TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Nửa tiếng sau, Phương Vỹ Huyền đi đến lối vào rừng rậm.

Bên ngoài rừng rậm có một vòng bảo vệ, ở ngoài lối vào có một biển cảnh báo rất lớn, bên trên viết ba chữ thật to.

“Cấm đi vào!”
Trước lối vào có đỗ một chiếc xe jeep màu đen, hiển nhiên là dã có người đi vào trước Phương Vỹ Huyền.

Nhưng những người này vẫn chưa đi xa.

Phương Vỹ Huyền còn có thể cẩn thận cảm nhận được hơi thở trên người bọn họ, đúng là bốn người Chung Mỹ Ân đã gặp ngày hôm qua.

Phương Vỹ Huyền không nóng lòng đi vào rừng rậm, mà đứng ở lối vào, nhìn vào sâu trong rừng rậm, nơi đó bị lớp sương mù trắng xóa bao phủ.

Trước mặt là một con đường nhỏ, hai bên là một hàng cây đại thụ cao cỡ ba mươi mét.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không để đến thực vật và phong cảnh này.

Anh phát hiện khu rừng này có một pháp trận rất lớn.

Bắt đầu từ lối vào, đi vào khoảng cỡ hơn một trăm mét chính là phạm vi của trận pháp.

Tuy rằng còn cách một khoảng, nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn có thể cảm nhận được lực nhàn nhạt của trận pháp.

Từ nhưng lực này có thể thấy được pháp trận này đã tồn tại được một thời gian rất dài, đã sắp mất đi hiệu lực.

Muốn bố trí một pháp trận thật lớn che phủ trên một diện tích như vậy ít nhất cần phải có ba tên tu sĩ Kết Đan Kỳ chung sức hợp tác.

Nhưng một trận pháp như vậy là dùng để trấn áp thứ gì chứ?
Không phải là một con yêu thú cấp bảy đó chứ?
Nghĩ đến có thể là vậy, đôi mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên, đi về phía trước.

Đi lên trước được khoảng một trăm mét, nếu còn bước tiếp nữa sẽ đi vào phạm vi của trận pháp.

Phương Vỹ Huyền không chút do dự mà đạp một chân vào.


Sau khi tiến vào trận pháp, Phương Vỹ Huyền đã ngửi thấy một mùi hương dược liệu làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Vừa ngửi thấy Phương Vỹ Huyền đã biết đây là mùi hương của một gốc cây Băng Phách Tuyết Liên ngàn năm trở lên.

Vị trí tỏa ra mùi hương này khá là rõ ràng, nằm ở sâu bên trong rừng rậm.

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đi sâu vào bên trong rừng rậm.

Đi được khoảng cỡ mười lăm phút, Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy trước mặt có một suối nước nóng vừa sâu vừa to bốc lên hơi nóng.

ở chính giữa suối nước nóng cách bờ khoảng ba mươi mét nhô lên một nham thạch màu trắng, trên nham thạch đó có một gốc cây Băng Phách Tuyết lIên màu xanh lam.

Mà bên cạnh suối nước nóng có một tấm bia đá.

Phương Vỹ Huyền biết, đó chính là mắt trận của pháp trận!
Lúc này, đoàn người Chung Mỹ Ân đã đứng ở bờ suối, nhìn gốc Băng Phách Tuyết Liên kia, trong mắt ngập tràn mừng rỡ.

Tuy rằng bọn họ không biết chủng loại cụ thể của gốc Tuyết Liên này là gì, nhưng từ hương thơm mà nó tỏa ra có thể đoán được chắc chắn là cực phẩm!
Chung Mỹ Ân không ngờ rằng, vừa mới đi vào rừng rậm không bao lâu đã tìm được một gốc dược liệu có giá trị vô giá đến vậy!
“Cô chủ, chúng ta lấy nó ra đi!” Chu Phát Bình nhìn Băng Phách Tuyết Liên, trong mắt ngập tràn tham lam.

Anh ta biết cây Tuyết Liên này không thể nào lọt vào tay mình, nhưng là một phần trong đội, ít nhất anh ta cũng sẽ được chia được một khoản tiền!
“Đúng vậy, cô chủ, lần này chúng ta kiếm được quá hời! Nếu dùng cây Tuyết Liên này đi bán đấu giá thì giá cả sẽ không ít hơn trăm triệu tệ!” Ánh mắt Chúc Khánh Tiệp nóng rực, nói.

“Thằng ngu mời đem đi bán! Nhà họ Chung bọn tôi thiếu chút tiền ấy à?” Chung Mỹ Ân cười khinh miệt, nói.

Cô ta mà có được cây Tuyết Liên này nhất định sẽ dâng lên cho bậc bề trên trong dòng họ, sau đó dổi lấy địa vị và quyền lên tiếng ở nhà họ Chung.

So với cái này, một hai trăm triệu tệ không đáng kể chút nào.

Nhưng muốn hái được cây Tuyết Liên này hiển nhiên không phải là chuyện đơn giản.

Nếu không tại sao trước kia có nhiều người vào như vậy, nhưng mà không hái được Tuyết Liên đi? Ngược lại còn bỏ cả mạng của mình?
Chung Mỹ Ân không phải một người hay xúc động, cô ta nhìn về phía Đồ Tương Duy trưng cầu ý kiến.


Đồ Tương Duy là Nửa Bước Tông Sư, là người mạnh nhất trong nhóm bọn họ, đương nhiên lời nói cũng có trọng lượng nhất.

“Để tôi thử một lần xem.” Đồ Tương Duy nói.

Gã nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên ném vào bên trong suối nước nóng.

Hòn đá nhỏ lập tức chìm xuống đáy suối nước nóng, không có một phản ứng nào.

Đồ Tương Duy nhíu mày lại, rồi nhặt tiếp một nhánh cây ở gần đó, trên nhánh cây có đầy đủ lá xanh.

Đồ Tương Duy ném nhánh cây này xuống suối nước nóng.

Nhánh cây trôi nổi trên mặt suối nước nóng, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Thoạt nhìn, nước trong suối nước nóng không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng Đồ Tương Duy cho rằng, vẫn cần phải cẩn thận một chút, dù sao cũng đã có rất nhiều người bỏ mạng ở khu rừng này.

Gã muốn tìm một vật còn sống ném thử xuống suối nước nóng một lần, như vậy mới có thể đảm bảo không có sai lầm gì.

Nghĩ như vậy, Đồ Tương Duy nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện Phương Vỹ Huyền đứng sau lưng bọn họ không xa, ánh mắt lạnh lẽo.

“Là cậu?”
Ba người khác quay đầu nhìn theo tầm mắt của Đồ Tương Duy, thấy được Phương Vỹ Huyền.

“Sao cậu lại…?” Chung Mỹ Ân nhìn Phương Vỹ Huyền, có hơi nghi ngờ hỏi.

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã nghĩ ra, chắc chắn Phương Vỹ Huyền muốn đi theo phía sau bọn họ, có ý đồ muốn được chia một chén canh!
Nếu làm vậy thì Phương Vỹ Huyền không cần chịu bất kỳ nguy hiểm nào.

Bởi vì chỉ cần gặp phải nguy hiểm, thì hiển nhiên bốn người đi trước là bọn họ sẽ gặp trước.


Phương Vỹ Huyền đi theo phía sau bọn họ sẽ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, hoặc là nhân cơ hội giành được chỗ tốt!
Cái tên chó chết này!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Chung Mỹ Ân trở nên cực kỳ khó coi.

“Cô chủ, chắc chắn thằng oắt con này muốn…” Vẻ mặt của Chúc Khánh Tiệp đứng bên cạnh đầy phẫn nộ.

“Tôi biết.” Chung Mỹ Ân giơ tay lên, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Oắt con, tôi nhớ hôm qua tôi đã nói đây không phải là nơi cậu có thể đến.”
“Nhưng nếu cậu đã đến rồi, còn đi theo phía sau bọn tôi, vậy đừng trách bọn tôi tàn nhẫn!”
Đồ Tương Duy bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Vừa lúc thiếu một vật sống để thử nghiệm suối nước nóng này có vấn đề hay không.”
“Đại sư Đồ, phiền anh rồi.” Chung Mỹ Ân ôm quyền, nói.

“Việc nhỏ thôi.” Đồ Tương Duy lạnh mặt đáp lại, sau đó phóng về phía Phương Vỹ Huyền với tốc độ cực nhanh!
Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn rất thờ ơ, chắp tay sau lưng đứng yên không nhúc nhích.

“Nhãi con này từ bỏ chống cự sao?” Chu Phát BÌnh thấy dáng vẻ Phương Vỹ Huyền không chống cự, kinh ngạc lẩm bẩm.

“Chống cự? Người đó chính là đại sư Đồ! Tên oắt con kia còn có thế đứng thẳng mà không bị dọa đến mềm nhũn cả chân đã là không tệ rồi.” Chúc Khánh Tiệp khịt mũi coi thường, nói.

Chung Mỹ Ân thấy khí thế kinh người của Đồ Tương Duy, lập tức hét lên: “Đại sư Đồ, đừng đánh chết cậu ta, chờ lát nữa còn cần dùng cậu ta nữa!”
“Tôi tự có chừng mực.” Đồ Tương Duy gằn giọng đáp lại, đồng thời đánh một quyền về phía Phương Vỹ Huyền.

Một quyền này nện lên ngực phải Phương Vỹ Huyền, quyền phong sắc bén!
Nhưng mí mắt Phương Vỹ Huyền chẳng chớp, chỉ nhanh chóng giơ chân lên.

Ngay trước khi nắm tay của Đồ Tương Duy đụng vào, anh giơ chân phải đạp lên bụng gã.

“Bịch!”
Một tiếng vang lớn, Đồ Tương Duy bay ngược ra ngoài mấy chục mét xa, cuối cùng ngã bịch xuống cách ba người Chung Mỹ Ân không xa.

Lúc này mặt mày của ba người Chung Mỹ Ân đã cứng đờ lại rồi
Chuyện này… Tình huống gì thế này?
“Mấy người muốn lấy Tuyết Liên thì cứ lấy, đừng chọc vào tôi.” Phương Vỹ Huyền không mặn không nhạt để lại một câu, rồi quay người đi sang bên cạnh.

Anh không cảm nhận được hơi thở của yêu thú ở gần đây, cho nên anh quyết định đến một nơi khác trong rừng rậm để tìm thử.

Còn cây Băng Phách Tuyết Liên kia anh không thấy quá hứng thú.

Đầu tiên, vị trí mà cây Băng Phách Tuyết Liên xuất hiện có vẻ rất kỳ quái.

Nó giống như là cái mồi nhử.


Từ lúc bước vào trận pháp là đã có thể ngửi được mùi hương của Băng Phách Tuyết Liên.

Tất nhiên người bình thường sẽ không chiến thắng được dụ dỗ, đi đến nơi tỏa ra mùi hương này.

Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Có rất nhiều người sau khi vào nơi này thì đã không trở ra được nữa.

Sẽ xảy ra chuyện gì đã có đáp án rất rõ.

Mục đích Phương Vỹ Huyền đến nơi này là vì yêu thú cao cấp, anh không quan tâm đến chuyện khác.

……
Bên cạnh suối nước nóng, Đồ Tương Duy đang lồm cồm bò dậy, gã che bụng lại, sắc mặt tái nhợt.

Gã nhìn theo hướng Phương Vỹ Huyền rời đi, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

Rõ ràng thằng nhóc này chỉ là Thiên Tiên bậc năm, vì sao lại có sức mạnh mạnh đến vậy, hơn nữa tốc độ ra tay lại nhanh đến thế?
Chung Mỹ Ân lấy lại tinh thần lại, nhìn Đồ Tương Duy, mặt lộ vẻ vẻ khiếp sợ, đồng thời trong ánh mắt có chút nghi ngờ.

Gã Đồ Tương Duy có danh tiếng hiển hách ở thành phố Giang Hải, nhưng lại bị một kẻ hèn Thiên Tiên bậc năm như Phương Vỹ Huyền đánh gục, có vẻ như có tiếng mà không có miếng.

“Đại sư Đồ, thằng oắt con kia thật sự mạnh như vậy sao…” Chung Mỹ Ân lên tiếng hỏi.

Bị Phương Vỹ Huyền dùng một chân đá bay ngay trước mặt cô chủ làm Đồ Tương Duy cảm thấy vô cùng chật vật.

Đương nhiên gã sẽ không thừa nhận Phương Vỹ Huyền mạnh đến thế nào.

Gã lắc đầu, nói: “Thực lực của thằng nhóc kia chỉ hơi mạnh hơn người thường thôi, vừa rồi là do tôi sơ suất nên mới bị nó làm bị thương… Nếu sau này nó còn dám xuất hiện, tôi sẽ lấy mạng nó!”
Chung Mỹ Ân gật đầu, không nói thêm nữa.

Mục đích cô ta đến đây không phải vì đối phó Phương Vỹ Huyền, nếu Phương Vỹ Huyền đã đi rồi vậy trước mặt cứ mặc kệ anh đi.

Mục tiêu hàng đầu bây giờ chính là gốc Tuyết Liên kia!
“Đại sư Đồ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Chung Mỹ Ân hỏi.

“Tôi cảm thấy vẫn cần phải dùng vật còn sống để kiểm tra… Đồ Tương Duy cố nén cơn đau ở bụng, nói.

“Cô chủ, tôi cảm thấy không cần cẩn thận như vậy, đây nhất định chỉ là hồ nước nóng bình thường! Chẳng phải vừa rồi đã dùng đá và lá cây thử rồi sao? Còn cần dùng vật sống kiểm tra? Vậy cứ để tôi thử một lần!” Chúc Khánh Tiệp mất kiên nhẫn, đi thẳng đến cạnh bờ hồ, vươn tay chạm vào làn nước nóng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi