TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Đinh Nhiên chỉ tay và Phương Vũ, há miệng ngơ ngác nhưng lại không gọi được tên học.

Phương Vũ khiến cô ta có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà cô ta lại không nhớ ra được tên.1
"...!Em học sinh này, có phải chúng ta đã gặp ở đâu đó rồi không?" Đinh Nhiên hỏi.

"Chắc là không." Phương Vũ nói.

"Ồ..." Đinh Nhiên gõ gõ đầu, hàng mi thanh tú nhíu chặt lại, còn đang ngẫm nghĩ về cái cảm giác quen thuộc này trong đầu óc của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Đinh Nhiên, Phương Vũ cũng biết thuật thôi miên mà thiên sứ đó dùng có tác dụng rồi.

"Cô giáo à, hay là cô đứng lên trước đi." Phương Vũ nhắc nhở.

Đinh Nhiên lúc này mới ý thức được mình đang ngồi bệt trên đất, hai chân còn dạng ra một tư thế vô cùng khó coi.

Cô ta kịp thời lấy lại tinh thần, để ý tới dáng ngồi của mình cả mặt lại ửng hồng, vội vàng đứng lên.

"Em học sinh này, thật sự là hình như cô đã gặp em ở đâu đó rồi, hình như lúc đó còn xảy ra chuyện gì nữa..." Đinh Nhiên đứng lên xong lại vẫn đang vằn vặt suy nghĩ.

Biết được rõ ràng là đã có chuyện xảy ra, nhưng lại không tài nào nhớ ra được, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

"Cô giáo à, em sắp trễ giờ học rồi, em đi trước đây ạ." Phương Vũ nói.

"À...!Được, chắc có lẽ là cô nhận nhầm người." Đinh Nhiên cuối cùng vẫn từ bỏ, cô ta quả thật là không nhớ ra được.

Phương Vũ nhìn Đinh Nhiên một cái, sau lại chạy về phía phòng học.

Chuyện xảy ra ngày đó, trừ phi Đinh Nhiên bỏ cả ngày ra để cố gắng nhớ lại, nếu không thì sẽ không thể nhớ ra được.

Dĩ nhiên, cho dù Đinh Nhiên thật sự nhớ được chuyện hôm đó thì cũng không có gì ghê gớm lắm.

Sau khi trở lại lớp học, Phương Vũ nghe nói Hà Đông Lâm và Hồ Đào đã xuất viện rồi, bắt đầu tới trường học làm thủ tục chuyển trường.

Đám học sinh trong lớp nhìn Phương Vũ, ánh mắt ngập tràn vẻ thán phục.

Nên biết là trước đó, Hà Đông Lâm lớp 12/2 chính là một tên hung hăng tàn bạo có tiếng, không có người nào dám đụng tới anh ta cả.

Nhưng mà Phương Vũ không chỉ đánh Hà Đông Lâm bị thương nặng, còn khiến cho anh ta không thể nào tiếp tục học ở trường phổ thông Giang Hải này nữa.

Phương Vũ, mới thật sự là kẻ hung hăng tàn bạo.


Nhưng với Phương Vũ mà nói, nghe được tin này cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm.

Dù sao Hà Văn Thành cũng đã bị anh dọn dẹp rồi, Hà Đông Lâm làm gì còn cái gan nào dám ở lại trường học nữa?
Giờ giải lao buổi trưa, Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi cùng đi đến căn tin.

"Song Nhi, chiều hôm qua tớ...!Nhìn thấy cậu ngồi xe của Dương Húc." Đường Tiểu Nhu do dự mãi, vẫn là mở miệng nói.

Triệu Song Nhi dừng bước, cười khanh khách nhìn Đường Tiểu Nhu nói: "Tiểu Nhu, cậu đang ghen phải không?"
"Ghen? Tớ sao có thể ghen được? Chỉ là tớ không muốn cậu với Dương Húc tiếp xúc quá gần...!Dương Húc thật sự không phải là người tốt." Đường Tiểu Nhu nhíu chặt mi nói.

"Cậu không ghen là được rồi.

Cậu không thích Dương Húc nhưng tớ thật sự rất thích cậu ấy, hơn nữa đã thích cậu ấy hơn hai năm rồi." Triệu Song Nhi nói.

Đường Tiểu Nhu ngây ngẩn cả người, trước đây Triệu Song Nhi chưa bao giờ nói chuyện này với cô.

"Trước đó cậu ấy vẫn luôn theo đuổi cậu, cho nên tớ luôn không có nhắc tới chuyện tớ thích cậu ấy cho cậu nghe.

Nhưng bây giờ, cuối cùng Dương Húc cũng đã đáp lại tình cảm của tớ rồi!"
"Tiểu Nhu, Dương Húc thật sự là một người rất tốt, có thể là tính cách của cậu không hợp với cậu ấy mà thôi.

Nhưng mà cậu ấy thật sự rất tốt, mấy ngày nay tớ đi với cậu ấy thật sự rất vui vẻ." Triệu Song Nhi nói, trong mắt ngập tràn ái mộ và yêu thích.

Nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc đó của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu còn đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng.

Triệu Song Nhi là người bạn tốt nhất của cô ở trường này, nếu cô ấy đã cảm thấy hạnh phúc thì cô cũng không có lý do gì làm khó dễ bọn họ.

"Tiểu Nhu, cậu sẽ chúc phúc cho tớ và Dương Húc chứ?" Triệu Song Nhi nắm hai tay của Đường Tiểu Nhu lên, hỏi.

"Ừm, tớ sẽ chúc phúc cho hai người, người có tình sẽ thành quyến thuộc." Đường Tiểu Nhu mỉm cười nói.

Buổi chiều lên lớp, Phương Vũ đang đọc tiểu thuyết, Đường Tiểu Nhu đột nhiên huých anh mà nói: "Nè, cậu biết gì không? Dương Húc với Song Nhi vậy mà lại đang quen nhau đó."
Phương Vũ cũng không chớp mắt lấy một cái, hỏi: "Song Nhi là ai?"
"Triệu Song Nhi, là bạn thân nhất của tớ trong lớp đó." Đường Tiểu Nhu nói.

Phương Vũ "à" một tiếng.

"Trước đó toip luôn cảm thấy Dương Húc này không phải là người tốt lắm, nhưng mà nhìn Song Nhi lại rất hạnh phúc, xem ra Dương Húc đối xử với cô ấy cũng rất tốt." Đường Tiểu Nhu nói.

"Cho nên cậu là đang vui hay không vui?" Phương Vũ ngước mắt nhìn Đường Tiểu Nhu, hỏi.


"Dĩ nhiên là vui rồi.

Tôi vốn không có thích Dương Húc theo đuổi tôi, nhưng bây giờ cậu ta thành đôi với bạn thân của tôi, tôi cũng không cần phiền lòng chuyện kia nữa."
"Chỉ là cảm thấy tốc độ phát triển của bọn họ có hơi nhanh, mới có mấy ngày thôi đã yêu nhau rồi..." Đường Tiểu Nhu tự lẩm bẩm.

"Nếu như cậu nói nhiều như vậy là muốn hỏi tôi thấy thế nào, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, có vấn đề." Phương Vũ nói.

"Vấn đề gì?" Đường Tiểu Nhu có hơi sửng sốt hỏi.

"Dương Húc." Phương Vũ nói.

Nói xong, Phương Vũ cũng quay đầu lại tiếp tục đọc tiểu thuyết, ra hiệu cho Đường Tiểu Nhu đừng có lại làm phiền anh nữa.

Dương Húc có vấn đề?
Mặc dù Đường Tiểu Nhu cũng cảm thấy Dương Húc không phải là người tốt, nhưng mà cô thấy Triệu Song Nhi lại không phải là kẻ ngốc.

Nếu như Dương Húc thật sự không tốt, người kia sẽ không có biểu cảm hạnh phúc như thế.

"Được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, Song Nhi cảm thấy vui vẻ là được rồi." Đường Tiểu Nhu thầm nghĩ.

Sáng mai là thứ bảy, không cần đi học.1
Những lúc được nghỉ ngơi, cách thức sinh hoạt và nghỉ ngơi của Phương Vũ y hệt một người lớn tuổi.

Anh sẽ thức dậy lúc bảy giờ hơn, luyện một bộ quyền pháp trong sân, sau đó chạy bộ một vòng ở phía sau núi.

Chạy xong thì cũng tiện đường mua một phần ăn sáng, sau đó về nhà.

Phương Vũ vừa ăn một cái bao nhân thịt, vừa chậm rãi trở về sân nhà.

Còn chưa tới gần đã thấy một chiếc Hummer SUV dừng lại ở trước sân.

Phương Vũ tiến lên trước nhìn thấy một người phụ nữa đeo kính râm đang đứng ở trước sân, ngó nhìn xung quanh vào trong nhà.

Người phụ nữ đó tóc dài xõa ngang vai, mặc một bộ đồ đen, dáng người cao gầy lộ rõ đường cong ba vòng.

Đặc biệt là nửa thân trên, nút cài chỗ ngực áo đều có cảm giác rất chật chội.


"Cô tìm ai?" Phương Vũ cắn một miếng bánh bao, hỏi.

"Cho hỏi, có phải Phương Vũ ở đây không?" Người phụ nữ đó rất lịch sự, lúc nói chuyện cũng lột kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

"Chính là tôi." So ra thì dáng vẻ của Phương Vũ lại không lịch sự như thế, lúc nói chuyện vẫn còn đang nhai bánh bao trong miệng, từ ngữ mơ hồ không rõ.

"Cậu chính là Phương Vũ?" Người phụ nữ đó có hơi bất ngờ, đôi mắt đẹp đẽ thoáng mở to kinh ngạc.

Nhưng sau đó cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Chào cậu Phương, tôi là cháu gái của Tần Vô Đạo, ông nội tôi bảo tôi tới đây đưa cho cậu mười tám hộp thập toàn đại bổ đan."
"Thập toàn đại bổ đan?" Phương Vũ có hơi sững sốt, sau đó biết được đây rõ ràng là thú vui độc địa của Tần Vô Đạo.

Tần Dĩ Mạt dặn dò tài xế mở cốp xe sau lấy ra mười tám hộp nội đan của yêu thú.

"Mang lên lầu hai cho tôi." Phương Vũ nói.

Lúc tài xế mang nội đan yêu thú lên lầu, Tần Dĩ Mạt phía này đang yên lặng đánh giá Phương Vũ.

Tự hỏi đây chính là người có ơn lớn với nhà họ Tần đó sao?
Thoạt nhìn cũng trẻ tuổi quá rồi nhỉ? Hình như chỉ mới là học sinh trung học thôi.

Ông nội còn bảo cô ta mỗi lần gặp là mỗi lần khó, cho nên nhất định phải học hỏi Phương Vũ?
Nhìn thế nào thì trông Phương Vũ cũng không giống một người có thể hỗ trợ cho cô ta.

"Không ngờ chỉ mới chớp mắt mà cô cũng đã lớn vậy rồi nha." Phương Vũ nhìn Tần Dĩ Mạt mà cảm thán.

Lần gặp trước thì Tần Dĩ Mạt chỉ mới là một đứa trẻ vừa tròn một tuổi thôi.

Nhưng mà lời này của Phương Vũ lại khiến Tần Dĩ Mạt nghe ra được một mùi vị khác.

Đặc biệt là lúc này, dựa theo tầm mắt nhìn của anh, Tần Dĩ Mạt cũng theo bản năng cho rằng anh đang nhìn tới đồi núi chập chùng của mình.

Lớn vậy rồi?
Tần Dĩ Mạt có hơi ngượng, cũng hơi tức giận mà nói: "Xin cậu Phương đây giữ tự trọng."
Cô ta đang nghi ngờ liệu có khi nào mình đã tìm nhầm người rồi không, đây thực sự là người mà ông nội bảo cô ta đi tìm đó sao?
Đây rõ ràng chính là một thằng học sinh trung học lưu manh mà!
Phương Vũ cười nói: "Tôi là bạn cũ của ông nội cô."
Bạn cũ?
Tần Vô Đạo năm nay tám mươi tuổi, Phương Vũ đứng trước mặt ông ta nhiều nhất chỉ là một thằng nhóc mà thôi.

"Miệng lưỡi dẻo quẹo, tâm thuật bất chính, không có lịch sự...!Người này, sao có thể được ông nội coi trọng như thế chứ?" Tần Dĩ Mạt thầm oán trong lòng.

Nhưng mà cô ta thân là một người xuất thân từ một gia đình quyền quý giàu có, cho nên vẫn phải duy trì khí phách và phép lịch sự.

"Cậu Phương, cậu quen ông nội tôi từ lúc nào?" Tần Dĩ Mạt hỏi.

"Có thể là tám mươi năm về trước nhỉ? Không đúng, nói chính xác có lẽ là bảy mươi tám năm trước..." Phương Vũ hơi híp mắt nói.


"Ha ha..." Cả mặt của Tần Dĩ Mạt đều đông cứng, chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

Trong lòng của cô ta, sự đánh giá dành cho Phương Vũ đã rơi về trạng thái âm vô cực.

Nói chuyện rõ là nhảm nhí, từ ngữ xấc xược, còn làm ra vẻ là một người lão luyện.

Tên này so với một thằng nhóc học sinh trung học khoác lác, hay nằm mơ giữa ban ngày có khác nhau điểm nào đâu? Khác biệt duy nhất chính là da mặt của Phương Vũ có thể là dày hơn một chút thôi.

Anh có biết được Tần Vô Đạo là ai không, lại dám đùa như thế?
Nếu không phải là trước khi lên đường Tần Vô Đạo đã luôn mãi nhấn mạnh Phương Vũ là người có ơn rất lớn với nhà họ Tần, bảo cô ta không được đắc tội, Tần Dĩ Mạt hiện tại đã sớm dạy cho người này một bài học rồi.

Lúc này, tài xế cũng đã mang mười tám hộp nội đan yêu thú lên lầu hai rồi, cũng đã quay lại tầng một.

Tần Dĩ Mạt ngó nhìn Phương Vũ một cái, nói: "Cậu Phương, ông nội có nói đưa cho cậu thập toàn đại bổ đan, tôi cũng đã đưa tới rồi, không còn chuyện gì nữa tôi xin..."
"Vội thế làm gì? Ông nội cô bảo tôi chăm sóc cho cô, tôi nên hẳn giải thích với cô nhiều thêm một chút." Phương Vũ nói.

Tần Dĩ Mạt cắn môi, cố nén cơn khó chịu trong lòng: "Cậu Phương...!Tôi còn có chuyện gấp cần xử lý, chi bằng để lần sau..."
"Cũng được...!Nhưng mà, dù sao cũng là lần đầu gặp lại lúc cô đã lớn, tôi cũng đưa ít đồ cho cô vậy, cô ở đây đợi chút nhé." Phương Vũ nói xong, xoay người lên lầu.

Hai phút, ba phút trôi qua, Phương Vũ vẫn không có xuống lầu.

Tần Dĩ Mạt đã không kiên nhẫn được nữa, nhưng mà cô ta nhất định phải làm theo lời của ông nội dặn dò, bất cứ giá nào cũng không được nổi giận.

Lại qua thêm một lúc nữa, Phương Vũ cuối cùng cũng xuống lầu, trong tay còn cầm theo một túi rau xanh hôm qua mới hái.

"Đây là rau tôi tự trồng, đảm bảo tươi sạch không có chất hóa học, cô mang về ăn đi." Phương Vũ đưa bó rau cho Tần Dĩ Mạt.

Tần Dĩ Mạt cầm bó rau, dùng hết sức vặn ra một nụ cười, nói: "Cảm ơn."
"Còn cái túi thơm này nữa, cô mang theo đi, có tác dụng giúp tĩnh tâm, tập trung tư tưởng." Phương Vũ móc từ trong bóp tiền ra một cái túi thơm làm bằng vải bố đưa cho Tần Dĩ Mạt.

Tần Dĩ Mạt nói cảm ơn thêm lần nữa, sau đó lập tức rời đi.

Ngồi trên xe, cô hít thở sâu vài cái, hai đồi núi chập chùng trước mặt được thả lỏng, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

"Đây mà là túi thơm cái khỉ gì chứ?"
Tần Dĩ Mạt cầm lấy túi thơm mà Phương Vũ tặng ghé sát vào mũi ngửi thử, không ngửi ra được mùi hoa cỏ gì, ngược lại toàn là mùi thuốc.

Nhưng mà lạ thay, cô ta vừa ngửi xong thật sự là cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng khó chịu lúc nãy cũng biến mất không còn dấu vết nữa.

Tần Dĩ Mạt nhìn túi rau để bên cạnh mình, có chút dở khóc dở cười.

Phương Vũ này rốt cuộc là người gì vậy?
Trước khi lên đường, cô ta đã có hỏi Tần Vô Đạo, nhưng mà người kia lại không trả lời thẳng, chỉ nói: "Tự cháu tìm hiểu đi."
Phải giải thích như nào nhỉ? Cô ta cảm giác mình vốn dĩ không thể nào nói chuyện được với Phương Vũ.

"Được rồi, chính sự quan trọng." Tần Dĩ Mạt lắc đầu, không nghĩ về chuyện này nữa, cầm lấy xấp tài liệu mà đọc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi