TA VÀ BEST FRIEND KHUẤY ĐẢO HẬU CUNG


"Hoàng huynh, chuyện ngày hôm đó không phải do thần đệ mất kiểm soát."
Bắc Viễn cùng Bắc Hải tản bộ một vòng, hôm qua có phụ hoàng và mẫu hậu y không tiện đề cập đến chuyện độc dược trong hương.

Để giảm bớt rắc rối, y chọn cách nói riêng với Hoàng thượng.
"Trẫm biết." Hoàng thượng chậm rãi đáp lời.
Vương gia cũng không lấy làm lạ, hôm đó vì cứu Châu Ân Hoan thoát khỏi hình phạt roi gai.

Bắc Hải bất đắc dĩ để lộ thân phận trước mặt Châu Ân Hoan, còn đích thân cho người tra án.

Người của Hoàng thượng đào tạo chỉ cần là lệnh của hắn, bọn họ lật tung cả Khang Định Quốc cũng phải tìm ra manh mối cho bằng được.

Mấy chuyện cỏn con này, bại lộ chỉ trong một sớm một chiều.
"Hương kia là Mê Tình Hương loại thượng, công dụng tương tự xuân dược chỉ khác một điều nó là loại kịch độc không được giải tỏa sẽ mất mạng ngay lập tức, ngoại trừ giao h/ợp thì không còn còn cách cứu giải." Hắn nói ra đáp án mà mình có được, vẻ mặt lãnh đạm giấu đi cuồng phong trong lòng.
Bắc Viễn ngạc nhiên vội nói: "Huynh đã ra lệnh cấm lưu hành loại hương này rồi, vậy mà vẫn có người tìm được."
Chuyện tìm hương cấm này thật ra cũng không khó lắm, chỉ có điều trước mặt thiên tử bọn họ dám ngang nhiên dùng loại này, dùng chính loại hương Hoàng thượng cấm hại tú nữ của hắn.

Rõ ràng là xem thường thiên tử.

Song, có chỗ y vẫn không hiểu.

Người nọ cớ gì phải hại Cố Tử Yên, trong khi nhỏ đã không còn là tú nữ.
"Thần đệ vẫn không hiểu, tại sao bọn họ lại muốn gài bẫy Cố Tử Yên.

Nghĩ đi nghĩ lại thần đệ không thấy động cơ nào thỏa đáng." Bắc Viễn nói.
Chân Bắc Hải chợt khựng lại, hắn nhếch môi cười.
"Cố tiểu thư chẳng qua là thế thân rước họa thay thôi.

Một khi Cố Tử Yên bị loại thì mọi tầm nhắm đã dời sang người khác từ lâu."
Vương gia hiểu ý hắn, động cơ hại Cố Tử Yên không có vậy thì chỉ còn có thể giải thích kẻ nọ không lường trước sự cố phát sinh nên bẫy nhằm người.

Vương gia đoán được kết quả, y nói: "Vậy bẫy này giành riêng cho..."
"Hoan Hoan."
Chiều.
Mấy ngày nay, lều rồng Hoàng thượng ngụ không khí căng thẳng vô cùng.
Kẻ hầu người hạ xung quanh ai ai cũng biết những ngày này thiên tử không được vui, ngày thường xuyên cáu gắt, đêm vắng mặt tại lều.

Không ít cung nhân hầu hạ làm phật ý người phải chịu quở trách, phạt trượng.

Bởi thế người ta có câu "Gần vua như gần cọp" sơ sẩy mất mạng chẳng hay.

Bắc Hải chán nản cầm bút lông viết thánh chỉ ban hôn, trên bàn còn ngổn ngang tấu chương chưa động vào.

Cả ngày hôm nay thần trí hắn chỉ nghĩ về Châu Ân Hoan, trưa nay nắng như lửa thiêu không biết nàng có chịu nổi nắng gắt không, làn da trắng như ngọc sẽ sạm màu mất.

Đám vô dụng bất tài kia chắc cũng biết đường mà che ô chứ nhỉ? Tên nào không che hắn phế tay tên đó.

Không biết cung nữ có mang thức ăn cho nàng không, mang những món gì, Hoan Hoan nuốt có nổi không? Bọn họ mang những món vớ vẩn cho nàng thì bọn họ cũng đừng mong ăn cơm.
Rắc!
Bắc Hải cụp mắt nhìn cây bút lông gãy đôi trên tay, đây là cây bút thứ ba trong ngày rồi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện nàng chịu phạt cực khổ là hắn không kiềm được nóng giận vô thức bẻ gãy bút lúc nào không hay.
Hắn thở dài ném cây bút gãy đôi xuống đất, dù sao chỉ còn đêm nay nữa thôi nàng sẽ hoàn thành ba ngày chịu phạt.

Cố một chút nữa, hình phạt chấm dứt hắn sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều, sẽ nuôi nàng tròn lên để ôm ôm không chán.

Hay là hắn sai thái y mang thuốc bồi dưỡng đến cho nàng nhỉ? Nhưng mà chọn người nào mới được.
Lý Bách?
Con khỉ!
Cái tên Lý Bách vừa xuất hiện trong đầu đã bị hắn bác bỏ ngay.

Tên này Bắc Hải chưa tống cổ khỏi hành cung là may, sao hắn có thể để y mang thuốc đến cho Hoan Hoan chứ.

Huống hồ lúc này Hoan Hoan còn đang giận hắn, nhỡ Lý Bách đến chen chân vào thì há chẳng phải hắn mất Hoan Hoan ư?
Không được! Lang băm cút ngay!
Nguyễn Phúc cho người dâng ngự thiện tối nay lên, lính canh mở cung kính mở cửa lều ra.

Hai hàng cung nữ nối gót thái giám bưng từng khay thức ăn đầy ắp những món ngon lên.
Bắc Hải bị một loạt tiếng động thu hút, thế nên hắn bất giác ngẩng đầu lên.

Cảnh tượng ngoài khung cửa làm hắn ngẩn người.
Ngoài trời đang đổ mưa, mưa rơi tầm tã, gió thổi rất mạnh.

Từng đợt gió thổi vào trong lều mang thêm một chút mưa phùn, vừa lạnh lẽo vừa thê lương.

Từng giọt mưa nặng trịch rơi xuống, thấm sâu vào mặt đất.

Bắc Hải không biết trời đã mưa bao lâu, hắn chìm trong suy nghĩ của chính mình mà tự thoát ly khỏi thế giới hiện tại.
Sét giáng xuống ầm đùng.
Tiếng sét xé toạc màn mưa làm hắn sực tỉnh.
Hoan Hoan của hắn còn đang quỳ!

Trưa nắng gắt, chiều mưa lớn làm sao nàng có thể chịu nổi.
Bắc Hải vội vàng bật dậy, quát lên: "Nguyễn Phúc!"
Khu lều Tây, dãy cuối.
Mưa trút xuống đỉnh đầu nàng như kim châm vạn mũi, nước mưa làm ướt mái tóc đen dài, thấm sâu vào da đầu khiến đầu nàng đau khủng khiếp.

Châu Ân Hoan cảm nhận như hai chân nàng đã bị phế mất rồi, không còn cảm giác cũng không thể duỗi thẳng chân, càng không thể ngồi dậy.

Hai chân cứng đờ, cả người nặng trịch quỳ trong màn mưa tầm tã.

Trời lạnh đến mức khiến đôi vai gầy run lên bần bật, giờ phút này lưng nàng chẳng còn đủ kiên cương mà tiếp tục thẳng tắp nữa.

Cơn đau mỏi từ gáy lan tỏa ra hai vai rồi kéo dài xuống sóng lưng.

Mỏi nhừ.
Ba tên lính canh vẫn ở đó, thân người phủ một lớp áo rơm chống mưa, tay cầm ô thong dong nhìn nàng ướt như chuột lột giữa trời mưa ồ ạt nước tuôn.

Chẳng một ai đoái hoài tới, tựa như nàng không tồn tại ở đây dù chỉ là một hơi thở.
Hơi thở Châu Ân Hoan nặng trịch, nàng đã cố chống gượng hai đêm ba ngày rồi, chỉ còn một đêm nữa thôi nàng sẽ hoàn thành hình phạt.

Hai mắt nàng hoa lên, cảnh vật trước mắt lúc rõ lúc nhòe.

Châu Ân Hoan chớp mắt liên tục như muốn thoát cơn hoa mắt váng đầu này.

Cả người nàng mệt lả, đến thở cũng khó khăn vô cùng.
Châu Ân Hoan dùng hết sức lực vương tai dụi mắt, vừa nheo vừa chớp.

Nàng nhìn thẳng, phía trước có bóng dáng cao lớn đội mưa chạy như bay về phía nàng.

Người phía sau cầm ô che cho y nhưng không sao đuổi theo kịp.

Bóng dáng này quá quen thuộc, quen đến mức khắc ghi trong tim.
Châu Ân Hoan cười nhạt.
Là ảo giác, nàng choáng váng đến nỗi sinh ra ảo giác rồi.
Mấy ngày nay nàng nghĩ về hắn quá nhiều, bây giờ sinh ra ảo giác cũng là hình bóng hắn.
Hai mắt cố gắng gượng mở to, nhưng không sao hết hoa được.

Nàng gục xuống chống hai tay trên đất, nước mưa len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể như đã thấm sâu vào da thịt.


Châu Ân Hoan cố gắng điều hòa nhịp thở.

Song, mỗi lần thở phổi rất đau, như có tảng đá nặng đè lên phổi nàng.
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn bóng hình ảo ảnh kia càng lúc càng đến gần nàng, cả người nàng run bần bật, miệng lấy hết sức lực sót lại, thều thào gọi: "A Hải..."
Tiếng kêu thều thào bị đứt quãng, nàng ngã trên nền đất lạnh băng.

Mưa tuôn xối xả xuống người nàng, lúc này nàng cũng chẳng còn cử động.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng cảm nhận được có người kéo nàng vào lòng.

Gọi tên nàng đau đớn thấu trời.
Lúc Bắc Hải đến bên trước mặt Châu Ân Hoan cũng là lúc nàng ngã quỵ xuống nền đất.

Nguyễn công công hối hả đuổi kịp, ông cầm ô che mưa cho Hoàng thượng.
Hắn kéo nàng vào lòng muốn dùng tấm lưng dài, bờ vai rộng chắn hết mưa gió đêm nay.

Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy thường ngày nay đã bị một lớp đau đớn phủ lên.
Người nàng nóng quá!
Trái tim Bắc Hải lúc này bị một lực cực mạnh bóp đến tắc nghẽn, hô hấp trở nên khó khăn.

Chưa bao giờ tim hắn đau thế này.

Bắc Hải hối hận, ngày hôm đó hắn dứt khoát hóa giải cho nàng, không để nàng nhận phạt thì hôm nay đã khác.

Hoan Hoan của hắn sẽ không phải dãi nắng dầm mưa đến sức cùng lực kiệt thế này.
"Thỉnh an Hoàng thượng!" Ba tên lính canh trông thấy thiên tử thân mặc long bào vàng óng giá đáo đến nơi này khiến bọn họ ngạc nhiên khôn xiết, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế bệ hạ ôm người trong lòng, hắn nâng đôi mắt sắc lạnh nhìn đám linh canh đang quỳ trên nền đất.
Áo rơm, ô che.
Ba tên khốn này che ô tránh mưa, mặc kệ Hoan Hoan bị mưa gió vùi dập.

Nguyên tắc hầu hạ chủ tử không có, vô tâm vô tính.

Người này dẫu có bị phạt ra sao thì vẫn là tú nữ của hắn, bọn họ ngang nhiên làm như không thấy.

Nếu đám khốn nạn này che ô cho nàng hoặc đưa nàng một chiếc thì Hoan Hoan cũng chẳng đến mức dầm mưa ngất đi.
Bao nhiêu đau đớn trong lòng lúc này lập tức chuyển hóa thành lửa giận.

Ánh mắt đằng đằng sát khí dán chặt lên ba tên lính canh khiến đầu chúng càng cúi gầm hơn.
"Ba người các ngươi thị lực vẫn rõ ràng?" Hoàng thượng cất giọng hỏi.
Ba tên kia vội vàng gật đầu lia lịa.
"Thị lực của bọn nô tài không có vấn đề gì ạ." Một tên đại diện lên tiếng.
Hắn nghe câu trả lời của bọn họ, khóe môi cong thành nụ cười.
"Mắt không mù vậy tại sao để nàng ấy ra nông nỗi này?"
"Nô tài...!nô tài..." Tên lính canh nọ bắt đầu lắp bắp.

Gã nhất thời không biết trả lời bệ hạ thế nào.


Vốn chỉ nghĩ vị tiểu thư này là một tú nữ bình thường bị bệ hạ trách phạt không đáng để quan tâm.

Thêm lời của chủ tử phía trên, thế nên bọn họ quyết không đoái hoài.

Ngờ đâu mưa to gió lớn thế này, bệ hạ lại đích thân đến đây.
"Ngươi có mắt nhưng vẫn để nàng ướt, vậy mắt ngươi để làm gì?" Giọng điệu hắn chậm rãi mà bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường.
Nguyễn công công tay cầm ô che cho Hoàng thượng, nghe thấy giọng điệu này.

Tay ông không kiềm được mà run lên.
"Chi bằng trẫm móc mắt chó ngươi ra, gắn đá vào trang trí cho ngươi!" Hoàng thượng quát lên, khiến bọn họ giật mình.

Lời hắn nói ra khiến bọn họ nghe sợ chết khiếp, miệng liên tục kêu Hoàng thượng tha mạng.
Nguyễn công công toan xin Hoàng thượng nguôi dận.

Song, lời đến cổ họng thì không tài nào thốt ra được, chính ông còn cảm thấy sợ.
Bắc Hải nhẹ nhàng bế Châu Ân Hoan lên.

Hai tay hắn chạm phải đôi chân cứng đờ không thể duỗi ra được.

Trong lòng càng thêm xót xa, càng thêm căm phẫn đám nô tài thượng đội hạ đạp này.
"Cầm ô nhưng không che cho chủ tử, phế hai tay.

Mắt thấy nhưng vờ mù, móc bỏ mắt.

Nếu còn xin tha, cắt đứt lưỡi."
Lời hắn thốt ra nhẹ nhàng nhưng giáng xuống như sấm sét rền vang.

Ba tên lính canh đờ đẫn nhìn nhau, kinh hoàng đến mức không thốt nên lời, miệng không dám kêu ca.

Trước giờ bọn họ chỉ biết Hoàng thượng là người tài, có công dẹp loạn, trị quốc giỏi, tính tình khó lường.

Nhưng bọn họ lại không biết vị Hoàng đế trẻ tuổi này, một khi ra tay có thể tàn nhẫn đến mức này.

Đám lính canh run lên, nước mắt trào ra như mưa, sợ hãi thống khổ.

Nhưng một lời xin tha cũng không dám hé môi.
Hắc bế nàng lên, hai mắt Châu Ân Hoan nhắm nghiền.

Đầu tựa vào ngực hắn, nhìn nàng như đang say ngủ.

Hắn bước từng bước dài, đội mưa bế nàng đi.

Chân hướng thẳng về lều rồng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi