TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Cuối cùng Vương Diễm nhận số tiền đó và nói rằng sau này nhất định sẽ trả lại.

Đường nhiên cũng giống như Đường Tiểu Nhu, Vương Diễm chỉ nghĩ rằng những lời Phương Vũ nói là khoác lác, không để trong lòng.

Người giàu nhất Trung Quốc.

Có nhiều tiền tới mức nào mới có thể trở thành người giàu nhất Trung Quốc chứ?
Một người dân bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Phương Vũ đưa tiền cho Vương Diễm thì rời khỏi nhà và đi đến vườn rau ở sau núi.

Trước cửa vườn rau, có một chiếc ô tô sang trọng đang đỗ ở đó.

“Sao lại có người đến đây?” Phương Vũ nhíu mày đi về phía trước.

Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bước xuống xe, sau lưng bọn họ có hai người vệ sĩ.

“Các người là ai? Đến đây làm gì? Không phải là muốn trộm rau chứ?” Phương Vũ cau mày hỏi,1
“Xin chào, chúng tôi là bố mẹ của Cơ Như My, chắc cậu chính là người có ơn cứu con gái chúng tôi hôm đó đúng không?” Cơ Đông Sơn mỉm cười nói.

Cư Như My nói với ông ta rằng người có ơn cứu mạng là một người trông rất trẻ và có vẻ uể oải.

Và Phương Vũ ở trước mặt rõ ràng rất phù hợp với đặc điểm này.

“Cơ Như My?” Phương Vũ nhớ lại chuyện xảy ra vài ngày trước.

“Chúng tôi đến đây để trả ơn, cậu đã cứu mạng con gái chúng tôi, ơn huệ lớn như thế này đối với nhà họ Cơ chúng tôi mà nói…” Vi Linh, vợ của Cơ Đông Sơn nói.

“Được rồi, hai người trả ơn chẳng qua lại đưa cho tôi chút tiền, nhưng tôi không thích tiền, mời hai người về đi.” Phương Vũ nói.

Cơ Đông Sơn và Vi Linh nhìn nhau cảm thấy tính cách của Phương Vũ rất kỳ quái.

Người bình thường làm gì có ai không thích tiền?
“Vậy… Xin hỏi cậu thích gì? Chỉ cần trong phạm vi khả năng của nhà họ Cơ chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.” Cơ Đông Sơn nói.

Nhà họ Cơ đã có truyền thống một trăm năm, lời giáo huấn cốt lõi của gia đình đó là phải có lòng biết ơn, hôm nay đã tìm được người có ơn cứu Cơ Như My, bọn họ nhất định phải trả ơn!

“Thứ mà tôi thích sao? Hai người chắc chưa từng nghe qua về nội đan yêu thú nhỉ.” Phương Vũ thở dài quay người đi vào vườn rau.

“Nội đan… yêu thú?” Cơ Đông Sơn nhíu mày, hình như ông ta đã nghe thấy cái từ này ở đâu đó.

Vi Linh ở bên cạnh thì thầm: “Tôi nhớ là mấy năm trước lúc ông cụ mừng thọ, không phải là có một đại sư đến từ phương bắc tặng ông cụ một món quà sao? Bên trong hộp quà đặt một thứ, hình như gọi là nội đan gì đó…”
“Bà chắc chắn không nhớ nhầm chứ?”
Cơ Đông Sơn còn chưa kịp lên tiếng thì Phương Vũ chạy đến trước mặt Vi Linh, tốc độ nhanh đến nỗi khiến hai vệ sĩ phía sau hai vợ chồng họ giật mình, suýt nữa rút vũ khí ra.

“Thực sự là nội đan yêu thú sao? Bà không nhớ nhầm chứ?” Phương Vũ sốt ruột hỏi.

“Tôi chỉ nhớ nội đan đó có tên hai chữ, không biết có phải là nội đan yêu thú mà cậu nói hay không.” Vi Linh nói.

“Đi thôi, đưa tôi đến nhà hai người xem thử.” Phương Vũ nói.

Cơ Đông Sơn và Vi Linh ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc nãy Phương Vũ còn trông có vẻ thiếu kiên nhẫn và còn nói rằng không thích tiền nhưng lại vì thứ gọi là nội đan yêu thú mà trở nên sốt ruột như vậy, đúng là làm người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng Phương Vũ đã bằng lòng chấp nhận để nhà họ Cơ bọn họ trả ơn đã là tốt lắm rồi.

“Được, bây giờ chúng tôi đưa cậu đến nhà chúng tôi.” Cơ Đông Sơn nói.

Sau khi chiếc xe hơi sang trọng lái đi thì có một bóng người bước ra chỗ cái cây lớn bên cạnh vườn rau.

Anh ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Cô Dương, mục tiêu đã bị nhà họ Cơ đưa đi rồi.”
Bốn mươi phút sau, Phương Vũ đến nhà họ Cơ.

Biệt thự của nhà họ Cơ ở gần biển, xét về phong cảnh thì ở đây đẹp hơn biệt thự nhà họ Đường nhiều, nhưng diện tích thì nhỏ hơn nhiều so với nhà họ Đường,
Nhưng Phương Vũ không có thời gian để quan tâm đến phong cảnh, vừa xuống xe anh đã vội vàng bảo Cơ Đông Sơn lấy nội đan yêu thú ra.

Năm phút sau, Phương Vũ ngồi ở trong phòng khách nhà họ Cơ uống tách trà mà người giúp việc rót cho anh.

Cơ Đông Sơn từ trên tầng đi xuống, trên tay ông ta cầm một cái hộp gỗ.


Ông ta còn chưa đi đến Phương Vũ đã cảm ứng được khí tức.

Quả thật chính là nội đan yêu thú!
Phương Vũ có chút kích động, đã gần mười năm anh không nuốt nội đan yêu thú rồi.

Cơ Đông Sơn đặt chiếc hộp gỗ xuống trước mặt Phương Vũ, Phương Vũ mở ra quả nhiên nhìn thấy một viên hình tròn màu nâu sẫm to cỡ nửa nắm tay.

Từ khí tức mà viên nội đan tỏa ra thì đây là nội đan yêu thú cấp hai.

Xét từ bên ngoài thì viên nội đan này đã được cất giữ trong một thời gian rất dài.

“Vị đại sư đó bảo chúng tôi nghiền viên nội đan này thành bột dùng làm thuốc, như thế có thể tăng cường thể chất… Nhưng chúng tôi thấy viên nội đan này hơi… kì quái nên cũng không dám dùng.” Cơ Đông Sơn nói.

“Cũng may hai người không nghiền nó thành bột, nếu không thì đúng là phí phạm của trời.” Phương Vũ nói rồi cầm viên nội đan trong tay.

Tuy rằng viên nội đan này cấp bậc không cao nhưng đối với Phương Vũ mà nói đây giống như hạn hán lâu này gặp được trời mưa vậy, không nuốt nó thì lãng phí quá.

“Cho tôi viên nội đan này coi như trả ơn.” Phương Vũ nhìn Cơ Đông Sơn nói.

“Không vấn đề gì, dù sao thì chúng tôi cũng sẽ không…” Cơ Đông Sơn còn chưa nói xong thì thấy Phương Vũ cầm viên nội đan to bằng nửa nắm tay bỏ vào miệng nuốt xuống.

“”Kìa…” Cơ Đông Sơn và Vi Linh nhìn nhau, ánh mắt họ đầy kinh hãi.

“Thoải mái.” Phương Vũ thở dài nhẹ nhõm, nội đan đang hòa tan trong cơ thể anh, giải phóng một lồng linh khí lớn rồi bị đan điền hấp thụ.

Nhìn vợ chồng Cơ Đông Sơn đang kinh hãi trước mặt Phương Vũ đột nhiên nghĩ ra một chuyện mà trước đây không nghĩ đến.

Trên thế giới này không còn nhiều yêu thú, nhưng nội đan yêu thú thì không hẳn là ít.

Có phải vẫn còn rất nhiều nội đan yêu thú rơi vào tay những gia tộc bình thường như nhà họ Cơ không?
Hiện nay hầu hết mọi người không biết giá trị của nội đan yêu thú, nên nếu muốn thu thập thì không phải là chuyện khó.

Nếu như có thể thu thập được một trăm mấy chục viên thì sẽ giúp ích rất lớn cho việc thăng cấp tu vi của Phương Vũ.


Nghĩ đến khả năng này Phương Vũ trở nên hưng phấn.

“Gia chủ nhà họ Cơ, tôi muốn nhờ ông giúp một việc…”
Phương Vũ rời khỏi nhà họ Cơ trở về làng Thành Trung.

Lúc còn cách nhà hai con hẻm nữa thì Phương Vũ nhìn thấy một cô gái đeo cặp sách đang đứng im ở trước bức tường rào.

Dựa vào bóng lưng và cặp sách của cô gái có thể nhìn ra đây là Vu Nguyệt Nguyệt.

Lúc Phương Vũ liếc nhìn đồng hồ thì lúc này đã là bảy giờ mười phút tối.

Không phải Vương Diễm nói Vu Nguyệt Nguyệt có thể về nhà lúc sáu rưỡi sao? Bây giờ đã bảy giờ mười phút sao cô ấy vẫn còn lang thang ở đây?
Phương Vũ đi tới vỗ vai Vu Nguyệt Nguyệt.

Vu Nguyệt Nguyệt sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng quay đầu lại, khi thấy người đó là Phương Vũ cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dưới ánh đèn đường Phương Vũ vừa nhìn đã phát hiện ra má trái của cô ấy có hằn vết đỏ in hình bàn tay, hơn sưng lên.

Đồng thời khóe mắt Vu Nguyệt Nguyệt vẫn còn hơi sưng đỏ, rõ ràng là cô ấy vừa mới khóc.

“Anh Phương Vũ, sao anh lại ở đây?” Giống như là sợ Phương Vũ phát hiện ra vết hằn bàn tay trên mặt nên Vu Nguyệt Nguyệt mới vội vàng cúi đầu nói nhỏ.

“Lúc nãy anh đi làm chút việc vừa mới về, còn em? Sao tối thế này em mới về nhà? Không phải buổi diễn tập của trường dã kết thúc lâu rồi sao?” Phương Vũ hỏi.

“Em, em, sau khi diễn tập xong thì em đi dạo với các bạn cùng lớp nên mới về muộn.” Vu Nguyệt Nguyệt nói.

“Vậy sao em vẫn còn đứng đây làm gì? Dì Vương tưởng sáu rưỡi em về nhà nên chắc giờ đang rất lo lắng cho em.” Phương Vũ nói.

“Em, em…” Vu Nguyệt Nguyệt lo lắng vặn tay, không biết nên làm thế nào.

Phương Vũ vỗ vai cô ấy nói: “Nói đi, là ai đánh em?”
Vu Nguyệt Nguyệt sững lại, ngẩng đầu lên đôi mắt lưng chừng nước mắt, lắc đầu nói: “Không, không có ai đánh em cả…”
“Em nói cho anh biết, không những anh không nói cho dì Vương biết mà còn có thể giúp em xóa đi những vết hằn ngón tay trên mặt.” Phương Vũ nói.

Vu Nguyệt Nguyệt nhìn Phương Vũ, đôi mắt ngập nước, cuối cùng không kìm nén được nữa cô ấy ôm lấy Phương Vũ bật khóc, giải tỏa nỗi uất ức trong lòng.

Từ những lời nói ngắt quãng của cô ấy Phương Vũ đã biết xảy ra chuyện gì.

Tiết mục do Vu Nguyệt Nguyệt biểu diễn có ba lớp cùng tham gia mỗi lớp chọn ra năm học sinh nữ và Vu Nguyệt Nguyệt là một trong năm học sinh nữ của lớp 10.

Chiều hôm nay là lần đầu diễn tập, người đứng ở phía trước Vu Nguyệt Nguyệt là một đàn chị lớp 12.


Trong quá trình diễn tập người đàn chị này liên tục mắc lỗi động tác khiến tiến độ buổi diễn tập bị đình trệ.

Nhưng người đàn chị này lại tỏ ra dửng dưng, nói chuyện cười đùa với các đàn chị khác, thái độ rất lười biếng.

Lúc đó cũng không còn sớm nữa, Vu Nguyệt Nguyệt muốn diễn tập xong sớm để trở về nhà, vì vậy mới nói với đàn chị này một câu.

“Ý mày là… tao đang làm lỡ thời gian của mọi người?” Đàn chị nhìn cô ấy chằm chằm, vẻ mặt u ám.

“Không phải, em, em chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi diễn tập hôm nay thôi, cũng muộn rồi mà…” Vu Nguyệt Nguyệt vội vàng nói.

“Muốn kết thúc diễn tập như vậy thì mày cút đi! Sau này mày có thể không cần đến diễn tập nữa.” Đàn chị tức giận nhìn Vu Nguyệt Nguyệt nói.

.

Kiếm Hiệp Hay
Vu Nguyệt Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em, em không có ý đó, em chỉ hy vọng chị có thể nghiêm túc khi diễn tập…”
Vu Nguyệt Nguyệt còn chưa nói xong thì bị đàn chị này tát cho một cái ngã xuống đất.

“Mau cút khỏi đây cho tao! Sau này đừng để tao nhìn thấy mày!” Đàn chị chỉ vào mặt Vu Nguyệt Nguyệt mắng nhiếc.

“Lên mặt dạy tao à, mấy ngày nay tâm trạng bà đây đã không tốt, mày chỉ là một con ranh lớp 10 mà dám dạy tao à? Đúng là thiếu người chỉnh đốn!” Cô ta chửi bới.

Sau đó người đàn chị bên cạnh kép chị ta lại rồi bảo Vu Nguyệt Nguyệt rời đi.

“Trước đây em chưa từng đắc tội với người đàn chị đó chứ?” Phương Vũ hỏi.

Vu Nguyệt Nguyệt lắc đầu nói: “Chị ta học lớp 12A2 em chưa từng gặp chị ta…”
Lớp 12A2? Đó không phải là lớp của Phương Vũ sao?
“Em có biết tên cô ta không?” Phương Vũ nhíu mày.

“Em, hình như em nghe người khác gọi chị ta là Duyệt Duyệt.” Vu Nguyệt Nguyệt trả lời.

“Duyệt Duyệt? Họ cô ta là gì?” Phương Vũ tiếp tục hỏi.

Vu Nguyệt Nguyệt nhớ kỹ lại, nhớ lại cái tên mà cô ấy nghe thấy lúc giáo viên hướng dẫn điểm danh.

“Chắc là họ Tưởng…” Vu Nguyệt Nguyệt nói.

Tưởng Duyệt?1
Hóa ra là cô!
Ánh mắt Phương Vũ lập tức trở nên lạnh lùng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi