CHƯƠNG 1: VƯƠNG PHI TRỞ VỀ
Editor: Luna Huang
Mới tiến đại môn hoàng thành, liền thấy địa phương xa một chút đã đứng một đám người, quân đội đến gần, thấy Tà Lam Kiếm dẫn đầu, vẻ mặt hòa khí hoan nghênh, Tà Lam Kiếm cười đến xán lạn…
“Nha đầu, đã trở về? Ở bên kia xảy ra rất nhiều chuyện? Có mệt mỏi hay không? Ngươi tiểu tử này cũng vậy, không chiếu cố tốt tức phụ của mình sao? Để cho nàng chịu tội!”
Địch Diên Diên mới được bế xuống xe ngựa, Tà Lam Kiếm liền dẫn bước tiến cường tráng đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt tiếu ý, trong đó tựa hồ mang theo chút chờ đợi gì, trong giọng nói mang lo lắng cùng trách cứ, ai cũng nghe được, nói xong lời cuối cùng, vẫn có một loại sáng sủa cảm thiên tình sau cơn mưa ở bên trong, đại khái là tin tưởng, tin tưởng tôn tử của mình, sẽ không để cho tôn tức phụ bị bất cứ thương tổn gì, cũng tin tưởng tôn tức phụ của mình, sẽ không dễ dàng bị mưu hại như vậy…
Chuẩn bị trả lời câu hỏi liên tục của Tà Lam Kiếm, ánh mắt của Địch Diên Diên trong lúc lơ đảng nhìn về phía phương hướng của Tà Lan Hiên, hơi hướng hắn gật đầu một cái, liền đem tâm tư quay lại, nghe Tà Lam Kiếm răn dạy, lại giải thông an ủi theo chân bọn họ vừa nói chuyện, trung khí mười phần để nàng yên tâm…
Nhưng tựa hồ hôm nay trong đám người thiếu mất một người, đi vào đại điện, ngồi xuống vị trí, quan sát, cũng không có thấy thân ảnh của nữ nhân kia, Địch Diên Diên không khỏi đánh một dấu hỏi dưới đáy lòng, nữ nhân kia sẽ bỏ qua cơ hội có thể nhìn thấy người trong lòng một mắt như vậy? Không có khả năng, vậy, sẽ là có chuyện gì? Hay nói sẽ là có mưu kế gì?
Trong tịch đều là người trong hoàng thất, xem như là một hồi gia đình tụ hội, mấy vị lão Vương gia, còn có thê nhi của bọn họ, mọi người mặt mũi hiền lành, hình như mục đích của mọi người cũng không có cái khác.
Kết quả Tà Vô Phong đưa tới một ly trà, chậm rãi nhấp một miếng, đang chuẩn bị để ly xuống, cầm lấy chiếc đũa, không nghĩ đến, một câu nói của lão gia tử để cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
“Diên Diên, về đó đã lâu như vậy, cái bụng còn không có động tĩnh sao?”
Trên đại điện không có bất kỳ ca vũ thanh, nên những lời này của Tà Lam Kiếm càng xông ra, càng hầu như hình thành hồi âm, để lại tiếng vọng trên toàn bộ đại điện, mọi người nghe được câu này đều cười híp mắt nhìn Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong, phản ứng của Tà Vô Phong không lớn, tựa hồ sớm đã thích ứng vấn đề như vậy, trái lại Địch Diên Diên, trà vừa uống xong cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài, tiếp nhận khăn Tà Vô Phong đưa tới, lau lau khóe môi, chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, lại nghe thấy thanh âm của tướng công truyền đến bên tai.
“Chuyện của chúng ta ngươi không cần quan tâm…”
Những lời này của Tà Vô Phong người khác nghe tới là đại bất kính, nhưng người nơi này nghe đã quen, mà Tà Lam Kiếm cũng không có bất kỳ bất mãn nào, hoạt thoát thoát tựa như nhà bách tính bình thường, chính là giọng của Tà Vô Phong tựa hồ có chút lãnh đạm, nhưng người lý giải hắn đều biết, ngoại trừ đối với Địch Diên Diên, đối với người khác đối với người khác giọng nói này đã là rất nể tình.
“Tiểu tử, việc này thế nào trẫm không quan tâm? Ngươi cho là trẫm muốn quan tâm a? Ít ngày trước nằm mơ thấy hoàng tổ mẫu của ngươi, nàng đang chất vấn trẫm, vì sao chậm chạp nhìn không thấy tằng tôn giáng sinh!”
Đối với chuyện thê tử mình giao phó, hắn luôn luôn khẩn trương, vốn đang không có bức thiết như vậy, đêm hôm đó, hắn ước gì hai người mau mau trở về, mỗi ngày vay ở bên trong phòng, thẳng đến bọn họ có hài tử mới thôi!
“Gia gia, việc này không thể gấp…”
Thấy tướng công nhà mình hình như là muốn bác bỏ, Địch Diên Diên kịp thời nói ra lời trong lòng, trước còn vì việc này cùng Tà Vô Phong qua khí, muốn liền minh bạch, việc này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cho dù nàng cũng rất muốn là mama, thế nhưng, vội hơn nữa thì có ích lợi gì, chỉ là không có nghĩ đến, gia gia sẽ làm trò nói trước mặt nhiều người như vậy, nhìn thần tình của gia gia nóng nảy, tựa như một hài tử khóc muốn ăn kẹo, mà Tà Vô Phong đóng vai gia trưởng, nhất phó thế nào cũng không cũng không để hài tử như nguyện, mặc dù có chút buồn cười, nhưng trong đó còn pha nhiều bất đắc dĩ!
“Nha đầu, việc này không thể không gấp a, ngươi xem số tuổi của gia gia ngươi lớn như vậy, tương lai nếu là đến cửu tuyền gặp nãi nãi ngươi cũng phải có một ăn nói a!”
Tà Lam Kiếm giống như là dự định một dạng, tựa hồ sớm ngờ tới Địch Diên Diên sẽ nói như vậy, mấy ngày qua chuẩn bị tư tưởng hắn đã làm tốt phần nghênh chiến, chỉ cần là có thể để cho hắn như nguyện, vô luận biện pháp gì, hắn cũng sẽ thử.
Mà đối mặt Tà Lam Kiếm như vậy, nhạy bén như Địch Diên Diên cũng nhất thời vô lực chống đỡ, thật không ngờ không được một tháng, gia gia uy nghiêm khai sáng kia cũng có tư tưởng không thể trốn tránh như người thế tục, muôn ôm tằng tôn, thế nhưng, mới thành thân bao lâu a, cũng không thể nhanh như vậy liền hoài thai chứ?
“Hoàng bá phụ, Tà vương cùng Tà vương phi Tà vương phi còn cường thể tráng như vậy, ngươi muốn ôm tằng tôn há là việc khó, nghe nói hài tử đều rất hẹp hòi, ngươi càng muốn để bọn hắn nhanh một chút, thì càng khó, ngươi xem chúng ta, thời gian mới thành thân mỗi ngày ngóng trông hắn sớm ngày sinh một hài nhi, để chúng ta ôm tôn tử, thế nhưng càng gấp, hài tử thì càng không đến,, sau lại, chúng ta cũng an lòng,, cảm thấy thuận theo tự nhiên, mặc cho số phận, tức phụ liền liền lập tức hoài thai, cho nên nói, hoàng bá phụ, đây là không cần phải gấp a…”
Người nói chuyện là Thành vương phi, cũng là tức phụ của vị huynh đệ không có liên hệ máu mủ của Tà đế, bề ngoài đoan trang lớn lên tự nhiên rộng lượng, quý khí bức người, cũng không có bao nhiêu hình dạng thịnh khí lăng nhân, càng nhiều hơn chính là mặt mũi hiền lành, vừa nhìn cũng biết là người tốt, tôn tức phụ này, Tà đế hài lòng, ngoại trừ thê tử của chính mình, tức phụ của mình, hắn cảm thấy tương đối có thể giúp hắn xử lý một ít chuyện phức tạp vụn vặt tỷ như chọn một ít lễ vật tặng công chúa khác xuất giá cũng sẽ làm thập phần thỏa đáng, tự nhiên, lời của nàng, Tà đế nghe lọt vài phần.
“Ân, Thành vương phi nói rất có đạo lý…”
“Đúng vậy, hoàng bá phụ, đại tẩu nói rất có đạo lý, hơn nữa nhìn thân thể của Tà vương phi gầy yếu vậy, chính là bị gió nhẹ nhàng thổi một cái cũng có thể thổi ngã, cũng tất nhiên là trước phải dưỡng hảo thân thể, lúc này mới có thể vì hoàng bá phụ ngươi sinh tôn tử mập mạp a!”
Người nói chuyện là Lâm vương phi, chính là Vương phi của thân đệ Thành vương, cũng là sinh mẫu của Tà Doanh Doanh, nhìn thấy đại tẩu mình xong, Tà đế thấy đúng, nàng liền cũng đứng lên nói rằng, thế nhưng nói tự nhiên là có chút chanh chua, Địch Diên Diên nghe đã cảm thấy khó chịu lỗ tai, nghĩ cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp hồi lời…
“Xem bổn cung là heo a? Nuôi béo liền sinh heo con?”
Thanh âm trả lời của Địch Diên Diên tuy rằng không lớn, cũng từ từ cường tráng, mặc biến đại điện, mọi người nghe xong đều không hẹn mà cùng cười rộ lên, chỉ có một mình Lâm vương phi còn đứng, vẻ mặt không biết làm sao cùng xấu hổ, thật không ngờ đại tẩu nói được, có được tán thành của Tà đế, mà lời của mình, làm trò cười cho người khác, càng là vì một câu nói của Địch Diên Diên, chính như theo như lời nữ nhi của mình, Địch Diên Diên không phải thiện nam tín nữ gì, không thể khinh thường, thế nhưng đây cũng có chút không quá tôn trọng, tốt xấu nàng cũng là trưởng bối, nhưng nàng không biết là, trong mắt Địch Diên Diên, người có thể được người tôn trọng trước phải tôn trọng người khác, nếu không thể tôn trọng nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không khách khí! Đây là tôn chỉ đối đãi của nàng!
“Tà vương phi, đệ muội cũng không phải ý tứ này, ngươi cũng không nên thấy quái, nàng chính là tính tình này”, Thành vương phi cùng Lâm vương phi ngồi chung, thấy Lâm vương phi có vẻ luống cuống, xuất phát từ hảo tâm, cũng một lần nữa đứng lên, giúp đỡ nàng nói tốt…
“Thành vương phi các ngươi ngồi đi, bổn cung tự nhiên biết Lâm vương phi vô tâm, bổn cung bất quá nói đùa, Lâm vương phi cũng không nên khẩn trương…”
Một câu nói của Địch Diên Diên liền cho người nghe ra, nàng đối với Thành vương phi cùng Lâm vương phi là hai loại thái độ tuyệt nhiên bất đồng nếu không phải Thành vương phi đứng ra, Lâm vương phi xem ra là không có bậc thang tốt như vậy…
“Vậy nha đầu, ngươi bình thường là được rồi, gia gia cũng sẽ không giục các ngươi, chỉ là, các ngươi phải biết rằng, nếu các ngươi có hài tử, gia gia nhất định sẽ rất cao hứng!”
Ngoài miệng nói không nóng nảy, thế nhưng từ nét mặt xem ra vẫn là rất gấp, tất cả mọi người vì những lời này của Tà đế lần thứ hai bình phục lại, chỉ có một mình Lâm vương phi xấu hổ, cảm thấy người chung quanh đều khinh thường mình, phía sau là một câu cũng không có nói nữa, chính là vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiệc tối qua đi trong cười cười nói nói, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong trước khi ly khai hoàng cung, Thành vương phi còn đi tới bên cạnh xe ngựa của bọn họ chờ bọn họ, nguyên lai là muốn đưa một đôi ngọc tí cho Địch Diên Diên, nói là vật tổ truyền của gia nương nàng, mặc dù thua thiên kim, cũng có thể trừ tà tị hung, có thể bảo bình an, Địch Diên Diên vốn là không cần, nói như thế nào cũng là vật tổ truyền, nhưng Thành vương phi luôn mãi khẩn cầu, nói là bản thân không có nữ nhi, mà Tà vương cũng là bản thân xem từ nhỏ đến lớn, đưa cho Vương phi của hắn rất nên, thấy chối từ vô dụng, Địch Diên Diên cũng chỉ nhận lấy trước, không biết vì sao, đối với Thành vương phi này, Địch Diên Diên là thập phần hảo cảm, đã cảm thấy rất có cảm giác thân thiết…
…
Trở lại vương phủ, Lãnh Lăng Trần liền cầm một phong thư hoa lệ đi tới trước mặt bọn họ.
“Đây là…”
Địch Diên Diên xuất phát từ hiếu kỳ, không biết tại sao phải bọc đẹp như vậy, càng không biết là ai đưa tới, còn tưởng rằng là đạt quan quý nhân biết bọn họ trở về, liền phát thư mời nhập yến hội gì, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không thể nào, bởi vì lấy tính cách của Tà Vô Phong, mặt mũi của ai cũng không cho, lại sao tham yến…? Những người đó tự nhiên sẽ không ngu như vậy…
“Đây là thư mời đưa cho tôn chủ Mị Vực, một tháng sau thế trử đồng minh tổ chức một đại hội giám thưởng, để các giới để đem kỳ trân dị bảo thu nạp được nhất nhất lấy ra để mọi người giám thưởng, hay hoặc là trao đổi đấu giá…”
Lãnh Lăng Trần là xem qua nội dung của thư mời, tự nhiên Vương phi hỏi liền nhất nhất nói ra.
“Đại hội giám thưởng ba năm một lần, tướng công nếu nhận được thư mời, chúng ta liền đến đí đi! Được thêm kiến thức cũng tốt a!”
Trong khoảng thời gian ngắn Địch Diên Diên có vẻ hưng phấn, thời đại này sẽ có kỳ trân dị bảo gì? Nàng là muốn kiến thức một chút! Ánh Tương các tuy rằng cũng là một tổ chức hơi có quy mô, cũng doanh thương vi chủ, không biết có nhận được thiệp mời hay không, nên, nếu có được, vậy sẽ phải hảo hảo đi tham quan hoc tập! Nói không chừng còn có thể tìm được chút gì trở về!
“Được, đi đáp ứng bên kia đi…”
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị của chi trì!