TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


“Cậu, cậu đang nói gì vậy! Ai, ai tò mò về cậu...” Mặt Đường Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng, cô rụt đầu lại.

Phương Vũ liếc nhìn cô nói: “Hôm qua cậu nói có hai loại dược liệu chưa mua được, đó là loại nào?”
“…Hả? À! Là, là hai loại tôi đã lưu vào phần ghi chú trong điện thoại.” Đường Tiểu Nhu bị hai câu nói lúc nãy của Phương Vũ làm cho lòng dạ rối bời nên phản ứng hơi chậm chạp.

Cô lấy điện thoại, mở phần ghi chú lên rồi đưa trước mặt Phương Vũ.

“Hoa Nguyệt Nha và cỏ Cửu Tinh.

Chúng tôi đã hỏi mấy chục tiệm bán dược liệu nhưng bọn họ đều tỏ ra chưa từng nghe đến hai loại dược liệu này.” Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ nói nhỏ.

Phương Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở nhà tôi có khả năng có hai loại dược liệu này, hôm nay sau khi tan học cậu đi lấy với tôi.”
“Thật sao? Quá tốt rồi!” Đường Tiểu Nhu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, đôi mắt màu đen sáng lên.

“Nhưng tôi có một yêu cầu, từ giờ đến khi tan học, cậu đừng nhìn tôi nữa.” Phương Vũ nói.

Đây mà coi là yêu cầu sao!
“Không nhìn thì không nhìn, ai muốn nhìn cậu!” Đường Tiểu Nhu hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Phương Vũ nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi chiều lúc tan học, Đường Tiểu Nhu đi sau Phương Vũ đi ra khỏi cổng trường.

“Nhà cậu ở đâu thế? Bảo chú Tứ đưa chúng ta đến đó nhé?” Đường Tiểu Nhu nói.

Phương Vũ lắc đầu nói: “Tôi quen đi bộ về nhà.”
“Được thôi, vậy để tôi đi nói với chú Tứ một tiếng.” Đường Tiểu Nhu chạy đến chỗ chiếc xe Mercedes đang đỗ ở phía trước.

Sau khi nghe Đường Tiểu Nhu nói muốn đến nhà Phương Vũ nhưng không cần ông ta đi cùng, Đường Tứ lập tức cảm thấy hơi nguy hiểm.

Mặc dù y thuật của Phương Vũ đã chiếm được lòng tin của Đường Minh Đức, nhưng chuyện này liên quan đến sự an toàn của Đường Tiểu Nhu nên Đường Tứ cần phải đề cao cảnh giác.

Hơn nữa, cách làm của Phương Vũ cũng rất kỳ quái.

Rõ ràng có thể ngồi xe nhưng lại cứ muốn đi bộ.


Có phải anh đang âm mưu gì đó không?
“Cô chủ, tôi phải xin ý kiến của gia chủ đã…” Đường Tứ nói.

“Chú Tứ, chuyện vặt vãnh như thế này chú nói với bố tôi làm gì? Lát nữa tôi đem dược liệu về có thể cho ông ấy một bất ngờ!” Đường Tiểu Nhu ngăn cản.

Nói xong, Đường Tiểu Nhu sợ Phương Vũ đợi lâu mất kiên nhẫn nên nói: “Chú Tứ, cứ vậy đi, tôi đi trước đây.”
“Cô chủ…” Đường Tứ định gọi Đường Tiểu Nhu lại, nhưng cô đã chạy xa mất rồi.

Đường Tứ suy nghĩ một lát rồi quyết định lái xe đi theo sau Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu, để nếu Phương Vũ có ý đồ xấu Đường Tứ còn kịp thời ra tay cứu giúp.

Lúc này, Dương Húc ra khỏi cổng trưởng, đúng lúc nhìn thấy Đường Tiểu Nhu chạy về phía Phương Vũ, sau đó rời đi với Phương Vũ.

Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Dương Húc rất khó coi.

Rõ ràng cậu ta đã cảnh cáo Phương Vũ tránh xa Đường Tiểu Nhu một chút.

Nhưng Phương Vũ chẳng những không coi lời cảnh cáo của cậu ta ra gì, mà sáng nay còn làm cậu ta mất mặt.

Cả ngày hôm nay, toàn trường đều đang náo động về chuyện cậu ta bị Phương Vũ đánh tả tơi trên sân bóng rổ.

“Đáng chết! Đáng chết! Phương Vũ, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá!” Dương Húc nhìn bóng lưng Phương Vũ bằng ánh mắt thù hằn.

“Dương Húc!” Thấy Dương Húc, một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt nhìn cậu ta bằng ánh mắt kinh ngạc và vui mừng.

Cô gái này chính là bạn tốt của Đường Tiểu Nhu, Triệu Song Nhi.

Dương Húc quay đầu lại, thấy người đó là Triệu Song Nhi thì sắc mặt cậu ta mới dịu xuống một chút, cậu ta hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chào hỏi bạn cùng lớp không được sao?” Triệu Song Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Húc.

Dương Húc từ lâu đã là một cao thủ tình trường, chuyện Triệu Song Nhi yêu thầm mình cậu ta đã biết từ lâu.

Nhưng Dương Húc đã chơi bời qua với rất nhiều phụ nữ, mặc dù Triệu Song Nhi có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng so với những người phụ nữ mà cậu ta từng chơi qua cùng lắm chỉ ở tầm trung mà thôi.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy Triệu Song Nhi Dương Húc đột nhiên nghĩ ra quan hệ giữa Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi rất tốt.


Vì vậy trong đầu Dương Húc nảy ra một ý tưởng.

“Hôm nay thời tiết khá tốt, có hứng cùng nhau đi ăn không?” Dương Húc hỏi.

Triệu Song Nhi trợn tròn mắt, chỉ và chính mình nói: “Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
“Ừ.” Dương Húc mỉm cười gật đầu.

“Đương nhiên là có hứng rồi!” Triệu Song Nhi vui đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.

Dương Húc chủ động mời cô ta ăn cơm! Đây là chuyện mà biết bao nhiêu cô gái mơ ước!
“Được, cậu đợi một lát! Tôi bảo người lái siêu xe của tôi đến.” Dương Húc vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

“Ừ!” Triệu Song Nhi gật đầu rồi đứng im tại chỗ, cô ta nhìn Dương Húc bằng ánh mắt sùng bái và say mê.

Khi đi trên đường Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu đi cách nhau một mét, Đường Tiểu Nhu thì đi ở phía sau.

Trên đường đi hai người không nói chuyện, bầu không khí giữa họ rất kỳ quái.

Sau khi đi qua bốn cột đèn giao thông, Phương Vũ đưa Đường Tiểu Nhu vào làng Thành Trung.

Đường Tiểu Nhu lớn từng này nhưng chưa từng đến một nơi như vậy.

“Nhà cậu còn cách bao xa nữa?” Đường Tiểu Nhu hỏi.

“Không còn xa đâu, đi mấy phút nữa là đến.” Phương Vũ nói.

Lúc Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu đi vào một con đường mòn thì có một chiếc xe Van chạy đến gần bọn họ và dừng lại.

Cửa xe mở ra, mấy tên côn đồ xăm trổ đầy cánh tay bước xuống, tay bọn họ cầm gậy sắt, mục tiêu rất rõ ràng vừa xuống xe đã cầm gậy sắt đánh về phía Phương Vũ.

Phương Vũ dễ dàng tránh được mấy gậy.

Cùng lúc đó, có thêm ba chiếc xe Van đi vào con đường mòn này và cũng có mười mấy tên côn đồ cầm gậy sắt bước xuống.


Bọn họ không nói nhiều, trực tiếp cầm gậy sắt lao về phía Phương Vũ.

Một người đàn ông trung niên bước xuống xe lạnh lùng nhìn Phương Vũ trong đám đông.

Người này chính là Hà Văn Thành.

“Đông Lâm, Đại Bưu, hôm nay bố sẽ đích thân báo thù cho hai người! Bố sẽ đánh gãy tay chân của thằng ranh này bắt nó quỳ lạy dập đầu nhận sai!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Trong đám người vang lên những tiếng va chạm và tiếng la hét thảm thiết.

Trong tình thế hỗn loạn, Phương Vũ vẫn bình tĩnh, vừa nhẹ nhàng né tránh những cây gậy sắt vừa đấm đá những tên côn đồ lao đến.

Đường Tiểu Nhu đứng sau lưng Phương Vũ bị dọa sợ hãi.

Cô luôn sống trong sự bao bọc và che chở của nhà họ Đường, làm gì có chuyện nhìn thấy những cảnh tượng đao súng như thế này chứ?
Một tên côn đồ đánh nhau tới mức đôi mắt đỏ ngầu, anh ta không quan tâm mục tiêu là ai, cầm gậy sắt đập mạnh về phía trán của Đường Tiểu Nhu.

Đường Tiểu Nhu trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi hoàn toàn không kịp né tránh.

“Keng!”
Phương Vũ dùng tay phải chặn cây gậy sắt, gây ra tiếng va chạm kim loại.

Gậy sắt bị gãy!
Tên côn đồ cầm cây gậy sắt đứng đơ tại chỗ.

Lúc này, anh ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn về nhà.

Nhưng Phương Vũ không cho anh ta cơ hội đó, anh đạp anh ta một phát.

“Phụt!”
Tên côn đồ đó phun ra một ngụm máu, người anh ta bay ra tận mười mấy mét rồi mới ngã xuống đất.

Vốn dĩ Hà Văn Thành đã có dự tính từ trước nhưng khi nhìn thấy đàn em của mình, từng người từng người một bị đánh bại thì trong lòng ông ta bắt đầu hoảng sợ.

Ông ta biết Phương Vũ có khả năng phi thường, nhưng không ngờ Phương Vũ lại mạnh đến như vậy.

Hôm nay ông ta đem theo tổng cộng hai mươi tư người, bây giờ đã có hơn mười mấy người bị đánh bại.

“Đây… Đây…” Hà Văn Thành chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, vội vã trở lại xe muốn lái xe rời đi.


Phương Vũ liếc nhìn thấy, anh túm một tên côn đồ trước mặt ném về phía chiếc xe.

“Loảng xoảng!”
Tên côn đồ đập vào phía trước của chiếc xe Van làm vỡ kính ở trước xe.

Hà Văn Thành sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, ông ta dậm chân ga, cố gắng khởi động xe.

Phương Vũ lại ném thêm một tên côn đồ về phía đó, ném anh ta vào chỗ ghế lái.

“A…”
Một khuôn mặt đầy máu xuất hiện trước mặt Hà Văn Thành, làm ông ta sợ hãi hét lên thảm thiết.

Phương Vũ đi đến bên cạnh xe, đạp mở cửa xe lôi Hà Văn Thành ra ngoài.

Hà Văn Thành giống như một con gà yếu ớt bị Phương Vũ xách trên tay,
“Ông chính là Hà Văn Thành sao?” Phương Vũ hỏi.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phương Vũ người Hà Văn Thành run lẩy bẩy.

“Tôi, lần sau tôi không dám nữa, không dám nữa, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống.” Hà Văn Thành hoàn toàn suy sụp, khóc lóc thảm thiết.

Phương Vũ ném ông ta xuống đất.

Hà Văn Thành lập tức bò dậy, quỳ xuống dập đầu trước mặt Phương Vũ, tiếp tục khóc lóc kêu gào: “Xin xin cậu tha cho tôi một con đường sống, cậu có lòng bao dung…”
“Xảy ra chuyện gì vậy! Cô chủ, cô không sao chứ?” Đường Tứ lái xe phía sau đến chậm trễ.

“Chú Tứ, tôi không sao, chú đi xem Phương Vũ thế nào.” Khóe mắt Đường Tiểu Nhu đỏ hoe.

Mặc dù cô không bị thương nhưng cô vô cùng sợ hãi.

Nhìn thấy hơn hai mươi tên côn đồ nằm trên mặt đất, mặt bọn họ đầy máu, Đường Tứ vô cùng kinh ngạc.

Phương Vũ ở đâu?
Đường Tứ quay đầu nhìn thì thấy ở phía trước cách đó không xa lắm Phương Vũ đang giẫm chân lên mặt Hà Văn Thành.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đường Tứ, Phương Vũ quay đầu lại đối diện với Đường Tứ.

Đường Tứ thấy tim mình như thắt lại, cảm thấy sự ngột ngạt từ phía đối diện.

Trong đời ông ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi