TÀ VƯƠNG SỬU PHI

Q2 – CHƯƠNG 15: CÙNG Ở MỘT PHÒNG
Editor: Luna Huang
“Minh Nguyệt công chúa, thỉnh dùng trà.” ╔ ╗
Một nha hoàn bình tĩnh thong dong mang trà đến bên người Tà Doanh Doanh, trực tiếp buông xuống, thanh âm vẫn như cũ nhẹ, một điểm cung kính ý cũng không có, lại cũng không thể nói là chậm trễ, lễ phép chu, cũng không hề kính ý, xem ra, những nha hoàn này cũng là rất có tính cách.
“Tà Vô Phong, Minh Nguyệt công chúa xem như là tỷ tỷ của ngươi, hay muội muội?”
Thấy Tà Vô Phong vẫn như cũ vì câu nói kia của nàng phẫn hận, Địch Diên Diên không khỏi buồn cười, đến bây giờ còn là như một đại hài tử một dạng! Khi kết hôn, nếu muốn thân mật một chút, đó là đương nhiên sẽ không kêu tên rồi, kỳ thực nàng càng muốn gọi hắn lão công hơn….
“Không biết!”
Nhãn thần của Tà Vô Phong vẫn như cũ có chút nhìn về phía nhìn về phía Địch Diên Diên, gương mặt bất mãn, rõ ràng đều đã là quan hệ phu thê, thế nào bây giờ còn là gọi thẳng kỳ danh! Cách gọi thân mật một chút cũng không chịu!
Nghĩ, Tà Vô Phong liền càng chán ghét Tà Doanh Doanh kia hơn, nếu không phải nàng ác tâm kêu như vậy, Diên Diên cũng sẽ không chịu không gọi tên hắn! Cho nên nói, thời khắc này Tà Vô Phong thống hận nhất chớ qua nữ nhân Tà Doanh Doanh này, trước chẳng qua là chán ghét, hiện tại càng thăng cấp lên hận, đừng nói là mắt nhìn thẳng nàng!
Tà Doanh Doanh cũng nghe ra Tà Vô Phong đang tức giận, thế nhưng vì sao Tà Vô Phong sẽ tức giận, nàng vẫn còn có chút không hiểu, mà nàng, làm tỷ tỷ hắn hơn hai mươi năm không sai biệt lắm, hôm nay chỉ nghe hắn nói một câu không biết, nàng cũng không biết là nên vui vẻ, hay mất mác nữa, rốt cuộc là hắn nguyện thừa nhận quan hệ của tỷ đệ hai người, hay là hắn căn bản cũng không biết?
Mặc kệ thế nào, Tà Doanh Doanh đều cảm giác mình vẫn có hy vọng, bởi vì nàng bởi vì nàng Tà vương phủ lâu như vậy cũng không có nhìn thấy giống lời ngoại giới, Tà vương là thế nào sủng ái Địch Diên Diên, nên, liền càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình!
“Minh Nguyệt công chúa, ngươi cứ nói đi?”

Chỉ biết Tà Vô Phong đang cáu kỉnh, Địch Diên Diên liền chuyển hướng Tà Doanh Doanh, kỳ thực trong lòng sớm có đáp án, bởi vì Tà Doanh Doanh không biết là ưu tư quá nhiều, hay là thật hay là thật thiên sinh lệ chất không giấu được tàn phá của năm tháng, vẫn chưa tới ba mươi, tang thương cảm trên mặt hiện ra hết, nhìn qua liền có thể biết, tuổi của nàng lớn hơn Tà Vô Phong!
Đây là Địch Diên Diên không rõ, rõ ràng còn là một công chúa, kiều sinh quán dưỡng, thế nào sẽ không biết bảo dưỡng bản thân? Da của nàng thực sự kém vậy, căn bản bất trị?
“Là tỷ tỷ…”
Tà Doanh Doanh than nhẹ, kỳ thực nàng cũng không nguyện thừa nhận sự thật này, thế nhưng, cũng tiếp thu, của nàng xác thực lớn hơn Phong hai tuổi, năm nay hai mươi lăm, trong hoàng tộc đã trở thành một truyện cười, từ mười sáu tuổi, phụ vương vẫn vì nàng an bài hôn sự, cuối cùng, ngay cả Tà đế vẫn luôn không khẩn trương nàng, còn có những người khác trong hoàng tộc đều vì nàng kéo hồng tuyến, nhưng lại có ai minh bạch lòng của nàng…
Kỳ thực, Tà đế nhìn ra, điểm ấy nàng biết, còn nhớ rõ Tà đế từng nói chuyện với nàng, cơ hội hắn sẽ cho, thế nhưng nếu không hảo hảo bắt được, sau này không cần tiếp tục cuồng dại, thế nhưng, Tà đế căn bản không có nàng một cơ hội!
Thế nhưng, nàng nhớ kỹ, kim khẩu của kim khẩu vừa mở liền vô pháp thu hồi lại, nên, nàng cũng có thể hảo hảo lợi dụng những lời này!
“Ân, vậy Minh Nguyệt công chúa đến Tà vương phủ, là vì thăm đệ tức, hay là thăm đệ đệ?”
Nói đến hai chữ đệ đệ, Địch Diên Diên nhiễu tiếu ý nhìn một chút biểu tình của hai người, Tà Vô Phong vẫn là lãnh mặt, Tà Doanh Doanh còn lại là mặt ngoài không đặc biệt gì, nhưng chân mày lá liễu cau, tựa hồ thực sự không muốn nghe hai chữ đệ đệ kia. ╔ ╗
“Chính là đến xem mấy ngày nay Phong sống có tốt không…”
Vẫn như cũ gọi Tà Vô Phong, hình như không bị lời vừa nãy của Địch Diên Diên dọa chút nào, hơn nữa tựa hồ có xu thế trầm trọng thêm, muốn khoe khoang với Địch Diên Diên.
Hơn nữa, trong câu nói còn mang theo lo lắng, tựa hồ trong cuộc sống của Tà Vô Phong ở Phượng Dạ quốc thật không tốt! Nói cách khác, cùng Địch Diên Diên nàng một chỗ, căn bản sẽ không tốt!
“Tốt, rất tốt! Tướng công nhà của chúng ta nói, từ lúc gặp được ta, cuộc đời của hắn mới mỹ mãn! Tướng công, ngươi nói đúng không?”

Lúc này, Địch Diên Diên hoàn toàn chuyển thế, biến thành nương tử nhà người, không có gọi thẳng kỳ danh của Tà Vô Phong, bởi vì nàng thực sự không đành lòng nhìn mày kiếm của Tà Vô Phong tiếp tục nhíu, cho nên liền trực tiếp xưng Tà Vô Phong là tướng công….
“Ân, đúng vậy! Nương tử…”
Trước mặt người ở bên ngoài, nhất là trước mặt người đáng ghét, Tà Vô Phong đích thật là không nói chuyện nhiều, nhưng dáng tươi cười mê chết người là mới vừa rồi kia liền đủ để chứng minh hắn giờ phút này có bao nhiêu vui vẻ!
Ngay cả Tà Doanh Doanh, nhận thức Tà Vô Phong đã có hai mươi ba năm, lại chưa từng nhìn thấy qua dáng tươi cười tinh thuần chân thành tha thiết của Tà Vô Phong! Vì sao, bất quá là một câu nói của Địch Diên Diên, để Tà Vô Phong luôn luôn lạnh lùng vô tình lộ ra nụ cười khó thấy như vậy, lẽ nào, Tà Vô Phong là thật tâm thích Địch Diên Diên? Nghĩ tới đây, Tà Doanh Doanh nguyên bản cầm hờ chiếc khăn tay nay chặt chẽ túm lại, chỉ kém một chút là xé rách…
Mà Tà Vô Phong là bởi vì một tiếng tướng công của Địch Diên Diên mà tâm hoa nộ phóng, vốn không có để ý còn có người ngoài ở đây, lộ dáng tươi cười chưa từng có ngoại nhân thấy qua cười với Địch Diên Diên, tựa hồ là phi thường hài lòng tiếng gọi này, mà hai chữ nương tử, hắn cũng là nói đặc biệt thuận miệng. ╔ ╗
“Phong, bệ hạ còn vẫn lo lắng hôn sự ngươi, bây giờ nhìn thấy đã thành, mới có thể an ủi, ngươi vì lão nhân gia ông ta tẫn hiếu không ít, cũng là thời gian tự dự định tốt cho mình…”
Tà Doanh Doanh khổ sáp mở miệng, trắng nõn chặt khăn tay che ngực, tựa hồ muốn vuốt một tia đau xót, nói ra cái gì, nàng đại khái cũng không biết, tựa hồ vẫn như cũ muốn xuyên thấu qua lời của mình an ủi mình, nam nhân nàng yêu nói như vậy, chẳng qua là vì dỗ lão nhân gia này Tà đế vui vẻ, sau này, hí nhất định sẽ kết thúc…
“Minh Nguyệt công chúa, ngươi có phải là không thoải mái hay không? Nhìn sắc mặt ngươi đều xanh trắng, lại bắt đầu nói năng lộn xộn, nên sớm đi trở lại nghỉ ngơi… Tướng công, ta cũng mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi…”
Mặt của Địch Diên Diên so với biến sắc mặt còn nhanh hơn, vừa rồi dường như vẫn còn lo lắng nhìn Tà Doanh Doanh, trong nháy chuyển tới trước mặt Tà Vô Phong, có điểm làm nũng nói, vừa quan tâm Tà Doanh Doanh thoáng cái biến thành mượn cớ muốn trục khách. ╔ ╗
“Ta đây trước đưa nàng trở về phòng…”
Tà Vô Phong nghe nói, lập tức đứng lên, nắm tay của Địch Diên Diên, sau đó sẽ đầu cũng không có chuyển hướng đối diện Tà Doanh Doanh, liền đi đến bên kia chính đường.

“Người đến, tiễn khách, để Minh Nguyệt công chúa nghỉ ngơi!”
Nói xong liền không nhìn Tà Doanh Doanh một mắt, trực tiếp theo Tà Vô Phong đi ra chính đường.
Tà Doanh Doanh không thể làm gì khác hơn là để nha hoàn đưa ly khai, thế nhưng một khắc kia đi ra Tà vương phủ, nàng đều như cũ không thể tin được, Tà vương luôn luôn sẽ không nhìn bất kỳ nữ nhân nào một mắt, hôm nay tẫn nhiên sẽ một mặt ôn nhu như vậy đối với Địch Diên Diên, điều này làm cho nàng đố kỵ, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Địch Diên Diên, đâm Địch Diên Diên một đao…
Đến cuối cùng, hắn vẫn là không có nhìn bản thân một mắt, lúc này, đã đuổi ra khỏi Tà vương phủ nàng mới nhớ tới, mới vừa từ lúc thấy hai người, ánh mắt của Tà Vô Phong hầu như sẽ không có rời Địch Diên Diên.
Nàng thực sự thật không cam lòng, vì sao nàng tìm hai mươi năm cũng không có tìm được, Địch Diên Diên cư nhiên dùng bốn tháng có được! Lẽ nào nàng thật không có hy vọng sao? Thời khắc này ở sâu trong nội tâm nàng liền chỉ còn lại có hận… Hận Địch Diên Diên, chậm rãi diễn biến, trong lòng bắt đầu nhận định, nếu hôm nay chứng minh Tà vương thích nữ nhân, như vậy chỉ phải trừ Địch Diên Diên, vậy cơ hội của nàng sẽ đến, cũng chỉ có như vậy, tâm nguyện nàng vẫn nỗ lực hai mươi năm mới có thể thực hiện…

“Tà Vô Phong, phòng của ta ở nơi nào a? Ta mệt mỏi, không muốn đi nữa…”
Đi ra chính đường, không nghĩ tới đi một đoạn đường đá thật lâu cũng chưa đến, ngồi mã xa vốn là không để cho nàng thoải mái, nàng bây giờ kỳ thực mệt chết đi, bất đắc dĩ muốn đến gian phòng nghỉ ngơi một chút cũng phải đi lâu như vậy, trong lòng không khỏi oán hận Tà Vô Phong không có chuyện gì vương phủ của mình xây to như vậy làm gì! Tuy rằng dọc theo đường đi cảnh trí bố trí đều rất đẹp, nhưng không có loại tâm thưởng thức này…
“Nương tử, nàng vừa gọi cái gì?”
Tà Vô Phong dừng lại, nhưng vẫn như cũ nắm tay của Địch Diên Diên, nên Địch Diên Diên cũng chỉ có bị ép dừng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Tà Vô Phong, không nghĩ tới, nam nhân này để ý như vậy, bất quá một cái xưng hô, lại để cho hắn không vui như vậy!
Bất quá, Địch Diên Diên biết, cũng chỉ có ở trước mặt của nàng, hắn mới có thể có biểu hiện như tiểu hài tử vậy…
“Tướng công, bộ dáng như vậy, được chưa?”
Địch Diên Diên cũng ý thức được bản thân vừa nói sai, cũng quả thực không có lúc tân hôn gọi thẳng kỳ danh tướng công của mình, tướng công, vẫn là đĩnh thân mật, sau này cứ như vậy mà gọi đi…
“Như vẫn cũng không sai biệt lắm! Sau này không nên gọi sai, nếu không, ta sẽ trừng phạt nàng!”

Nói xong, Tà Vô Phong liền ôm lấy Địch Diên Diên, đi đến phía trước.
“Ngươi làm gì ôm lấy ta!”
Địch Diên Diên nghĩ thầm, chẳng lẽ là thật cần nghiêm phạt? Nghĩ hai chữ vậy, phản ứng đầu tiên của Địch Diên Diên chính là mặt đỏ, bởi vì nghiêm phạt của Tà Vô Phong, nàng có thể nghĩ.
“Nàng không phải nói mệt mỏi sao? Viện tử của chúng ta còn cách một đoạn…”
Ôm thật chặt Địch Diên Diên vào trong ngực, cổ mùi thơm ngát nhào vào trong mũi, hấp dẫn khóe miệng Tà Vô Phong lần thứ hai cong lên, nguyên lai biết được cuộc sống sau này của mình có người làm bạn, là mỹ hảo vậy, nữ nhân trong ngực này, vĩnh viễn cũng sẽ bên cạnh mình, vĩnh viễn không rời đi, cảm giác như vậy thật tốt!
“Chúng ta…? Chúng ta cùng ở một viện sao?”
Địch Diên Diên kinh dị, phu thê cổ đại không phải đều không ở chung sao? Cho dù phu thê ân ái hơn nữa, cũng có thể bất đồng viện lạc, nhưng bọn họ cần trong một viện, nguyên vốn còn muốn Địch phủ mang một tên gọi đến, không gian riêng tư của nàng vẫn phải có!
“Diên Diên, chúng ta là phu thê, tự nhiên là phải ở cùng một phòng!”
Thấy kinh ngạc trong mắt Địch Diên Diên, Tà Vô Phong không khỏi buồn cười, cũng không khỏi khổ não, vì sao Diên Diên hình như có điểm bài xích cùng hắn ở một chỗ?
“Còn cùng ở một phòng? Đó không phải là một điểm không gian riêng tư cũng không có sao?”
“Nàng còn nói cái gì không gian riêng tư… Diên Diên, giữa chúng ta, không cần những thứ này! Phải luôn luôn thân thân mật mật!”
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị thân của chi trì! Ngày mai phải không canh tân của nga, hậu thiên sẽ canh tân, số lượng từ sẽ đa nhiều hơn chút của…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi