TA VÌ BIỂU THÚC HỌA TÂN TRANG

Sau khi Kim Xuyến, Kim Xoa ầm ĩ một trận với Nam Khang quận chúa, tình cảm giữa phu thê Từ Khác lại trở về tình trạng như năm đó, một người muốn mà không có, một người ghê tởm mà vứt bỏ. Trong Xuân Hoa Đường, A Ngư và Từ Tiềm trải qua một đêm thổ lộ tình cảm, ngược lại tình cảm càng trở nên sâu đậm hơn.

Đông Cung, Thái tử còn đang chờ tin tức.

Tuy Từ Nhị phu nhân không có bằng chứng đệ muội mới là A Ngư, nhưng nếu đệ muội không phải A Ngư, vì sao Xuân Hoa Đường lại ra tay nặng với Nam Khang quận chúa như thế? Như thể họ đang tuyên bố muốn trả thù mối hận Nam Khang quận chúa mưu hại A Ngư vào năm đó, cho nên, đương nhiên đệ muội chắc chắn là A Ngư.

Từ Nhị phu nhân nói suy đoán của mình cho nữ nhi Từ Quỳnh.

Thái tử phi Từ Quỳnh lại báo cáo chi tiết cho Thái tử.

Thái tử muốn đến trước mặt Kiến Nguyên Đế và ly gián quan hệ của ông cùng Từ Tiềm nhưng trời sinh hắn có tính cẩn thận, cảm thấy chứng cứ này còn chưa đủ.

Đêm nay, Thái tử hiếm khi lại đến viện của Tào Doanh.

Tào Doanh vốn là Trắc phi của Thái tử, sau khi Tào gia sụp đổ, sau đó bị Từ Quỳnh tính sổ, nàng ta viện cớ gán cho Tào Doanh một cái tội khiến Tào Doanh từ Trắc phi trở thành di nương bình thường. Sau này Từ Quỳnh sinh đích tử cho Thái tử, trưởng thứ tử do Tào Doanh sinh địa vị càng lúc càng yếu ở Đông Cung, cuộc sống mỗi ngày của mẫu tử bọn họ không tốt lắm.

Nhà mẹ đẻ bị lật đổ, Tào Doanh biết, chỉ có đạt được sự sủng ái của Thái tử lần nữa thì mẫu tử bọn họ mới có thể lật người.

Tào Doanh rơi vào tình trạng túng quẫn bởi vì tất cả bạc đều được dùng để mua son phấn, bình thường nàng trốn trong phòng làm bộ như không ngồi dậy nổi nhưng lại bí mật tỉ mỉ dưỡng nhan, chỉ đợi một ngày kia được Thái tử sủng ái, Đông Sơn tái khởi.

Thái tử đột nhiên tới gặp nàng, Tào Doanh vô cùng vui mừng, sau khi tắm rửa, nàng tựa như một đóa hoa mềm yếu, thẹn thùng dựa vào lòng Thái tử.

Thái tử đã không sủng ái Tào Doanh mấy năm, bây giờ mỹ nhân trong ngực, Thái tử cũng cảm thấy mới lạ, hắn yêu thương Tào Doanh một trận vô cùng mạnh mẽ.

Xong việc, Thái tử cầm tay Tào Doanh, cười hỏi: "Ngũ gia phủ Trấn Quốc Công mới cưới một vị phu nhân, nàng đã nghe việc này chưa?"

Đời này, Tào Doanh chỉ gặp Từ Tiềm được vài lần, nghe vậy cũng không nhớ ra gương mặt của Từ Tiềm, thành thật lắc đầu, hỏi với vẻ khó hiểu: "Sao chàng đột nhiên nhắc tới hắn ta vậy?"

Thái tử lập tức nói cho nàng biết suy đoán của mình về thân phận của Ngũ phu nhân.

Tào Doanh hốt hoảng ngồi dậy: "Chàng nói sao, A Ngư còn sống, lại còn gả cho Từ Ngũ gia?"

Thái tử vừa quan sát vẻ mặt của nàng vừa nói: "Bên ngoài đều đồn như vậy, ta không nhớ rõ dáng vẻ của A Ngư, bây giờ có gặp lại cũng không phân biệt được."

Tào Doanh khẽ cắn môi.

Sau khi biết tin A ngư chết, lúc đó cuộc sống cũng nàng cũng khó khăn nên không nghĩ gì nhiều. Bây giờ nàng từ Trắc phi cao cao tại thượng luôn được sủng ái biến thành di nương, A Ngư lại lắc mình biến thành chính thê của Ngũ gia, ngay cả Thái tử cũng  phải kính trọng Từ Ngũ gia ba phần, A Ngư là một nữ nhân đã từng gả cho người khác, dựa vào cái gì mà có vận may như thế?

Dù cho phụ thân và huynh trưởng đã chết, biết được A Ngư sống tốt hơn nàng, Tào Doanh không cam lòng.

Thái tử thấy nàng không cam lòng, quan hệ tỷ muội bất hòa, hắn mới có thể lợi dụng Tào Doanh thật tốt.

Hắn cố ý nói: "Tốt nhất không phải là A Ngư, nếu không bản thân nàng bị người ta thóa mạ thì không nói mà còn liên lụy cả phủ Trấn Quốc Công."

Tâm trạng Tào Doanh phức tạp, không biết phải trả lời như thế nào.

Thái tử bỗng nhiên thở dài: "Bàn về thân thích, Từ Tiềm là biểu thúc của ta nhưng tuổi ta gần bằng tuổi hắn, tình cảm vẫn luôn như thủ túc. Tiếc là hắn không tự nguyện nói lời thật lòng với ta, nếu ta có thể xác định được vị Ngũ phu nhân kia thật sự là A Ngư, vậy thì dù bị hắn oán trách, ta cũng phải cho Từ lão thái quân biết, thỉnh Lão thái quân khuyên Từ Tiềm quyết định viết hưu thư thật sớm, mau chóng cắt đứt quan hệ với A Ngư."

Tào Doanh nghe đến đó, suy nghĩ tới việc tối nay, thì ra đêm nay Thái tử đến đây là có việc cần cầu nàng.

Tào Doanh vô cùng thất vọng, nàng còn tưởng rằng Thái tử nhớ lại tình xưa với nàng.

Nhưng mà không cần biết Thái tử có tâm tư gì, đây đều là cơ hội của nàng.

Nghĩ tới đây, Tào Doanh cúi đầu, giọng nói tựa như rất khổ sở: "Thiếp cũng mong nàng là muội muội của thiếp, mong nàng đang sống thật tốt nhưng cũng hi vọng nàng không phải, dù sao cũng không nên làm liên lụy Ngũ gia. Tiếc là thiếp ở trong cung, Ngũ phu nhân ở bên ngoài, thiếp không thể gặp nàng, bằng không thiếp nhất định có thể nhận ra nàng có phải muội muội thiếp không."

Thái tử ngạc nhiên nói: "Sao nàng có thể nhận ra được nàng ấy?"

Đương nhiên Tào Doanh muốn giữ bí mật, nói ra thì Thái tử phái người đi thăm dò A Ngư, chẳng phải mình không có đất dụng võ hay sao?

"Trên người nàng ấy có một cái bớt, nằm ở vị trí không ai để ý, người ngoài khó nhìn được, thiếp chỉ muốn nhìn nàng ấy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra." Tào Doanh nói lời thề son sắt.

Thái tử vô cùng vui vẻ, che giấu niềm vui mà nói: "Được, gần tới tất niên, khi trong cung tổ chức yến tiệc, ta sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt."

Yến tiệc tất niên trong cung, Đế Vương sẽ mời hoàng thân quốc thích vào cung dự tiệc. Tào hoàng hậu mất, sau khi Trần quý phi bị đày vào lãnh cung, Kiến Nguyên Đế không lập Hậu hoặc phong Quý phi mới, sắp xếp người ở trong cung lâu nhất là Tĩnh phi quản lý hậu cung. Dưới gối Tĩnh phi không có con cái, tuổi cũng lớn, lúc này bị đẩy ra, trong mắt không hề thiên vị bất kỳ kẻ nào.

Sau khi lập danh sách khách mời nữ tham dự cung yến xong, Tĩnh phi giao danh sách cho Kiến Nguyên Đế xem qua.

Từ lão thái quân là cô cô ruột của Kiến Nguyên Đế, Dung Hoa trưởng công chúa lại là muội muội ruột, cả nhà phủ Trấn Quốc Công đều nằm trong danh sách.

Ánh mắt Kiến Nguyên Đế dừng lại ngay tên phu thê Từ Tiềm trong khoảnh khắc.

Thân phận của A Ngư một khi lộ diện sẽ bị người khác đàm tiếu, hiện tại nàng đang có thai, Từ Tiềm tuyệt đối sẽ không bằng lòng dẫn nàng vào cung.

Nhưng Kiến Nguyên Đế muốn gặp A Ngư, nàng là chất nữ ruột của "nàng", có thể ông sẽ tìm được một chút bóng dáng của "nàng" trên người A Ngư.

Hơn nữa, theo như quan hệ bên Tào gia, A Ngư là biểu tỷ ruột của lão Tứ, mấy năm nay lão Tứ càng lúc càng hung ác nham hiểm, nhìn thấy biểu tỷ mà mẫu hậu hắn đặc biệt sủng ái, có lẽ lão Tứ sẽ vui tươi hơn một chút.

Để tránh Từ Tiềm không chịu dẫn A Ngư tiến cung, năm trước Kiến Nguyên Đế đã cố ý nhắc nhở Từ Tiềm, lấy lý do là trấn an lão Tứ.

Kiến Nguyên Đế đã trực tiếp ra lệnh, đương nhiên Từ Tiềm phải nghe theo.

Không đề cập tới những chuyện khác, Kiến Nguyên Đế đã biết thân phận A ngư, vậy thì không cần lo lời bàn tán của quan viên triều đình và dân chúng Kinh Thành.

Tuy đã nhận lời của Kiến Nguyên Đế, sau khi hồi phủ, Từ Tiềm vẫn đến thăm dò thái độ của A Ngư, nếu nàng đặc biệt phản đối, vậy Từ Tiềm sẽ nghĩ cách đưa ra lý do từ chối.

A Ngư muốn tiến cung, bởi vì trong cung có Tứ hoàng tử.

Trên đời này, A Ngư không còn nhiều người thân lắm, người nàng mong nhớ nhất chính là Tứ hoàng tử đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Cô cô mất lúc Tứ hoàng tử mới mười tuổi, thiếu niên choai choai không có cô cô, còn Kiến Nguyên Đế và Thái tử có lẽ sẽ không đối xử với hắn tử tế, một mình Tứ hoàng tử lẻ loi trong cung, bây giờ sẽ như thế nào?

Dù cho không thể nói chuyện thì A Ngư cũng muốn lén nhìn Tứ hoàng tử từ xa.

Từ Tiềm hiểu rõ, ôm lấy A Ngư mà nói: "Được, bữa đó ta sẽ tiến cung cùng nàng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi