TA VÀ NGƯƠI CÁCH BIỆT MỘT TRỜI SINH TỬ



"Phòng vệ của công tử càng lúc càng kém." Thanh Hồn thở dài khinh thường, cơ thể quen với nhiệt độ nước bắt đầu thong thả vóc nước lên người, đầu hơi ngửa đẫm ánh trăng, trong khói hồ nghi ngút có chút mờ ảo loạn tâm trí. Thật là tên này không có chút e ngại gì cả, hỏi sao...hỏi sao..

Lục Khuynh Tâm dời ánh mắt sang nơi khác tự trấn an tâm trí mình:"Ngươi vẫn chưa trả lời trong tâm câu hỏi của ta. Hôm qua sao lại uống say?"

"Công tử quan tâm đến ta quá, ta uống say cũng phải báo cáo với người sao? Ta thích thì uống thôi." Y làm rất cẩn thận không để nước vấy lên vết thương sau lưng, gần đây quá xui xẻo xong việc phải đi lễ phật cầu bình an chứ.

Hơi nước mịt mờ.

Gió ngừng rồi nên mặt nước lại nóng hơn sao?

Thanh Hồn quay lưng tỳ người vào đá cuội phía sắp xếp ngay ngắn, than thở:"Chừng nào mới xong đây chuyện lần này thật quá căng thẳng."

Lục Khuynh Tâm không trả lời thoáng đã lùi cách xa y thêm cũng quay lưng với y hỏa trong người không hạ mà càng lúc càng tăng lên. Mặt hắn đỏ bừng lên như say vậy, lẩm bẩm:"Trong đây có trộn rượu không vậy?"

"Không đâu."

"Ai hỏi ngươi mà trả lời hả?"

"Vừa rồi không phải còn rất ổn sao?" Thái độ y vẫn ôn hòa như gió xuân không hề nhận ra sắc mặt hắn khác thường tiến gần:"Sao mặt người đỏ vậy mới bị gió thổi một chút đã bệnh rồi sao?"

"Ngươi né ra đi còn chưa đủ nóng sao?"

Thanh Hồn bĩu môi quay đầu bỏ đi chẳng quan tâm nữa.


Lục Khuynh Tâm ho một tiếng nói:"Đúng rồi, hôm đó ngươi ngất ngang nên không biết cửa mật thất đó dẫn đến nhà Trầm Châu, thật kỳ lạ...."

"Có gì lạ chứ? Chìa khóa còn nguyên ổ khóa còn bám bụi như vậy cô ta đi vào từ nơi khác mới đến chỗ Kỳ Cơ. Hiện giờ cô ta bị thương không thể chạy xa đành chạy đến nhà Trầm Châu trốn thôi."

"Ta nói, tại sao có mật thất nối liền hai nơi đó chứ? Mấy khối sắt đó là gì? Ám khí từ đâu bay ra? Chúng ta có nên đến chỗ Trầm Châu xem lại lần nữa không?"

Y hỏi:"Tìm được khung cửi của Trầm Châu chưa? Y phục cô ta không sót lại bộ nào cả. Phải đến nơi đó nữa sao?"

Hắn lắc đầu:"Vẫn chưa nữa."

"Tam ca, Lam Mễ Mễ tỉnh rồi."

Chu Nhuận Thành mỉm cười nhìn nàng ta:"Lam cô nương bị thôi miên rất nặng giờ đã khỏe hơn nhiều rồi."

Lam Mễ Mễ miệng cười lúng liếng, cặp mắt lóng lánh thu ba, quyến rũ:"Chuyện của Trầm Châu các người biết rồi. Tâm duyệt quân hề quân bất tri..tâm duyệt quân hề quân bất tri..."

"Hai người không phải rất thân thiết? Sao cô lại giết cô ta?"

"Ta không muốn giết muội ấy, người ta muốn giết là Diệp Quý Châu. Hôm đó ta biết cô ta sẽ đến đấu giá cho nên khi thấy bóng lưng cô ta liền đuổi theo..."

"Hai người đó dáng dấp giống nhau thật nhưng mà cô có thể nhìn lầm sao?" Lục Khuynh Tâm nghi ngờ.

"Đệ phát hiện mắt cô ta không tốt lắm."

Lam Mễ Mễ sờ mắt mình thở dài:"Hôm đó, Trầm Châu mặc một bộ gấm đỏ, đầu cài trâm thoa ta thật sự không nhận ra. Nhân lúc người nhìn ra cửa sổ ta đã siết cổ...nhưng mà...khi nhìn thấy mặt muội ấy ta đã hoảng sợ bỏ chạy."

"Vậy, ai thay y phục bỏ vào bình sứ." Cả những vết cào đỏ chót dưới ván gỗ nữa lời cô ta thật không đáng tin.

"Ta không biết..."

Thanh Hồn hỏi:"Cô ra bằng đường nào?"

"Cửa sổ, lúc đó cửa sổ mở nên ta cứ nhảy ra thôi."

"Lúc bọn ta vào cửa sổ vẫn đang đóng, khóa chốt từ bên trong."

Cô ta thấy lạ lẫm rồi mím môi.

"Tại sao Trầm Châu lại mặc y phục lụa gấm còn cài trâm chứ, bình thường cô ấy rất đơn giản cũng không có tiền mua. Lại còn âm thầm lặng lẽ đi đến khách trọ nữa, hay là mọi người đều nhận lầm cô ta là Diệp Quý Châu sao?"

"Lời cô nói không đáng tin lắm..." hắn ngưng một chút nói:"Tạm thời không tìm thấy khung cửi của Trầm Châu đâu cả, tơ lụa mà cô ta bán ra đi hỏi thăm cũng không tìm được. Bình thường cô ấy dệt vải ở đâu."

"Bình thường cô ấy dệt vải bên cửa sổ, cái này..." cô ta chỉ những sợi dây tết xanh trên đầu mình:"Do muội ấy làm cho ta, hôm đó ta có đánh rơi một sợi các người không tìm thấy sao?"

Thanh Hồn mân mê chén thuốc màu sắc bên trong trà đỏ thẫm nhìn như một loại son thượng hạng lóng lánh, bình tĩnh chậm rãi uống cạn nó giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Những người lại nhìn nhau đương nhiên chẳng ai nhìn thấy.

Chu Nhuận Thành nháy mắt kỳ dị hé môi:"Cái này hình như là gân mạch."


Ba cái đầu khác chụm lại xem, những tết tóc đó dưới ánh nến tia sáng xuyên qua óng ánh dạ lên mặt bàn. Trong phòng gió thổi vù vù nghe mơ hồ tiếng gió thổi qua cành cây từng đợt nhỏ.

Vầng trăng treo vành vạnh những vì sao tự như vô số bạc vụn bay khắp trời, trong lòng ai nấy cũng có nghi vấn kỳ lạ:"Bình thường Trầm cô nương dùng thứ gì để dệt vải. Giờ mới để ý cô ta không nuôi tằm, cũng không mua tơ từ nơi khác vậy..."

Lam Mễ Mễ đâu ngu ngốc mà không hiểu hai chữ thứ gì kia có ý gì. Khung cửi bị mất, vải vóc không thấy đâu? Vấn đề nằm ở đâu chứ: "Đều do Kỳ Cơ mang về, muội ấy trước nay chỉ dệt vải quét dọn nhà cửa, còn những chuyện khác như nấu nướng, gạo củi đều là Kỳ Cơ lo liệu. Trước kia ta thấy hắn cũng đoan chính tháo vác không có điểm gì để chê. Giờ thì lộ bản mặt chuột ra rồi."

Lam Mễ Mễ bị giam có người canh nhưng không tiết lộ ra ngoài, Thanh Hồn về phòng khắp nơi đều ngợp màu xanh biếc ánh đèn lồng siết một nỗi buồn thương xa lạ, hỏi người chậm rãi theo sau:"Lần trước công tử nói mình đã có bằng chứng rồi, đến giờ vẫn chưa dùng được sao?"

"Vẫn chưa, ta vẫn nghĩ ngợi chuyện Diệp Mẫn."

****

Cơ thể mệt mỏi yếu ớt đang nằm trong chăn trông có vẻ đau đớn vô cùng, giữa chân mày nhíu chặt lại ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay nắm chặt chăn đệm vết ẩm ướt mồ hôi theo đó lan rộng ra.

Lòng Lục Khuynh Tâm nhộn nhạo như lửa đốt:"Y bị làm sao?"

"Độc trong người lại tái phát." Ánh mắt Chu Nhuận Thành trong đêm tối như châu ngọc âm u phát ra tia sáng đen tuyền bóng sáng viền bên ngoài, không rõ đau thương hay bất lực:"Tới sáng may ra mới khá hơn một chút."

"Không có cách nào cầm cự đau đớn sao?"

Nhuận Thành lặng lẽ lắc đầu.

Trong phòng dần chỉ còn lại hai người, Lục Khuynh Tâm ánh mắt trống rỗng ngoài nỗi đau vô hại thì không còn gì khác nữa.

Nếu như ngày đó đệ ấy không bị tên bắn chết ngay tức khắc liệu có phải cũng phải trải qua nỗi đau này hay không? Liệu có thể để ấy sống chịu dày vò, liệu hắn có không nhịn nổi một kiếm đâm chết đệ ấy không?

Thanh Hồn nắm chặt chăn mệt mỏi thở dốc hẳn là lúc bày ai nói gì y cũng không nghe thấy.

Ánh mắt Lục Khuynh Tâm mở to như có ngọn lửa không cam lòng bừng lên dữ dội, tâm tư bất giác thầm máy động, lập tức nhớ tới bóng dáng ngày xưa như tự mình tát tỉnh.

Suy cho cùng cũng không thể so sánh được.

Nước mắt Thanh Hồn tuôn ra hít thở không đều nhìn không khác gì con cá bị ném lên bờ thoi thóp không có sinh khí. Vị đắng tràn khoang miệng tự như đang khóc cũng như đang bật cười trào phúng.

Hố sâu, gió lạnh rít rào tay chỉ mò được xác người, xung quanh người trên yên ngựa vây đen kịt, y sợ hãi: Đau quá...

Vết thương trên người chằng chịt, máu nóng tung tóe. Trong cơn mơ đột nhiên bị một người nắm chặt cánh tay, ghì thật chặt như muốn bẻ gãy lìa. Cánh tay này to lớn nóng hổi y không biết nó là của ai, môi khô khốc không hỏi nên câu. Trước nay y dù thế nào cũng lộ ra vẻ an tĩnh thong dong, giờ đột nhiên toàn thân lạnh ngắt, đốt bao nhiêu than ủ bao nhiêu chăn cũng không ấm lên. Thân thể y dần chìm trong nước lạnh tối om không thấy lối, nhìn rõ chính mình đang bó gối nằm cuộn lại trôi nổi trong nước không cử động cũng không lên tiếng.

"Thả lỏng để đại ca xem..."

Bên trên có chút khe sáng, dù không mở mắt nhưng đầu hơi ngửa trông tư thế một đứa trẻ trong bụng mẹ ngẩng đầu về phía ánh sáng kia.

"Thanh Hồn..."

Vầng sáng trên đầu tắt ngóm, luồng nước xoáy sâu nhấn y xuống dưới tận đáy, thái dương nảy lên một cái cơ hồ nín thở, cái ánh sáng đẹp đẽ vừa rồi thoáng chút đã biến mất, giữa tĩnh mịch giật mình nhớ ra: ngày tháng tốt đẹp đã kết thúc từ lâu rồi.

Tháng ba hoa nở trên xích đu nhỏ có bóng dáng đứa trẻ ngồi trên xích đu, phía sau bầu trời xanh nhàn nhạt, một người cao lớn đang đẩy xích đu lên thật cao, gọn gàng chụp lại. Đứa trẻ thích thú nghịch ngợm chợt cố buông tay:"Đại ca xem..."

Người phía sau không kịp phản ứng, biến sắc.


Đứa trẻ nhận ra mình chơi dại, nhìn thấy hòn giả sơn trước mặt càng gần, nhắm tịt mắt lại.

"Sao trúng độc không nói ta biết..."

Không có tiếng đáp lại, cánh tay Thanh Hồn nắm chặt chăn không hề thả lỏng.

Liễu Nguyên Hồng mướt mồ hôi, thở dài:"Dù ta có ghét ngươi thế nào ngươi cũng là đệ đệ ruột của ta."

Giọng nói của hắn nghe đầy vẻ nôn nóng, bên trong đó còn thấp thoáng có ý trách móc, trong trách móc lại có sự quan tâm chừng mực khiến y sinh ra ảo giác xưa cũ. Mắt y bất giác cay cay, những giọt lệ nóng chảy ra nhanh chóng ngấm vào trong gối: rất tiếc Thanh Hồn của người đã chết từ rất lâu rồi, y không trở về để nghe những lời này nữa.

Giữa cơn đau đớn, kí ức không thể chấp vá, sức lực y càng lúc càng cạn kiệt đi yếu ớt tỏa nhiệt. Thê lương trong lòng khó tả từng làn hương trong lò than cứ bay ra đả thông kinh mạch.

Châm cứu truyền khí đến tờ mờ sáng Liễu Nguyên Hồng cũng kiệt sức. Chu Nhuận Thành đưa ông ta sang phòng khác nghỉ ngơi.

Thanh Hồn hôn mê tận chiều hôm sau mới tỉnh, cả người đều ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp không chịu nổi. Lục Khuynh Tâm quay trở về mang theo đồ ăn thanh đạm, một bình rượu rửa vết thương lại không thấy người đâu. Trong phòng vang lên tiếng nước chảy, mùi hương thơm ngát như mùi lá trà non, hắn rũ mắt bóng người nhìn qua tấm bình phong:"Ngươi còn chưa khỏe đã đi lung tung còn ngâm nước nữa, chán sống sao?" Hắn đẩy tấm bình phong đi vào trong:"Ta giúp ngươi rửa vết thương."

Hắn nâng ngón tay lạnh lẽo ấy lướt trên tấm lưng y có chút chơi đùa, Thanh Hồn nửa mê nửa tỉnh chợt hỏi:"Hôm qua làm phiền người rồi, lúc sau là ai tới vậy?" Khi tỉnh lại y cũng không nhớ ra được gì cả, đầu choáng váng không ngừng chuyện đêm qua cũng hết sức mơ hồ.

"Là Hoàng Tuyên, cô ta khóc lóc cả buổi trời đấy." Giọng hắn trầm ấm:"Muốn ăn gì không?"

Miệng y hơi lạt, ngập ngừng nói:"Bánh bao hình thỏ, ta rất thích món này."

Ngón tay hắn cứng lại, có chút xuất thần.

Trạch Dương cũng thích món này, đệ ấy làm bánh rất ngon nắn bánh rất đẹp, trong màn khói lồng hấp mờ mịt, đệ ấy liếc xéo hắn chê hắn công tử bột không làm nên trò trống gì, sau này có thể hắn không còn nhớ cái bánh đó tròn hay méo, béo hay lùn, nhưng mùi vị đó hắn mãi mãi không quên được, cũng không dám chạm vào móm bánh đó nữa, hắn sợ mình không kìm chế được.

Trạch Dương, ở địa ngục có lạnh lắm không?

Đệ có cần ta...

Đệ có cần....

Thanh âm đệ ấy thanh lãng như gió mây, màn đêm không ngừng vang lên sấm rền át đi mọi âm thanh, mắt hắn đỏ vằn tia máu, nhớ lại ngày đó tội nghiệt lẫn máu tươi nhấn chìm tất cả, đệ ấy quỳ ở dưới hố, bên vai bị móc sắt đâm xuyên, đờ đẫn, không còn hơi thở nào nữa.

Trái tim hắn đau biết mấy, bị khoét ra rồi, chôn cùng đệ ấy, như vậy nơi lòng đất quạnh hiu đệ sẽ không bao giờ thấy cô đơn nữa.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi