TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Sau khi Vu Ánh Hà tỉnh lại, lập tức có thể đi lại bình thường trên đất.

Bác sĩ chủ trị nói không ra lời, hô lên kỳ tích.

Vu Ánh Hà ở bên cạnh giường bệnh nói chuyện một hồi, Phương Vỹ Huyền cũng rời đi.

Trở lại thôn Thành Trung, anh mới nhớ tới căn nhà kia đã bị nổ thành phế tích.

"Những dược liệu được chứa trong căn nhà kia..." Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Vỹ Huyền thay đổi.

Dưới vụ nổ này, khẳng định những dược liệu đó ngay cả cặn cũng bị mất sạch.

Tiểu Hạ, tôi có lỗi với ông.

Phương Vỹ Huyền thở dài trong lòng.

Một căn nhà bị nổ sập, một đống dược liệu khan hiếm bị hủy...!
Món nợ này, tính trên người nhà họ Dương!
Dương An Thành và Dương Yến Xuân không thể tránh cả đời.

Chỉ cần bọn họ trở về, Phương Vỹ Huyền sẽ lập tức tới cửa tính sổ!
Nhà không còn, đi đâu ngủ đây?
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, đi ngủ và ăn cơm là chuyện hàng đầu!
Hiện tại đã mười một giờ khuya, Phương Vỹ Huyền cũng không tìm thấy nơi khác.

Thế là anh gọi điện thoại cho Cơ Hiểu Nguyệt.

"Anh Phương, nếu như anh không chê thì có thể đến nhà chúng tôi ở tạm..."
"Không thành vấn đề." Phương Vỹ Huyền lập tức đồng ý.

Sau hai mươi phút, xe nhà họ Cơ phái tới đã đến.

Phương Vỹ Huyền mở cửa xe ngồi vào, phát hiện Cơ Hiểu Nguyệt ngồi ở bên trong.

"Tôi vừa làm xong việc, thuận tiện tới đón anh." Cơ Hiểu Nguyệt mỉm cười nói với Phương Vỹ Huyền.


Cơ Hiểu Nguyệt mặc một bộ tây phục dành cho nữ, trên mặt trang điểm nhạt, trên thân tỏa ra mùi U Lan nhàn nhạt.

"Anh Phương, đêm nay anh thật sự là đánh đâu thắng đó, nghe nói Dương Anh Tâm bị anh đánh thành tàn phế." Đôi mắt đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt lóe sáng, nhìn Phương Vỹ Huyền nói.

"Dương Anh Tâm bị đón đi rồi sao?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Ừm, nhà họ Dương đã phái người đưa cậu ta đi." Cơ Hiểu Nguyệt nói.

Phương Vỹ Huyền nhẹ gật đầu, không nói tiếp.

"Anh Phương, tôi cả gan hỏi một câu, rốt cuộc thực lực của anh đã đến tầng nào?" Thân thể Cơ Hiểu Nguyệt hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi.

"Dựa theo cách nói của các người, thực lực của tôi chính là cấp 9836 tiên thiên." Phương Vỹ Huyền đáp chi tiết.

Nhưng Cơ Hiểu Nguyệt lại cười khúc khích nói: "Anh Phương, anh không muốn nói coi như xong, làm sao còn chọc cười vậy."
Phương Vỹ Huyền nhìn ngoài cửa sổ, anh biết anh nói thật cũng không có ai tin.

Sau khi im lặng một hồi, Cơ Hiểu Nguyệt sâu kín nói: "Anh Phương, có phải anh chê khuôn mặt của tôi không đẹp, cho nên sau khi lên xe cũng không nhìn tôi không?"
Đã bị nhận ra sao?
Quả thật Phương Vỹ Huyền không muốn nhìn thấy mặt Cơ Hiểu Nguyệt, không phải bởi vì không dễ nhìn, mà là không muốn nhớ đến người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia hẳn không lưu lại đời sau mới đúng.

Nhưng hai người không có liên hệ máu mủ, vì sao dáng dấp lại giống như vậy?
"Cô rất xinh đẹp." Phương Vỹ Huyền vẫn không nhìn về phía Cơ Hiểu Nguyệt nói.

"Vậy làm sao anh cũng không muốn liếc nhìn tôi lấy một cái? Trong lòng anh cảm thấy tôi khó coi sao?" Cơ Hiểu Nguyệt có hơi nũng nịu nói.

Phương Vỹ Huyền không có lòng dạ tiếp tục nói vấn đề này với cô ta, đáp: "Ừm, thật ra tôi cảm thấy cô khó coi."1
"..." Cơ Hiểu Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Chủ đề kết thúc.

Sau khi đi vào nhà họ Cơ, Phương Vỹ Huyền tùy ý chọn một căn phòng, rửa mặt đơn giản là nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Phương Vỹ Huyền đi vào phòng học, Đường Thanh Hiền sớm đã chờ anh.


Trên bàn của anh để hai phần bữa sáng, một phần là sandwich, một phần khác cũng là sandwich.

"Phương Vỹ Huyền, ngay cả bữa sáng ngày hôm qua tôi cũng đã bổ sung cho cậu." Khuôn mặt mềm mại của Đường Thanh Hiền hơi đỏ lên nói.

"Không phải đã nói kiểu dáng mỗi ngày không thể lặp lại sao? Làm sao hai phần đều là sandwich?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Không giống nhau! Một phần là kẹp thịt xông khói, một phần khác là kẹp dăm bông.

Cậu mau nếm thử, có ngon hay không?" Đường Thanh Hiền thúc giục nói.

Phương Vỹ Huyền cầm lấy sandwich ăn một miếng.

Nói thật rất bình thường.

Nhưng thấy nét mặt căng thẳng của Đường Thanh Hiền, anh biết đây là Đường Thanh Hiền tự mình làm, nói: "Cũng được."
Đường Thanh Hiền vui vẻ nói: "Đây là do tôi tự tay làm đó! Tay nghề không tệ đi."
"Còn có không gian tiến bộ rất lớn." Phương Vỹ Huyền bình luận.

Bạn học xung quanh nhìn thấy Đường Thanh Hiền và Phương Vỹ Huyền cười cười nói nói, trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.

Không phải Đường Thanh Hiền và Phương Vỹ Huyền triệt để trở mặt rồi à? Hôm qua còn giằng co ở trước mặt mà.

Làm sao hôm nay quan hệ tốt như vậy?
Trong lòng những người này có cảm giác bị phản bội.

Lúc đầu tất cả mọi người ở chung trên một chiếc thuyền, đứng ở mặt đối lập với Phương Vỹ Huyền.

Nhưng thế mà Đường Thanh Hiền làm phản nhanh như vậy!
Cô ta xứng với Triệu Đàm Tuyết không?
Đúng lúc hôm nay, Triệu Đàm Tuyết và Dương Anh Tâm đều không tới.

Nhìn thấy chỗ ngồi của Triệu Đàm Tuyết trống rỗng, tâm trạng Đường Thanh Hiền có hơi phức tạp.


Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cô ta đã không biết đối mặt với cô bạn thân ngày xưa như thế nào.

Nghỉ giữa tiết, Phương Vỹ Huyền đang ngủ, bả vai lại bị Đường Thanh Hiền vỗ.

"Này Tưởng Bắc Lâm tới tìm cậu." Đường Thanh Hiền nói.

Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn lại, thấy Tưởng Bắc Lâm đứng ở sau cửa phòng học.

"Bảo cô ta đi đi." Phương Vỹ Huyền nói.

Dùng cái mông nghĩ, Phương Vỹ Huyền cũng biết Tưởng Bắc Lâm tìm anh vì lý do gì.

Nhất định là vì chức vị của cha cô ta.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không đồng cảm chút nào với người nhà Tưởng Bắc Lâm, tất cả đều là bọn họ gieo gió gặt bão.

Đường Thanh Hiền đi đến sau cửa phòng học, nói vài câu với Tưởng Bắc Lâm.

Tưởng Bắc Lâm biến sắc, trực tiếp đi vào phòng học, đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.

"Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào mới có thể để cô Cơ tha cho cha tôi một lần? Dù cho cậu nói ra yêu cầu gì, tôi cũng có thể chấp nhận!" Tưởng Bắc Lâm nhìn Phương Vỹ Huyền nói.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, tiếp tục xem.

"Phương Vỹ Huyền, tôi cầu xin cậu, cha tôi thật sự không thể mất đi công việc kia..." Tưởng Bắc Lâm cầu xin nói.

"Cô rất ồn ào." Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày nhìn Tưởng Bắc Lâm.

Tưởng Bắc Lâm còn muốn nói chuyện, lại bị Phương Vỹ Huyền dùng ánh mắt lạnh như băng ngăn lại.

"Lập tức cút ra ngoài." Phương Vỹ Huyền nói.

Sắc mặt Tưởng Bắc Lâm tái nhợt, đi khỏi phòng học.

Phương Vỹ Huyền mềm không được cứng không xong, cô ta vốn không có cách.

Nhưng nếu như cô ta không cách nào làm cho Phương Vỹ Huyền mở miệng, cha cô ta không thể khôi phục chức vị.

Nhất định phải nghĩ cách khác...!
Giữa trưa tan học, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.

"Anh Phương, tôi vừa nhận được tin tức liên quan tới rừng rậm nguyên thủy ở thành phố Tam Hoa, có một nhóm võ giả đang muốn tiến vào nơi đó.


Nếu như anh có hứng thú, tôi có thể hẹn bọn họ gặp anh một lần, có thể trong tay bọn họ có tin tức về nơi đó."
Phương Vỹ Huyền suy nghĩ đáp: "Được, vậy cô giúp tôi hẹn đám người đó đi."
Khu rừng rậm nguyên thủy kia, Phương Vỹ Huyền nhất định phải đi một chuyến.

Lỡ như bên trong thật sự có một con yêu thú cấp cao, vậy anh kiếm bộn rồi.

Nội đan yêu thú tươi mới có thể mang đến linh khí tinh khiết nhất cho anh, nuốt vào một viên nội đan yêu thú cấp cao tươi mới, còn hữu dụng hơn so với nuốt hai mươi viên nội đan yêu thú cấp thấp!
Buổi chiều, Phương Vỹ Huyền rời khỏi trường học.

Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà sắp xuất viện, phải tìm nơi ở mới cho bọn họ.

Thôn Thành Trung.

Một chiếc xe tải màu đen lái đến trước cửa phế tích, trên xe đi xuống một người đàn ông mặc áo khoác màu đen.

"Chúng ta cho nổ có vấn đề gì à? Còn cần điều tra gì chứ? Căn nhà này đã bị nổ thành như vậy rồi!" Người đàn ông nhìn lên phế tích trước mặt, không cam lòng nói.

"Cam chịu số phận đi, không nổ chết người, nói gì cũng vô dụng.

Vả lại nhiệm vụ lần này thất bại, phía trên cũng chỉ để chúng ta giao một phần báo cáo điều tra hiện trường thôi, đừng oán trách, tranh thủ thời gian chụp vào tấm rồi đi thôi." Vị trí bên tay lái phụ nói.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, móc ra một cái máy ảnh từ trong túi, bắt đầu chụp ảnh mảnh phế tích này.

"Tôi thật sự không hiểu, chúng ta dùng lựu đạn có uy lực tính bằng tấn, làm sao lại không nổ chết người? Có phải sai ở đâu không, người kia có thể đã bị nổ thành tro bụi." Người đàn ông vừa chụp ảnh vừa nói lầm bầm.

Nói đến quả thực kỳ lạ, anh ta là một chuyên gia nổ sập, đã suy tính hoàn mỹ nổ sập căn nhà lầu này cần bao nhiêu thuốc nổ, đồng thời thành công dụ mục tiêu đẩy cửa mới bắt đầu đốt thuốc nổ.

Dưới tình huống như vậy, anh ta thực sự không nghĩ ra mục tiêu sống sót như thế nào.

"Nghe tối hôm qua nói người kia đi tìm người mướn gây phiền toái." Tài xế rút ra một điếu xi gà đốt lửa.

"Làm sao có thể? Coi như người kia không bị nổ chết, cũng phải bị nổ bị thương nặng, làm sao có thể có sức lực đi tìm người mướn gây phiền phức? Trừ phi người kia là một ngoài hành tinh, hoặc là transformers!" Người đàn ông chụp ảnh xong, quay đầu nhìn về phía tài xế, lớn tiếng nói.

"Ha ha..." Tài xế hút một hơi xì gà đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên chú ý tới đằng sau người đàn ông có một bóng người lóe lên, lập tức sợ hãi.

"Sao vậy?" Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt tài xế thay đổi, sửng sốt hỏi.

Tài xế không nói gì, trực tiếp móc súng lục ra, nổ súng với bóng người đằng sau người đàn ông.

"Bằng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi