TÀ VƯƠNG SỬU PHI

CHƯƠNG 73: MỘT ĐẸP TAN BIẾN NHẤT NHẤT SA LƯỚI
Editor: Luna Huang
╔ ╗ “Ý Trẫm đã quyết, khởi dung… Các ngươi có bất kỳ dị nghị gì!”
Hoàng thượng tựa hồ đối với người phản đối rất có phản cảm, hơn nữa cũng thực sự không nhịn được! Nhìn hình dạng sắp ngã xuống của hắn, hận không thể lập tức trở về bên người Lạc Mẫn Yên mà không khỏi tức giận đám cựu thần tử khuôn mặt u sầu này!
“Hoàng thượng thỉnh tam tư a!”
Cho dù nghe lời của hoàng thượng kiên quyết như vậy, đại thần quỳ vẫn như cũ bất chiết bất nạo, thấy Địch Ngưỡng Thiên còn giống như không có một tia ý tứ muốn khuyên bảo hoàng thượng, đều ném ánh mắt chất vấn!
“Ý chỉ của hoàng thượng các ngươi muốn cãi?”
Bên kia, một đại thần hình dạng cáo già dẫn đầu, bắt đầu tựa như đứng ra bảo hộ chủ tử của mình vậy, rất sợ những người quỳ hồ đồ này làm hỏng đại sự của bọn họ…
“Nếu các vị nhiều tranh luận như vậy, vậy không bằng, trước nghe một chút ý tứ của cha bổn cung?”
Lời này của Địch Diên Diên vừa nói ra, mọi người lần thứ hai đem đầu mâu nhìn Địch Ngưỡng Thiên, người của hai bên đều cùng đợi một câu nói của Địch Ngưỡng Thiên, căn bản là xem như người ngồi ở long vị kia không tồn tại, tựa hồ chỉ cần một câu nói của Địch Ngưỡng Thiên, liền có thể quyết định vận mệnh tương lai của Phượng Dạ quốc!
Đại thần đứng tự nhiên là lòng tin tràn đầy, bởi vì Địch Ngưỡng Thiên hôm qua chính mồm đáp ứng, huống chi, bảo tọa hoàng vị này, ai không tâm động, trước không nhúc nhích, bất quá là vô nhân tương trợ, hiện tại đến thời cơ thích hợp, bọn họ không tin, Địch Ngưỡng Thiên còn không tranh!

“Tà vương phi, đây là chuyện của Phượng Dạ quốc, không nên do ngươi tới can thiệp!”
Trung thần tự nhiên không thể để cho phu thê Địch Diên Diên có cơ hội nói chuyện, cho dù Địch Diên Diên cùng Tuyệt vương có cảm tình thế nào, càng thiếu chút nữa trở thành Tuyệt vương phi, nhưng Địch Ngưỡng Thiên là thân cha của nàng, công chúa danh chính ngôn thuận, càng có thể củng cố địa vị của nàng ở Mị quốc!
“Các ngươi phản đối cũng tốt, tán thành cũng tốt, cũng phải nghe ý kiến của cha một chút, cha của bổn cung, còn không phải bố ngẫu, tùy các ngươi lôi kéo!”
Thời gian nói câu nói này, thẳng tắp quay đám người trên mặt vẫn như cũ có đắc ý mà nham hiểm, chỉ tiếc, những người đó chỉ lo cư cao lâm hạ nhìn trung thần mà căn bản không có chú ý tới ánh mắt khi dễ của Địch Diên Diên!
“Địch thừa tướng, vẫn là thỉnh ngươi tiếp chỉ đi…”
Hoàng thượng đã rất mệt mỏi, hắn không muốn tiếp tục hao tổn với những người này nữa, muốn mau sớm xử lý tốt chuyện của ái phi giao phó, sau đó trở lại trong lòng mỹ nhân, không biết, mỹ nhân bản thân luôn nhung nhớ lúc này chật vật bất kham!
“Chậm đã! Phụ hoàng, người quả thực truyền hoàng vị lại cho ngoại nhân cũng không truyền cho tứ ca? Hắn là người ngươi vẫn chọn cho hoàng vị a!”
Phượng Linh Tuyệt vẫn chưa có nói câu nào, bởi vì hắn biết, lúc này không phải là lúc hắn nói chuyện, chỉ chờ tới lúc Địch thừa tướng nói xong, còn dư lại đó là do hắn xử lý, trên đời này, vô luận những người đó có nguy hiểm thế nào, nhưng Diên Diên vẫn là ngươi duy nhất hắn chọn tin tưởng!
Những lời này trái lại Phượng Linh Huân thay Phượng Linh Tuyệt cảm thấy tổn thương bởi bất công, sắc mặt của các Vương gia khác tuy rằng cũng khó voi, cũng không có một vị dám đứng ra nói nửa câu! Trong lòng còn nghĩ, nói không chừng còn có thể đứng ở phía sau làm ngư ông đắc lợi!
“Làm càn! Khụ khụ…đến, đến ngươi cũng phản!”
Hoàng thượng nhìn thấy nhi tử nhỏ nhất của mình cũng chống đối mình, khí liền hướng một chỗ đánh tới, quả thực phẫn uất, không nghĩ tới qua đây tuyên bố một đạo ý chỉ còn nhiều cản trở như vậy!

“Hoàng thượng xin nghe vi thần nói một lời…”
Nhìn hoàng thượng như đã chấn nộ, muốn phải tiếp tục chút chuyện gì, lúc này, Địch Ngưỡng Thiên vẫn trầm tĩnh chưa nói câu nào rốt cục mở miệng, thanh âm không lớn, lại là bởi vì chung quanh thoáng cái yên tĩnh mà trở nên có xuyên thấu lực, một chữ cuối cùng một chữ cuối cùng trực tiếp hình thành hồi âm trên đại điện…
Trong lòng tiểu nhân gian nịnh vẫn lập mưu thành sự sẽ được phong quan lớn hầu tước tựa như thấy được ánh rạng đông, Địch Ngưỡng Thiên liền là niềm hy vọng của bọn hắn, tuy rằng tuy rằng cũng không biết những người đó vì sao muốn Địch Ngưỡng Thiên leo lên ngôi vị hoàng đế, thế nhưng, chuyện về sau của Địch Ngưỡng Thiên, bọn họ không có hứng thú muốn biết, bọn họ chỉ biết là, những người đó đã đáp ứng bọn họ chỉ cần thành sự, tiền tài cùng địa vị cũng sẽ như bọn họ mong muốn!
“Địch thừa tướng… Mời nói…”
Nhìn ra được, hoàng thượng đối với Địch Ngưỡng Thiên vẫn là có mấy phần cố kỵ, lúc đầu Lạc Mẫn Yên đề nghị hắn, chẳng biết tại sao trong lòng cũng vẫn một thanh âm phản đối, chỉ là sau lại Lạc Mẫn Yên hướng hắn nói, hôm nay hoàng hậu chi tử đã thành kết cục, chỉ sợ nếu thật để Tuyệt vương hoặc bất luận một vị Vương gia nào leo lên bảo tọa, mộng thái thượng hoàng của hắn cũng không có thể kéo dài! Dù sao hoàng hậu vẫn là mẫu hậu của bọn hắn! Chờ thượng vị rồi, người thứ nhất phải trừ đó là vị Lạc quý phi này là nàng!
Nghe được Lạc Mẫn Yên nói như vậy, hoàng thượng rất tự nhiên đó là thâm tín không nghi ngờ, nên rất tự nhiên nghe theo phân phó của nàng mà làm việc!
Địch Ngưỡng Thiên liếc nhìn nữ nhi cùng nữ tế của mình, sau đó liền trực tiếp bước lên trước, khom lưng, thái độ vẫn như cũ tất cung tất kính, bởi vậy nhìn ra, trong lòng của hắn, hoàng thượng vẫn là quân vương, vô luận vì trúng mê độc làm ra chuyện bất lợi đối với quốc gia, như trước vẫn là hoàng thượng năm đó thưởng thức hắn, mọi chuyện cùng hắn có thương lượng, yêu dân!
“Vi thần cũng không có ý tứ dĩ hạ phạm thượng, nhất quốc chi quân của Phượng Dạ quốc, hoàng thượng là cảm thấy đã không thể đảm nhiệm được, tự nhiên phải do hậu nhân của Phượng hoàng tộc tiếp nhận, mà vi thần cho rằng, Tuyệt vương là người nên được chọn!”
Liên tiếp đem lời trong lòng nói ra, căn bản không có cơ hội cho người gian nịnh nửa câu xen mồm! Thẳng đến Địch Ngưỡng Thiên đem lời nói hết, hoàng thượng cũng tựa hồ như không có nghe rõ, vì kết quả gì không giống với ái phi của mình nói, hắn cũng khó có thể minh bạch, sẽ không là bởi vì hắn quá mệt mỏi, mà nhất thời nghe lầm chứ?
“Đây… Địch thừa tướng, ngươi vừa rồi là…”

“Địch thừa tướng, đây là ý chỉ của hoàng thượng, ngươi trăm triệu lần không thể kháng a!”
“…”
Vừa rồi còn vẻ mặt đắc ý, bình tĩnh tự mãn mấy người đại thần nghe Địch Ngưỡng Thiên nói như vậy, bọn họ có bao nhiêu kinh ngạc, tất cả đều sắc mặt có chút đáng ghê tởm hiển hiện! Bọn họ là vô luận như thế nào cũng sẽ không đoán rằng Địch Ngưỡng Thiên dĩ nhiên sẽ lật lọng, càng đến ngôi vị hoàng đế cũng không cần, trực tiếp chắp tay tương nhượng!
Càng hy vọng mình là nghe lầm, dù sao bọn họ đã vỗ ngực bảo chứng với người bên kia, ngày mai đó là ngày Địch Ngưỡng Thiên xưng là người thừa kế hoàng vị, để người bên kia buông tay đi làm chuyện bọn họ cần làm!
Phía sau người bên kia còn có những người nào bọn họ không biết, chỉ biết là chính là thủ đoạn độc ác như thủ hạ Lạc Mẫn Yên vậy, đến hoàng hậu cũng có thể giết bằng thuốc độc, lúc đầu người nam nhân kia tuy rằng mang theo mặt nạ, thế nhưng đằng đằng sát khí vô luận như thế nào cũng không che nổi!
Những người đó nói qua với bọn họ, nếu sự tình bại lộ, bọn họ nhất định sẽ đưa tới họa sát thân! Vốn là phú quý mộng đẹp bị một câu nói của Địch Ngưỡng Thiên đánh tan biến, bọn họ làm sao có thể không hận!
Không thể, Địch Ngưỡng Thiên ngày hôm nay không đáp ứng cũng phải đáp ứng!
Những người này liên tục luân phiên khuyên lơn Địch Ngưỡng Thiên, dưới đáy mắt đã không có hoàng thượng, một đám Vương gia cùng cựu thần tử vẫn quỳ như cũ, chỉ lo dao động Địch Ngưỡng Thiên, cưỡng bức lợi dụng…
Một trận bước nhanh đi tới, Lãnh Lăng Trần dưới không có bất luận cái gì cản trở đi vào đại điện, là vô kiêng kỵ, hình dạng để cựu thần tử có chút bất mãn đúng lên, chỉ là bọn hắn biết đây là người bên cạnh Tà vương, bọn họ cũng không tiện nói cái gì, huống chi còn là bọn hắn hiểu lầm Địch Ngưỡng Thiên, nhân gia vẫn là đứng ở bên Tuyệt vương, còn là một trung thần!
Mọi người lần thứ hai bởi vì Lãnh Lăng Trần tiến nhập mà thoáng cái yên tĩnh, có vài người thậm chí không biết người tới là người phương nào, bất quá nhìn Lãnh Lăng Trần lạnh lùng không để ý tới mọi người, chỉ đi đến bên người Tà Vô Phong, liền biết, là người bên cạnh Tà vương, địa vị của Tà vương quả nhiên không cho dao động, cho dù là người của hắn đi vào trong triều đình Phượng Dạ quốc cũng không cần thông truyền, càng không cần tiến hành lễ bái!
Mà bọn họ làm sao sẽ minh bạch, Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên thấy, lễ tiết giữa quân thần căn bản không quan trọng, huống chi Lãnh Lăng Trần căn bản không phải thần tử của bọn họ, mà bằng hữu của bọn họ!
“Đã xử lý tốt?”
Giọng tà mị của Tà Vô Phong vọng lại, tất cả mọi người tựa hồ không lớn nghe hiểu lời của chủ tớ giữa hai người bọn họ, trên đại điện, giống như chỉ có hai phu thể bọn họ cùng Địch Ngưỡng Thiên còn có Tuyệt vương nghe hiểu…

“Vâng…”
Không có một tia hàm hồ, không có một tia dư thừa, Lãnh Lăng Trần tiếp tục vẫn duy trì trầm mặc, cùng đợi Vương gia của mình phân phó bước tiếp theo!
“Vậy tuồng vui này cũng có thể tan cuộc rồi, Tuyệt, kế tiếp, liền phải giao cho ngươi, chúng ta cùng cha về trước đi thanh lý môn hộ, để cho Cảnh Thương tiến cung vì hoàng thượng giải độc, về phần di nương…Vẫn là chờ thân thể nàng tốt chút, mới để chính nàng quyết định đi…”
Lời của Lãnh Lăng Trần mới rơi, thanh âm thanh lệ êm tai của Địch Diên Diên vang lên, mọi người nghe vào ta, lại càng để cho bọn họ hồ đồ, cái gì thanh lý môn hộ? Cái gì vì hoàng thượng giải độc? Cái gì di nương? Ngoại trừ hoàng hậu, Địch Diên Diên còn có di nương gì? Hoàng hậu không phải là đã chết rồi sao? Vì sao Địch Diên Diên còn muốn nói thân thể gì nữa? Tuy rằng vẫn phong tỏa tin tức, người của dân gian cũng không biết hoàng hậu đã buông tay nhân gian, nhưng trong triều đình, ai không biết việc này?
“Hảo..”
Phượng Linh Tuyệt đã nói một chữ như vậy, vào lúc này nói lời cảm tạ hay những thứ khác cũng không tiện, kế tiếp còn phải xử lý rất nhiều chuyện, mà Diên Diên, cũng tự nhiên có chuyện nàng phải xử lý, hắn cũng sẽ không giữ lại lâu, tất cả chỉ đợi chuyện phát sinh mấy ngày này ổn định, sẽ từ từ hướng nàng…cùng Tà Vô Phong nói lời cảm tạ đi!
Nói xong, Địch Diên Diên dưới nhìn kỹ của mọi người vén tay của Tà Vô Phong lên, rất thân mật cùng Tà Vô Phong đi đến phương hướng chính môn, trước khi đi, còn nói một câu gì với Địch Ngưỡng Thiên đang cau mày, sau đó chỉ thấy Địch Ngưỡng Thiên khẽ gật đầu, mỉm cười tin tưởng, hai người liền rời đi, tự nhiên Lãnh Lăng Trần cũng theo sát ở phía sau…
“Tướng công, ngươi nói, lúc gặp những người đó, bọn họ sẽ có sắc mặt gì?”
Địch Diên Diên hiếu kỳ, nhưng trên gương mặt tuyệt mỹ cũng không có một tia hiếu kỳ, trái lại khẽ cười hiện lúm đồng tiền có vẻ đẹp hơn, thật tình không muốn thấy những người đó xấu mặt, cũng không muốn nhìn thấy biểu tình vậy tuyệt đối không tưởng được khi mộng đẹp của bọn họ tan biến…
Mà là, việc bọn họ vi phạm pháp lệnh rất nhiều, hiện tại cũng là thời gian hảo hảo toán bút trướng này rồi, chỉ tiếc, lần này cha cũng không nguyện nhìn thấy đám tử tôn này rồi, bọn họ là đến một đạo phòng thân phù cuối cùng cũng không có!
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị chi trì! Quyển thứ hai tiếp cận vĩ thanh, quyển thứ ba sẽ là Địch Diên Diên dữ Tà Vô Phong trở lại Mị quốc phát sinh sự, sẽ càng thêm đặc sắc nga, kính xin chờ mong, cảm tạ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi