh kia, giờ phút này lại cảm thấy thật xa lạ, đặc biệt là đôi mắt huyết hồng, cứ như tất cả trong mắt y đều không có ý nghĩa tồn tại.
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, tu sĩ bên cạnh còn kêu lên trước cả hắn.
"Là hắn, hắn chính là đại ma đầu Thẩm Thiên Thiên!!"

"Trời mé! Đây là đại ma đầu thích heo?!"
"Là đàn ông thì chạy mau, đại ma đầu này chuyên xuống tay với nam tử nhà lành!!"
"Cái gì? Đại ma đầu này không chỉ xuống tay với nam nhân?!!"
Thẩm Bạch:...
Phong Thiên, thỉnh ngươi không cần khách khí, đội dùm cái nồi này đi.
Thẩm Bạch bước chân tập tễnh đi theo một đám người, được vài bước, nhịn không được quay đầu lại.
Trong tầm mắt, chỉ có một bóng dáng màu xám.
close
Thân ảnh kia an tĩnh đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt huyết hồng không cảm xúc, như ngăn cách với thế giới, hoặc là nói là sự tồn tại bị vứt bỏ.
Thẩm Bạch nhíu mày, vừa định quay đầu lại, kết quả phía trước đột nhiên nhảy ra mấy chục bóng dáng, vẻ mặt mỗi người đều là cùng chung kẻ địch.
"Thẩm Thiên Thiên, ngoan ngoãn chịu trói đi, ngươi làm bẩn con rể đệ đệ đường tỷ con của đại cữu ta, ngươi súc sinh, hôm nay ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tiêu diệt đại ma đầu ngươi!"
"Ma đầu này phải chết ở chỗ của ta, ta một đời phông bạt như gió, yêu nhất là tróc nã ma đầu!"
"Dối trá! Lăng Vân Tiên Tông phát ra lệnh truy sát, ai có thể lấy được mạng chó ma đầu này, nguyện ý lấy trăm mục linh mạch, tứ đại bí bảo, mười đại pháp khí tới đổi, chỉ là sợ các ngươi có mệnh đi không có mạng về!"
"Ngươi xem thường ta không có bản lĩnh?"
"Thẩm Thiên Thiên, chịu chết đi!!"
Nói xong, mấy chục bóng dáng kia đánh tới chỗ Phong Thiên, mỗi người ra tay đều hung ác, Thẩm Bạch đứng ở một bên gấp đến độ xoay vòng, sợ mấy tu sĩ kia lát nữa chết quá thảm!
Hiện giờ Phong Thiên đã có được truyền thừa Mộng Yểm, nhập ma thực lực đại trướng, đừng nói là mấy tu sĩ bao cỏ, dù Mặc Hiên có tới cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.
Thẩm Bạch ở một bên dậm chân lo lắng suông, đích xác, nhóm người này không phải là đối thủ của Phong Thiên nhưng tu sĩ tới ngày càng nhiều, vạn nhất có người thực lực mạnh mẽ thì phải làm sao bây giờ.
Còn nữa, Phong Thiên giờ phút cần yên tĩnh tu luyện, truyền thừa phải cẩn thận lĩnh ngộ, nhập ma cũng cần ổn định tu vi, đại khai sát giới như vậy sợ rằng sẽ trầm luân ma tính.
Thẩm Bạch nhíu mày, quả nhiên, qua một lát, mấy chục tu sĩ kia đã bị Phong Thiên đánh đến nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
Cũng có người muốn giết ma đầu để đi Lăng Vân Tiên Tông lĩnh thưởng nhưng tất cả lại chỉ nhìn nhau, không dám tiến lên nửa bước.
Không được, đợi lát nữa nhỡ đâu có tu sĩ thực lực cao thâm, tóm lại là không tốt.

Thẩm Bạch cắn răng, hung hăng xé quần áo mình, dùng bùn đất vỗ lên mặt, tiến tới chỗ Phong Thiên.
"Ma đầu thiếu hiệp, hôm nay ngươi làm bẩn thân thể của ta, nhưng linh hồn ta cao thượng, nhân gia, nhân gia muốn ngươi phụ trách!"
Thẩm Bạch vừa mới lại gần, Phong Thiên đã nhìn qua, vươn tay bóp cổ Thẩm Bạch, Thẩm Bạch trợn mắt trắng cầu cứu những tu sĩ bên cạnh.
Có tu sĩ nhìn qua rồi hành lễ, "Các hạ anh dũng hiến địch, không bằng lưu lại tên huý, sau khi các hạ chết, tại hạ nhất định sẽ lập bia mộ chôn di vật an ủi các hạ trên trời có linh."
Thẩm Bạch:...
Khó trách các ngươi chỉ xứng làm người qua đường Giáp Ất Bính!
Thẩm Bạch nỗ lực nắm tay Phong Thiên, nỗ lực chớp mắt.
Thiếu hiệp ngươi không nhớ rõ chuyện lúc trước ở trên Nghênh Phong sơn chúng ta cùng trải qua sao?!
Thiếu hiệp ngươi không nhớ rõ ngày đó ta đối với ngươi lập lời thề ưng thuận sao?!
Thiếu hiệp ngươi thật sự không nhớ ta là Thẩm Thiên Thiên ngươi yêu nhất sao?!
Phong Thiên nhấp miệng, chậm rãi buông lỏng tay.
Có tu sĩ thấy vậy, lập tức đâm kiếm tới phía sau Phong Thiên.
"Cẩn thận!!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
2.

Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha (Trúc Mã Alpha Của Tôi Có Độc)
3.

Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế
4.

Giáng Lâm
=====================================

Thẩm Bạch kinh hãi, đẩy Phong Thiên ra che phía trước y.
"Đâm qua ——"
Cánh tay Thẩm Bạch bị vẽ ra một lỗ hổng, đau, đau chết ta rồi!!
Trán Thẩm Bạch bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Phong Thiên đánh một chưởng tới tu sĩ kia, nửa điểm cũng không lưu tình, tu sĩ kia bị một đòn mang theo ma khí của Phong Thiên đánh trúng, trực tiếp bay vào bụi cây bên cạnh.
Ma khí trên người Phong Thiên bạo trướng, bắt đầu trở nên tán loạn.
Xoay đầu, Phong Thiên nhìn Thẩm Bạch, nắm lấy tay Thẩm Bạch rồi xoay người nhảy đi, biến mất trước mặt mọi người.
Thẩm Bạch sắc mặt trắng nhợt, trong không khi mơ hồ truyền đến âm thanh của hắn.
"A a a a ——!! Ngươi nắm vào miệng vết thương của ta a a a a a!!!!"
Sẽ có ngày, ta muốn cho ngươi lĩnh hội thống khổ giống ta a a a!!
Thẩm Bạch đau đến mặt mũi trắng bệch, cả người hữu khí vô lực, Phong Thiên tìm địa phương yên lặng, ném Thẩm Bạch ở một bên, sắc mặt Thẩm Bạch tái thêm trăm lần.
Ta muốn cho ngươi thể hội thống khổ gấp một trăm lần ta a a!!
Phong Thiên sắc mặt đột nhiên không ổn, sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Thẩm Bạch mở to hai mắt, lui ra phía sau vài bước, cảm giác không thích hợp.
Mà Phong Thiên chỉ dùng tay áo lau vết máu khóe miệng, cứ như người vừa hộc máu không phải y.
"Thiếu hiệp, ngươi không sao chứ?"
Thẩm Bạch thật cẩn thận hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Phong Thiên xoay đầu, y không định giữ lại người này, thế nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của đối phương lại thanh tỉnh vài phần.
Đúng rồi, lúc trước ở Nghênh Phong sơn y đã gặp qua người nọ.
"Thẩm Thiên Thiên?"
Phong Thiên hỏi lại, tựa hồ nghe không rõ.
Thẩm Bạch gật đầu, sau đó lại lắc mạnh đầu, cuối cùng dậm chân một cái, vẻ mặt vô tội hơi bi phẫn.

"Nhân gia không phải cái đồ Thẩm Thiên Thiên thích heo kia!!"
"Nhân gia trong sạch, không biết từ chỗ nào nhảy ra một ma đầu, nhân gia nghe nói Tiếu Bạch thiếu hiệp còn bị hắn vô tình đùa bỡn lại chịu khổ bị vứt bỏ, nhưng dù vậy, nhân gia, nhân gia không ngại thiếu hiệp ngươi đã thất thân!"
"Nhân gia, nhân gia móc ra, so với hắn còn lớn hơn!!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi