TA TU LUYỆN ĐÃ 5000 NĂM


Lúc này sự chú ý của Phương Vũ mới đặt lên người cô gái bị ngất xỉu.

Mặc dù trên mặt cô gái bị dính một chút vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Quan trọng hơn là, khuôn mặt này, giống với một người bạn nữ của Phương Vũ nhiều năm trước đến bảy tám phần.

“Chẳng lẽ là đời sau của cô ấy?” Phương Vũ tự hỏi.

Đương nhiên… cũng không loại trừ sự ngẫu nhiên.

Theo xác suất học, đã nhiều năm trôi qua, dân số trên trái đất lại tăng nhiều như vậy, xuất hiện một người có khuôn mặt tương tự là chuyện rất bình thường.

Chính vì khuôn mặt này, Phương Vũ quyết định cứu cô gái này.

Mười phút sau, Phương Vũ giúp cô gái băng bó vết thương, cầm máu, hơn nữa còn gọi xe cứu thương cho cô ấy.

Khi xe cứu thương đến, Phương Vũ đã đi rồi.

Cô gái được nhân viên y tế nâng lên xe cứu thương, đưa vào bệnh viện.

Phương Vũ cầm lấy rau tươi vừa mới hái, chậm rãi đi về nhà.

Thành phố Giang Hải, nhà họ Dương, trong phòng làm việc.

Có một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc đồ ngủ tơ lụa, đang tựa vào ghế nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn kêu lên, cô gái đó khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên.

“Cô chủ Dương, nhiệm vụ thất bại, Cơ Như My đã được đưa vào bệnh viện.

Nhà họ Cơ đã phái rất nhiều người bảo vệ trong bệnh viện.

Trong khoảng thời gian ngắn, e là chúng ta không có cơ hội lại…”
“Tôi chỉ cần biết nguyên nhân nhiệm vụ thất bại, những thứ khác không cần nói nhiều.” Giọng nói của cô gái lạnh như băng, ẩn chứa sát khí.


“Chúng tôi vẫn chưa điều tra nguyên nhân… trước mắt chỉ biết hai sát thủ của chúng tôi vốn đã giải quyết thành công vệ sĩ thân cận của Cơ Như My, vả lại còn ép Cơ Như My nhảy xe tại đường núi gần làng Kiến Nam.

Sau đó bọn họ đã hoàn toàn mất liên lạc, còn Cơ Như My cũng được…”
Nghe đến đây, cô gái lập tức biết có người nằm ngoài kế hoạch ra tay cứu giúp Cơ Như My, nếu không thì Cơ Như My tuyệt đối không thể sống sót, còn được đưa vào bệnh viện.

“Ba ngày, tôi cho các người thời gian ba ngày, tìm cho ra người đã cứu Cơ Như My.” Cô gái ra lệnh.

Sau khi cúp máy, cô gái dùng bàn tay ngọc ngà trắng nõn lấy ly rượu được đặt trên bàn lên, khẽ lắc lắc, nhìn rượu đỏ đậm đong đưa bên trong.

“Bất kể mày là ai, dám cả gan phá kế hoạch của Dương Âm Trúc tao, có đào ba thước đất lên, tao cũng phải tóm cho được mày.”1
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Vũ vừa vào cửa lớp học, đã nhìn thấy chỗ trống cuối lớp học có một cái bàn bị ngã, còn có sách vở rải rác đầy đất.

Còn chỗ ngồi ban đầu của Phương Vũ, chỉ còn lại một chiếc ghế.

Đa số ánh mắt của các bạn học trong lớp nhìn về phía Phương Vũ đều tràn ngập vẻ trêu tức và chế nhạo, còn số ít thì đồng cảm.

Phương Vũ khẽ nhíu mày, hỏi: “Là ai làm?”
Không có ai trả lời câu hỏi của anh.

Phương Vũ nhìn xung quanh, hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi là ai làm?”
“Haizz, thấy cậu đáng thương như thế, nói cho cậu biết vậy, là đám Hà Đông Lâm làm.” Lúc này, một học sinh nữ có khuôn mặt khá xinh xắn không kiên nhẫn lên tiếng.

Bạn nữ này tên là Tưởng Duyệt.

Trước khi Đường Tiểu Nhu chuyển lớp, cô ta cũng coi như là hoa khôi của lớp, và là một trong những bạn gái cũ của Hà Đông Lâm.

“Ồ, là cậu ta làm à.” Phương Vũ gật đầu, nhìn về phía chỗ ngồi của Hà Đông Lâm, phát hiện cậu ta vẫn chưa đến.

“Là cậu ta làm thì cậu có thể làm gì? Chẳng lẽ cậu còn dám đánh cậu ta một trận à? Đợi lát nữa cậu ta đến rồi, cậu còn không đái ỉa không đều? Mới sáng sớm mà ở đây ra vẻ cái gì? Nhìn thấy là phiền.” Tưởng Duyệt chanh chua nói.

Phương Vũ thản nhiên liếc Tưởng Duyệt một cái.

Học tại Giang Hải hơn hai năm, anh gần như không hề có cảm giác tồn tại trong lớp, càng chưa từng đắc tội ai.


Nhưng giọng điệu nói chuyện với anh của Tưởng Duyệt này lại chứa sự chán ghét khó hiểu.

“Tôi chưa từng đắc tội cậu nhỉ? Vì sao cậu lại nói với tôi như vậy?” Phương Vũ hỏi.

“Ha ha, tôi thấy cậu chướng mắt, làm sao? Tôi thích chửi cậu đấy, làm gì được nhau?” Tưởng Duyệt ngẩng đầu, dùng dáng vẻ như kẻ bề trên nói.

Từ sau khi Đường Tiểu Nhu chuyển vào lớp A2 vào ngày hôm qua, tâm trạng của Tưởng duyệt vẫn luôn vô cùng không tốt.

Ở trong lớp, cô ta vốn cũng coi là được nhiều người vây quanh, nhưng hiện tại, chủ đề bàn tán của tất cả học sinh nam nữ trong lớp đều vây quanh người Đường Tiểu Nhu.

Phương Vũ là bạn cùng bàn của Đường Tiểu Nhu, đương nhiên cũng khiến Tưởng Duyệt cực kỳ chướng mắt.

Hơn nữa, Phương Vũ không hề có địa vị gì trong lớp, chỉ là một quả hồng mềm, lấy anh ra trút giận vừa hay.

Tất nhiên Phương Vũ sẽ không chấp nhặt với Tưởng Duyệt, anh đi về chỗ ngồi của mình.

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Đáng đời bị Hà Đông Lâm dạy dỗ!” Tưởng Duyệt nói lớn tiếng sau lưng Phương Vũ.

Phương Vũ về đến chỗ ngồi, ngồi xuống ghế, cũng không đi xuống cuối lớp học dời bàn về.

Bạn học bên cạnh có người thì cười mỉa mai, có người thì bày ra vẻ tò mò.

Phương Vũ này đang làm gì? Đợi người khác dời bàn về cho cậu ta? Hay là đang đợi chủ nhiệm lớp đến thì mách lẻo?
Qua một lúc, Lưu mập cũng đến lớp học, nhìn thấy cảnh này, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Phương Vũ, tôi giúp cậu dời bàn về.” Lưu mập nói.

“Không cần, đợi Hà Đông Lâm đến rồi, tôi sẽ bảo cậu ta dời về.” Phương Vũ nói.

Sắc mặt Lưu mập khẽ biến, nói: “Phương Vũ, vẫn là nhịn chút đi… Hà Đông Lâm, chúng ta chọc không nổi…”
Một số học sinh nam xung quanh cũng nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Còn muốn bảo Hà Đông Lâm dời về cho mày? Phương Vũ, trước kia còn tưởng mày chỉ là hướng nội, không thích nói chuyện.


Bây giờ mới biết hóa ra mày là một thằng ngu! Đợi lát nữa Hà Đông Lâm đến rồi, mày lập tức biết sai.”
Lời nói vừa dứt, Hà Đông Lâm đeo một chiếc túi đeo vai, đi vào lớp học cùng mấy tên đàn em.

Nhìn thấy Phương Vũ chỉ ngồi trên ghế, đám người này nở một nụ cười chế giễu.

Hà Đông Lâm đi thẳng đến trước mặt Phương Vũ, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Phương Vũ, bàn của mày sao không thấy đâu?”
“Có người nói là cậu ném bàn xuống phía sau.” Phương Vũ khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hà Đông Lâm, ánh mắt rất bình tĩnh.

Tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm của Phương Vũ, trái tim Hà Đông Lâm đập thình thịch, vậy mà lại cảm thấy một chút sợ hãi.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã phục hồi tinh thần lại, và cảm thấy buồn bực vì cảm giác sợ hãi vừa rồi.

Phương Vũ là một tên ăn hại, cậu ta sợ cái đéo gì chứ!
“Là tao làm đấy, vậy thì sao? Hôm qua tao đã rất nể mặt mày rồi, nhưng mày lại không nể mặt tao.

Tao không cho mày biết mùi một chút, mày thật sự coi Hà Đông Lâm tao là người ăn chay?” Hà Đông Lâm không thèm che giấu nữa, nói lớn tiếng.

“Dời bàn của tôi về lại, nhặt sách vở dưới đất, đặt gọn gàng lên bàn, tôi có thể không truy cứu nữa.” Phương Vũ nói.

Nghe thấy câu nói này, không chỉ có mình Hà Đông Lâm, mà những bạn học khác trong lớp cũng đều ngây ra.

Không truy cứu nữa?
Phương Vũ nghĩ cậu ta là ai chứ? Cậu ta nghĩ người mà cậu ta đang đối mặt là ai chứ?.

ngôn tình hoàn
“Ha ha ha… Phương Vũ, tôi phát hiện cậu cũng rất đáng yêu đấy chứ.” Hà Đông Lâm bật cười chế giễu.

“Mẹ nó, anh Đông Lâm, em nhịn hết nổi rồi, em thật sự muốn đánh thằng này một trận cho hả giận!” Hồ Đào bên cạnh nắm chặt nắm đấm, nói.

Cùng lúc đó, mấy tên đàn em của Hà Đông Lâm bao vây Phương Vũ.

Nhìn thấy cảnh này, phần lớp bạn học trong lớp đều mang vẻ mặt trêu tức, đặc biệt là Tưởng Duyệt, cô ta chỉ ước gì nhìn thấy Phương Vũ bị đánh đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Lưu mập thì đổ mồ hôi đầy trán, vội vàng đi ra khỏi lớp học, chạy về phía văn phòng.

Cậu ta phải nhanh chóng gọi chủ nhiệm lớp đến, nếu không thì Phương Vũ sẽ phải chịu thiệt!
“Lúc nãy mày nói gì, nói lại lần nữa?” Hà Đông Lâm chống nạnh, nhìn Phương Vũ một cách vênh váo, nói.

“Tôi bảo cậu dời bàn của tôi về lại vị trí cũ, và nhặt sách vở trên đất…” Phương Vũ nói.


“Đệt mẹ mày chứ!” Phương Vũ còn chưa nói xong, vẻ mặt Hà Đông Lâm chợt trở nên dữ tợn, đồng thời giơ tay phải lên, tát một cái về phía mặt Phương Vũ.

Nhưng giây tiếp theo, tay cậu ta lại bị Phương Vũ giữ chặt lại, không thể động đậy.

“Còn dám đánh trả?” Hồ Đào bên cạnh trực tiếp nhấc chân, đạp một phát về phía ngực Phương Vũ.

Nhưng chân cậu ta đá ra cũng bị Phương Vũ giữ chặt lại.

“Các cậu động tay trước đấy.” Phương Vũ thản nhiên nói, hai tay dùng sức vung lên cùng một lúc.

“Rầm! Rầm!”
Hà Đông Lâm và Hồ Đào trực tiếp văng ra, ngã xuống khoảng trống cuối lớp, phát ra hai tiếng trầm đục.

Đã xảy ra chuyện gì?
Không người nào phản ứng lại được.

Mà lúc này, Phương Vũ đã đi đến phía cuối lớp, từ trên cao nhìn xuống hai người Hà Đông Lâm và Hồ Đào bị hất ngã đến đầu váng mắt hoa.

“Dời bàn của tôi về lại vị trí cũ.” Phương Vũ bình tĩnh nói.

Hà Đông Lâm đã từng bị thiệt bao giờ.

Lúc này, cậu ta tức đến mức sắc mặt trắng bệch, quát lên: “Đệt mẹ mày Phương Vũ, dám động tay với ông đây? Tao sẽ khiến mày hối hận… á!”
Phương Vũ giẫm lên tay phải của Hà Đông Lâm, khẽ dùng sức.

Hà Đông Lâm chỉ cảm thấy chỗ tay phải truyền đến cơn đau thấu tim, kêu rên lên một tiếng.

“Dời bàn của tôi về lại vị trí cũ.” Phương Vũ nói lại lần nữa.

“Đệt mẹ mày, đệt mẹ mày.

Phương Vũ, mày đợi đó cho tao… á…” Hà Đông Lâm đau đến mức cả người đều quằn quại.

“Rắc rắc…”
Một tràn tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người rét lạnh vang lên trong lớp học yên tĩnh.

“Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, dời bàn của tôi… về lại vị trí cũ.” Vẻ mặt Phương Vũ vẫn không chút thay đổi, nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi