TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Cụ thể là độc gì, Phương Vỹ Huyền vẫn chưa biết, nhưng anh rất chắc chắn, đây là triệu chứng trúng độc.

Hai vợ chồng Đường Vĩnh Khanh vẫn đang còn tranh luận với Đường Thanh Hiền, lại vừa thúc giục vệ sĩ đưa Đường Mạnh Sơn lên xe, chở tới bệnh viện.

Nhìn thấy hành động của hai vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.

“Đừng ồn ào! Đưa Mạnh Sơn vào phòng, để thần y Phương xem một chút, cha tin tưởng cậu ấy.” Lúc này, ông cụ Đường ngồi xe lăn đi từ trong nhà ra nói.

“Cha…” Đường Vĩnh Khanh quýnh lên, còn định nói gì đó.1
“Đừng nói thêm nữa, lập tức đưa Mạnh Sơn vào phòng, để thần y Phương xem xét tình trạng.” Ánh mắt ông cụ Đường sắc bén, giọng điệu uy nghiêm.

Đường Vĩnh Khanh và Lương Gia Tuệ liếc nhau, không nói gì thêm nữa.


Đường Mạnh Sơn được đặt trên giường trong phòng ông ta, Phương Vỹ Huyền đưa tay bắt mạch cho ông ta.

Mạch đập rất yếu, đã đến tình trạng rất nguy hiểm.

Phương Vỹ Huyền lập tức rót chân khí vào cơ thể ông ta, đả thông mạch máu và kinh mạch toàn thân, ép máu độc ra.

Rất nhanh, trên mặt và trên người Đường Mạnh Sơn bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi màu xám tro.

Khoảng ba phút sau, Phương Vỹ Huyền buông tay ra, lúc này Đường Mạnh Sơn đã ướt đẫm toàn thân.

“Phương Vỹ Huyền, cha tôi…thế nào rồi?” Ánh mắt Đường Thanh Hiền tràn ngập lo âu và sốt ruột.

“Nếu trễ thêm năm ba phút nữa thì không cứu được.” Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, dừng một chút mới nói: “Bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.”
Đường Thanh Hiền thở dài một hơi, đồng thời trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhà họ Đường cách bệnh viện gần nhất cũng phải hơn mười, hai mươi kilomet, nếu vừa rồi lựa chọn đưa Đường Mạnh Sơn đến bệnh viện thì e rằng trên đường đi, Đường Mạnh Sơn sẽ không chịu nổi…
Ông cụ Đường ở bên cạnh hỏi: “Thần y Phương, xin hỏi… đột nhiên Mạnh Sơn như vậy, là vì nguyên nhân gì?”
“Trúng độc.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Trúng độc?
Tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

“Vì mấy ngày hôm trước bị thương, hai ngày nay cha tôi chưa từng ra ngoài, chỉ ở nhà tĩnh dưỡng, sao đột nhiên lại trúng độc?” Sắc mặt Đường Thanh Hiền tái nhợt, nói.


Phương Vỹ Huyền lại liếc mắt nhìn vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, phát hiện ánh mắt của hai người họ không giấu được sự lo sợ.

“Rất hiển nhiên, trong nhà các cô có người bỏ độc ông ấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Lúc nói câu này, Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm vợ chồng Đường Vĩnh Khanh.

“Phương Vỹ Huyền, cậu nhìn chằm chằm chúng tôi làm gì? Cậu muốn đổ cho chúng tôi sao? Mạnh Sơn là em trai ruột của tôi, tôi phải làm như vậy sao?” Sắc mặt Đường Vĩnh Khanh tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn, lớn tiếng nói.

“Đúng đó, cậu nhìn chúng tôi là có ý gì? Có phải cậu muốn gây xích mích quan hệ nội bộ trong dòng họ chúng tôi không?” Lương Gia Tuệ cũng nói.

Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói: “Tôi đã nói gì đâu, mà hai người lại hoang mang như thế, ngược lại có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi.”
“Cậu…” Sắc mặt Đường Vĩnh Khanh khó xem, chỉ vào Phương Vỹ Huyền.

“Hai đứa mày, câm miệng cho tao!” Lúc này, đột nhiên ông cụ Đường thấp giọng quát.

Ông ta cũng không phải người ngu, ông ta có thể nhìn ra sắc mặt khác thường của vợ chồng Đường Vĩnh Khanh.

Ông ta không muốn tin lời Phương Vỹ Huyền, nhưng biểu hiện của vợ chồng Đường Vĩnh Khanh khiến lòng ông ta chùng xuống, mí mắt co giật mãnh liệt.

Ông ta vẫy tay, bảo quản gia ở sau lưng bước tới trước.

“Mạnh Sơn hộc máu hôn mê lúc nào?” Ông cụ Đường hỏi.

“Khoảng nửa giờ trước, đột nhiên gia chủ hộc máu hôn mê trong phòng làm việc, tôi nghe thấy tiếng ông ấy ngã xuống đất thì xông vào…” Quản gia đáp.

“Trong khoảng thời gian đó, nó có từng ăn cái gì, hay là uống gì không?” Ông cụ Đường hỏi.

Quản gia suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Lúc đó trong phòng làm việc của ông ấy chỉ có một ly nước nóng…”
“Trước khi nó hôn mê ngã xuống đất, ai đã đi vào phòng làm việc của nó?” Ông cụ Đường tiếp tục hỏi.

Quản gia suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn thoáng qua Đường Vĩnh Khanh, đáp: “Ông, ông Đường đi vào…”
“Ông nói bậy! Tôi đi vào phòng làm việc của nó lúc nào?” Sắc mặt Đường Vĩnh Khanh thay đổi nghiêm trọng, quát lên.

Quản gia bị dọa đến mức toàn thân run rẩy nói: “Tôi, đúng lúc đó tôi đi lên cầu thang thì thấy ông Đường mở cửa phòng làm việc của ông chủ ra, đi vào…”
“Ông thả rắm chó à! Ông đang vu oan cho tôi sao!” Sắc mặt Đường Vĩnh Khanh rất khó xem, muốn bước tới.


“Nghiệt tử, mày đứng lại đó cho tao!” Ông cụ Đường nổi giận gầm lên một tiếng.

Đường Vĩnh Khanh bị tiếng gào này khiến toàn thân run rẩy, đứng tại chỗ, nhưng miệng vẫn nói: “Cha, lẽ nào cha thà tin hai người ngoài còn hơn tin con sao?”
“Đồ hỗn hào, quỳ xuống cho tao!” Sắc mặt của ông cụ Đường cực kỳ xấu xí, quát.

“Con không quỳ! Con không làm gì cả, con bị oan!” Đường Vĩnh Khanh la lớn.

“Cha có ý gì? Vĩnh Khanh và Mạnh Sơn là anh em ruột, sao anh ấy có thể làm ra chuyện này?”
“Cha thà tin cái thằng con hoang không biết từ đâu ra này hơn là tin chúng con sao? Lão già, có phải cha chữa bệnh đến mức chữa hỏng đầu luôn rồi không?” Giọng điệu Lương Gia Tuệ sắc bén, lúc này bà ta cũng liều lĩnh nói.

Chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận, thừa nhận thì sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

“Ài, để tôi nói thật với mấy người!” Phương Vỹ Huyền đi tới trước mặt Đường Vĩnh Khanh và Lương Gia Tuệ.

“Cái đồ chó này, cậu muốn làm gì? Cậu dám động tay với tôi…” Lương Gia Tuệ mắng với ánh mắt độc ác.

Nhưng bà ta còn chưa nói hết lời thì Phương Vỹ Huyền đã đưa ngón tay ra, chọt một cái lên trán bà ta.

Sau đó, Phương Vỹ Huyền lại chọt một cái lên Đường Vĩnh Khanh.

Ánh mắt hai người lập tức trở nên ngây dại.

“Bây giờ có thể hỏi họ, họ nhất định sẽ trả lời chân thật.” Phương Vỹ Huyền nói với ông cụ Đường.

Ông cụ Đường sửng sốt, hỏi: “Thần y Phương, đây là…”
“Bây giờ não của họ đang nằm ở trạng thái hư không, không biết nói dối, ông muốn hỏi cái gì cũng được.” Phương Vỹ Huyền nói.

Ông cụ Đường hít sâu một hơi, nhìn vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, ánh mắt chăm chú, trầm giọng hỏi: “Có phải hai đưa mày…bỏ độc cho Mạnh Sơn không?”
Ông cụ Đường vô cùng căng thẳng, ông ta rất sợ nghe thấy câu trả lời khẳng định.

Nhưng ngay sau đó, hy vọng của ông ta đã lập tức tan vỡ.

“Đúng.” Vợ chồng Đường Vĩnh Khanh đồng thanh đáp.

Sắc mặt ông cụ Đường tái xanh, hỏi: “Sao lại làm như vậy? Hai đứa là anh em ruột mà.”

“Đường Mạnh Sơn cướp hết tất cả thuộc về Vĩnh Khanh, chức chủ nhà vốn dĩ nên được con trưởng thừa kế! Nhưng lão già ông thì sao? Ông giao lại vị trí cho Đường Mạnh Sơn! Đuổi vợ chồng chúng tôi chạy tới Giang Nam xa xôi quản lý một chi nhánh công ty nát bét!”
“Không diệt trừ Đường Mạnh Sơn, cả đời chúng tôi sẽ sống trong địa ngục!” Mặc dù ánh mắt dại ra, nhưng giọng điệu của Lương Gia Tuệ vẫn chứa đầy oán hận và độc ác.

“Con cũng không xem Đường Mạnh Sơn là anh em, anh em là như thế này sao? Nó chỉ biết cướp hết đồ của con, đối đầu với con.

Con là anh cả của nó, nó có từng tôn trọng con không? Là nó ép con giết nó! Con không còn lựa chọn nào khác!” Đường Vĩnh Khanh nói.

Nghe cặp vợ chồng này nói xong, sắc mặt Đường Thanh Hiền tái nhợt, toàn thân đều run rẩy.

Da mặt ông cụ Đường thì co quắp lại, tức giận đến mức muốn hộc máu!
Cũng vì những vấn đề lợi ích này mà Đường Vĩnh Khanh có thể ra tay giết em trai ruột thịt của mình?
Phải táng tận lương tâm thế nào, mất hết nhân tính ra sao thì mới có thể làm ra được chuyện như vậy?
Nếu không nhờ Phương Vỹ Huyền chạy tới kịp thời thì kế hoạch của hai người này sẽ thật sự thành công rồi!
Ông cụ Đường phẫn nộ, trong lòng còn có hơi sợ hãi!
Sau khi trả lời câu hỏi xong, ánh mắt của Đường Vĩnh Khanh và Lương Gia Tuệ sáng sủa và tỉnh táo trở lại.

Hai người nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.

Họ cảm thấy vừa rồi họ mới bước vào một trạng thái rất kỳ lạ, đối diện với câu hỏi của ông cụ Đường, trong lòng rõ ràng biết là không thể trả lời thật, nhưng lại không thể nào kiểm soát được, vẫn nói ra sự thật!
Xong đời rồi!
Nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của ông cụ Đường, trái tim vợ chồng Đường Vĩnh Khanh run rẩy mãnh liệt.

“Cha, vừa rồi chúng con bị Phương Vỹ Huyền dẫn dắt nói ra những lời này đó! Hoàn toàn không phải là suy nghĩ thật sự của chúng con đâu!” Đường Vĩnh Khanh toát mồ hôi trán, lớn tiếng nói.

“Chúng con vốn dĩ chưa từng làm chuyện này, là thằng con hoang Phương Vỹ Huyền này dùng thủ đoạn nào đó, khiến chúng con…” Lương Gia Tuệ cất giọng the thé, trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Ồn quá.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, phun ra hai chữ.

“Bụp!”
Vợ chồng Đường Vĩnh Khanh cùng bay ra ngoài, đập lên bức tường đằng sau, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Thật ngại quá, không nhịn được, hai người này thật sự ồn quá.” Phương Vỹ Huyền nói với ông cụ Đường.

“Là quả báo của chúng nó…Thần y Phương, ngày hôm nay khiến cậu chê cười rồi, nhà họ Đường chúng tôi…” Ông cụ Đường lắc đầu, khuôn mặt héo rũ, như đã già thêm vài tuổi.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, đây là chuyện nhà họ Đường, anh không có hứng thú tham dự.


Đường Mạnh Sơn tỉnh lại rất nhanh, sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt ông ta tái xanh, chậm chạp không nói nên lời.

Phương Vỹ Huyền không ở lại nhà họ Đường ăn cơm tối mà dứt khoát rời đi.

Đường Thanh Hiền đi bên cạnh Phương Vỹ Huyền, tiễn Phương Vỹ Huyền ra cổng nhà họ Đường.


“Hình như mặt cô gần khỏi hẳn rồi, hiệu quả thuốc của tôi cũng không tệ lắm.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ừm…Ngày mai tôi sẽ quay lại trường học.” Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, giọng của Đường Thanh Hiền hơi suy sụp.

“Tôi đề nghị cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, chờ mặt khỏi hoàn toàn rồi đi học.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Không được, ngày mai phải đi, tôi xin nghỉ lâu quá, sẽ không theo kịp tiến độ ôn tập, chẳng mấy chốc sẽ thi tốt nghiệp trung học rồi.” Đường Thanh Hiền nói.

Phương Vỹ Huyền hơi thất vọng, không thể làm gì khác hơn là “Ừm” một tiếng.

“Hình như cậu không hy vọng tôi đi học lắm?” Đường Thanh Hiền nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phương Vỹ Huyền thì cau mày nói.

“Tôi chỉ giữ sự quan tâm mà tôi nên có với bạn cùng bàn thôi, đừng nghĩ bậy.

Đương nhiên, suy đoán của cô cũng không hoàn toàn sai, tôi quả thật cảm thấy thoải mái hơn khi mà không có cô ngồi ở bên cạnh.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Cậu…” Đường Thanh Hiền tức giận cắn răng, không nhịn được giơ nắm đấm nhỏ lên.

Phương Vỹ Huyền xoay người rời đi, không cho Đường Thành Hiền bất cứ cơ hội nào để tung nắm đấm.


Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi tới phòng học, quả nhiên thấy Đường Thanh Hiền đã ngồi ở đó.

“Ừm, bữa sáng của cậu.” Đường Thanh Hiền đặt hai cái bánh bao thịt và một ly sữa đậu nành trước bàn Phương Vỹ Huyền.

“Đã nói là đừng làm nữa.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đường Thanh Hiền còn nhớ rõ những gì Phương Vỹ Huyền nói tối hôm qua, tâm trạng rất xấu, hừ một tiếng nói: “Thế có ăn không?”
Phương Vỹ Huyền không thèm nói lại, có ăn thì vẫn phải ăn.

Sau giờ tự học buổi sáng, Phương Vỹ Huyền gục xuống bàn, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút cho khỏe, phía sau phòng học lại rối loạn tưng bừng.

“Con mẹ nó! Là Hạ Vi Vãn, học sinh mới chuyển tới, không phải cô ta học ở lớp mười một sao? Tới lớp chúng ta tìm ai?” Bên cạnh có người kêu lên.

Chàng trai trong lớp đồng loạt nhìn về phía cửa sau phòng học.

Hạ Vi Vãn mặc đồng phục học sinh, xinh xắn đứng cạnh cửa, nhìn vào bên trong.

“Bạn ơi, xin hỏi bạn tìm ai? Tôi là lớp trưởng lớp này, tôi tên là Điền Viên Hồ.” Một chàng mỉm cười thân thiện, đi tới trước hỏi.

Hình như Hạ Vi Vãn hơi xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, lại nhìn quanh phòng học trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi tìm Phương Vỹ Huyền, xin hỏi anh ta có ở đây không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi